Không Thể Yêu

Chương 117: Ngoại Truyện 10: Bảo Bối Của Cố Lệ Thần




Hàn Thiên Từ vẫn luôn duy trì bộ dạng làm bộ say ngủ trong lòng ngực Cố Lệ Thần trong suốt chuyến đi.

Anh bế cô đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, ngắm nhìn gương mặt tràn đầy mong nhớ.

“Tiểu Từ, tôi phải làm thế nào với em đây.”

Hàn Thiên Từ từ từ hé đôi mắt mơ màng, cô như một kẻ say khó chịu cau mày chu môi nói: “Chú Cố, Tiểu Từ khó chịu quá, nóng quá…”

Cô đưa tay luồn vào bên trong chiếc váy tự mình mở chiếc áo ngực, kéo ra, ném về phía Cố Lệ Thần.

Cố Lệ Thần: “…”

Hàn Thiên Từ ngồi bật dậy, vòng hai tay ôm lấy cổ Cố Lệ Thần cười ngây ngốc: “Chú Cố, chú không thấy Tiểu Từ có đẹp không?”

Cố Lệ Thần nhéo nhéo bờ má Hàn Thiên Từ gật đầu đồng ý: “Rất xinh đẹp.”

“Thật sao?” - Hàn Thiên Từ bĩu môi: “Nhưng ngực của Tiểu Từ quá nhỏ, có phải đàn ông chỉ thích nữ nhân ngực lớn phải không?”

Cố Lệ Thần không nhịn được liếc nhìn xuống bộ ngực to lớn gợi cảm, nuốt nước miếng một cái: “Không nhỏ, rất lớn.”

“Vậy còn mông thì sao?”

“Rất to, rất hấp dẫn.”

Hàn Thiên Từ nháy mắt, chu miệng cạ cạ bộ ngực vào trong lòng ngực Cố Lệ Thần: “Chú Cố, Tiểu Từ muốn nói nhỏ với chú một việc. Xích tai của chú lại gần một chút.”

Cố Lệ Thần không chút nghi ngờ, nghiêng người xuống.

Hàn Thiên Từ thổi hai hơi nóng vào tai anh, mút lấy vành tai, sau đó giọng điệu đầy thỏ thẻ, câu dẫn: “Tiểu Từ đã hơn 18 tuổi rồi.”

Cố Lệ Thần sao có thể chịu nổi sự câu dẫn này, hạ thân bắt đầu cứng gắng đau nhức, hơi thở đục ngầu, toàn thân nóng bức.

“Tiểu Từ, em say rồi, mau ngủ đi.” - Cố Lệ Thần khàn giọng

Tiểu Từ buông vành tai anh ra, trên đó đã có dấu răng và nước óng ánh, vành tai đỏ ửng lên.

Cô gật đầu: “Tiểu Từ say rồi.”

Cô ôm lấy gương mặt anh, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên môi anh.

Hai tay Cố Lệ Thần siết chặt ga giường chống về phía sau, bao nhiêu năm kìm nén, không lẽ chỉ vì một lần quay về Nam thành sẽ thất hứa với Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên.

Hừ… là bọn họ không giữ kỹ con gái, lần này không thể trách anh.

Lý trí cuối cùng của Cố Lệ Thần cũng bị Hàn Thiên Từ đánh gãy.

“Chú Cố, chú đã say chưa?” - Hàn Thiên Từ hôn lên môi anh, bàn tay chạm vào nút áo trên cổ anh.

Cố Lệ Thần nắm chặt bàn tay cô lại, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, đôi môi hé ra mấp máy: “Tiểu Từ, em sẽ hối hận sao?”

“Sẽ không?” - Hàn Thiên Từ kiên định lắc đầu.

“Tiểu Từ, anh cũng say rồi.” - Cố Lệ Thần đẩy Hàn Thiên Từ ngã xuống giường, ánh mắt anh ngập tràn dục vọng, giọng nói khàn đặc: “Bây giờ có là Hàn Tử Sâm đến, cũng không cứu nổi em.”

Bờ môi anh hôn cuồng dã bờ môi đỏ mọng tự nhiên của cô, bàn tay không an phận xé rách chiếc váy trệ người cô ném xuống đất.

Áo ngực đã bị cô ném trước đó, trên người chỉ còn lại chiếc quần ren nhỏ nhắn màu đen che đậy hờ hững nơi tư mật.

Thân hình quyến rũ đến cực hạn, Cố Lệ Thần hôn xuống xương quai xanh, không chút nương tay để lại một dấu đỏ.

Bộ ngực đẩy đà nhô cao, hạt đậu bị kích thích cứng rắn nhô lên, bờ môi Cố Lệ Thần nhấm nháp, đầu lưỡi liếm láp lấy hạt ngọc trên bờ ngực.

“Ưm… chú…nhột…”

“Nói, thằng bạn trai của em đã chạm vào nơi này của em chưa.” - Cố Lệ Thần dùng sức xoa nắn một bên ngực lớn, giọng đầy chiếm hữu.

Hàn Thiên Từ lần đầu bị va chạm, lần đầu bị nam nhân chạm vào ngực, gương mặt đỏ bừng, môi cắn chặt xấu hổ.

“Chú Cố…không có…ưm…đừng cắn…đau…ưm…”

Bàn tay của anh mơn trớn trên thân thể non nót, đi đến đâu vuốt ve đến đó khiến toàn thân cô nhột đến không chịu được.

“Còn nơi này thì sao? Hửm?”

Từng ngón tay lướt qua chiếc quần ren mỏng, luồn vào bên trong chạm vào nơi bí ẩn, lúc này đã tràn ngập ẩm ướt.

Hàn Thiên Từ dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng khi anh chạm vào cánh hoa dưới thân, toàn thân cô run lên, cả người cứng ngắt, theo phản xạ dùng tạy chụp lấy tay anh.

“Chú Cố… đừng chạm… nơi đó…xấu hổ lắm.” - gương mặt cô đỏ ửng, giọng nói run lên vì xấu hổ.

Cố Lệ Thần bật cười, cắn vào vành tai cô: “Chỉ như vậy liền xấu hổ, bảo bối, một lúc nữa thì biết phải làm sao? Hửm?”

Một bàn tay anh cố định hai bàn tay cô lên đỉnh đầu, đôi môi cắn mút hai bên bờ ngực như một đứa trẻ thèm muốn sữa mẹ, bàn tay còn lại xoa nắn thành một vòng tròn trêu chọc hang động ẩm ướt.

Toàn thân bị kích thích, không chịu được kích thích, Hàn Thiên Từ bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ.

Đôi môi anh di chuyển xuống dần dần, lướt qua nơi nào trên cơ thể trắng ngần đều để lại một dấu hôn đỏ thẩm.

“Tiểu Từ, của em thật đẹp.”

Chiếc quần duy nhất trên người cô bị anh lọt bỏ, toàn thân gợi cảm phơi bày trước ánh mắt đầy dục vọng của anh.

Hương thơm từ mật ngọt và sự trinh nguyên phản phát khiến Cố Lệ Thần như muốn điên rồi.

Đôi môi mút lấy hai cánh hoa, mút lấy mật ngọt tuông ra không dứt từ hang động, tưng tiếng chùm chụp phát ra trong căn phòng kín.

“Ưm…chú…a…chổ đó… sao có thể hôn… chú Cố…ưm…đừng cắn…” - Hàn Thiên Tư chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ, như một cơn điện giật xẹt qua cơ thể, co giật, muốn thoát ra, cũng muốn nhiều hơn.

“Bảo bối, của em…thật ngon…” - nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào vùng tam giác bí ẩn.

Bên dưới của cô đầy ẩm ướt, từng cơn từng cơn khoái lạc khiến toàn thân cô căng cứng, hang động không ngừng tuông ra mật ngọt, tạo thành một lớp trơn trượt.

Cố Lệ Thần trút bỏ toàn bộ những thứ vướn bận, gậy sắt to lớn c.ương cứng bật ra, đầu rùa không đợi được mà quét lên quét xuống ở cửa hang động.

“Tiểu Từ, cho anh…” - Cố Lệ Thần cúi đầu, hôn lên môi cô, giọng nói cực kỳ ôn nhu.

Hàn Thiên Từ ôm lấy cổ Cố Lệ Thần, đôi mắt đã nhiễm đầy màu tình d.ục: “Chú Cố, em là của chú.”

Lời nói ngọt ngào, đầy sự giao phó, cũng như là tin tưởng khiến anh không còn chút do dự nào.

Cố Lệ Thần nâng hai chân cô, nắm chặt cổ chân cô, mút lấy từng ngón chân của cô.

Ngón tay anh thăm dò t.iểu h.uyệt đầy nước, chọc vào hạt chân trâu cứng ngắt nhô lên, xoa nắn đến mức Hàn Thiên Từ thấp giọng nỉ non: “Chú Cố… ưm…em muốn chú…”

Gậy sắt sưng to đặt ở cửa h.uyệt, cơn khát khao của dục vọng, đầu rùa tách hai cánh hoa, cứng rắn đẩy mạnh, c.ắm thẳng vào tiểu h.uyệt, chạm vào một lớp màng mỏng, xuyên qua đầy sung sướng.

“A…….” - Hai tay Hàn Thiên Từ cào rách da Cố Lệ Thần gào lên, sự đau đớn ở hạ thân khiến cô muốn đẩy người đàn ông kia ra: “Buông… không muốn… buông em ra…”

“Đừng kẹp…thả lỏng một chút.” - Tiểu h.uyệt chặt chẽ đến mức kẹp gắt gao lấy gậy sắt to lớn đang chen vào, bên trong như có hàng vạn cái miệng nhỏ mút lấy thân gậy, Cố Lệ Thần phải cực kỳ lý trí để chóng lại cảm giác muốn phun trào.

Cố Lệ Thần hơi cúi người, hôn lên đôi môi đang rên rỉ vì đau đớn, gậy sắt không động mà ở yên bên trong đợi cô thích ứng.

Hai mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh không ngừng l.iếm mút lấy đôi môi sưng đỏ của cô, bàn tay không ngừng xoa nắn bộ ngực to lớn, kích thích đến mức cô quên đi cơn đau đớn dưới hạ thể.

Gậy sắt to lớn chậm rãi từ từ rút ra rồi lại nhẹ nhàng c.ắm vào, hưởng thụ cảm giác bên trong chặt chẽ của cô.

Bụng nhỏ Hàn Thiên Từ bị lấp đầy, từ từ quen dần với gậy sắt lớn.

Anh bắt đầu luân động, tốc độ rút ra c.ắm vào nhanh dần, đến mức vành mắt Hàn Thiên Từ đỏ ửng.

“Ưm… hức…chú Cố…đau em.”

“Đừng gòng mình, thả lỏng… bảo bối… sẽ nhanh thoải mái…tôi sẽ làm em sướng…” - Cố Lệ Thần mút lấy vành tai cô, thân dưới căng trướng động mạnh, khiến cho Hàn Thiên Từ từ từ quen dần, từ đau đớn chuyển sang kh.oái cảm kỳ lạ…

“A…ưm…thoải mái…chú Cố….”

Cố Lệ Thần động tác ngày càng nhanh, gậy sắt to lớn cong dài c.ắm mạnh mẽ sâu tận cùng, chạm đến một vật nhô lên bên trong, không ngừng va chạm vào điểm G của cô.

Anh nhìn xuống hạ thân, một dòng nước ấm túa ra theo gậy sắt, đi kèm là một màu đỏ thẩm trinh nguyên, vậy là cuối cùng anh cũng chiếm lấy cả cơ thể và cả tâm hồn của cô.

“Chú Cố…em mệt quá…”

Cố Lệ Thần gật đầu, rút hạ thể ra khỏi t.iểu h.uyệt đã có chút sưng đỏ. Anh lật ngược người cô lại, từ từ hôn lên cổ cô, mơn trớn từng tất thịt trên lưng, bàn tay xoa nắn bờ mông cong lên, đánh nhẹ lên, khiến nó lung lay đẹp mắt.

Hai tay anh nâng bờ mông cô lên, bàn tay nóng ấm vuốt dọc sống lưng, chạm đến viên trân châu mẫn cảm: “Tiếp tục nào, bảo bối…”

Hàn Thiên Từ còn chưa kịp phản ứng, gậy sắt đã c.ắm mạnh vào bên trong hoa h.uyệt khiến bờ môi chỉ rên siết: “Ư…ưm…”

Hai cánh hoa tách ra, gật sắt c.ắm sâu tách hang động thành hình dạng của gậy sắt, cắn mút không muốn buông ra, gậy sắt va chạm với tử cung, cứ như vậy tùng cú nhấp đến tận cùng.

“Từ bỏ… chú Cố… em không chịu nổi…đủ… ưm…a…”

Mật ngọt không ngừng tuông ra, đi theo dọc theo bắp đùi mà ướt một mảng lớn, gậy sắt cũng sáng nóng lên vì bao phủ mật ngọt. Cố Lệ Thần không chịu được dụ hoặc, đánh mạnh vào mông cô: “Bảo bối, em làm từ nước sao? Thật dâm đãng.”

Hàn Thiên Từ mím môi, toàn thân chóng bằng tay, gân cổ lên cải: “Không…ưm…là…là của chú…”

Từng câu chỉ ngắt quãng theo từng cú nhấp mạnh mẽ, hai bầu ngực tung tăng theo từ cú nhấp bị bàn tay Cố Lệ Thần cúi người tóm lấy, toàn thân Hàn Thiên Từ ửng đỏ, đầy dấu hôn đỏ ửng khắp người, phía dưới chịu sự kích tình đến mụ mị, phải rên rỉ cầu xin.

“Chú…chậm… quá nhanh…ưm… không được…em không thể.”

Cố Lệ Thần tóm lấy một cánh tay cô kéo về phía sau, một tay tát vào mông cô, tư thế cực kỳ nhạy cảm, khiến hạ thể Hàn Thiên Từ co rút, sự khoái cảm Cố Lệ Thần mang đến khiến cô đạt cực hạn hét lớn: “Cố Lệ Thần, ưm… a…”

“Hàn Thiên Từ, em là của tôi…tôi yêu em.”

Gậy sắt của Cố Lệ Thần bị kẹp gắt gao, càng lúc càng chặt đến muốn mạng, không còn có thể kiềm chế, tinh túy nóng ấm bắn thẳng vào bên trong tử cung, lấp đầy nó, tràn trề tuông ra theo mật ngọt.

Cô ngã quỵ nằm bẹp dí xuống giường, phía trên Cố Lệ Thần đè trên người cô, gậy lớn vẫn c.ắm ở bên trong, cả hai cùng thở dốc.

“Buông em ra.” - Hàn Thiên Từ muốn đi vào nhà vệ sinh.

“Không được, con cháu Cố gia đang trong bụng em, rút ra nó chạy ra ngoài hết, lãng phí.” - Cố Lệ Thần vô sỉ nói.

“Ai thèm sinh con cho chú.” - Hàn Thiên Từ đỏ mặt nói.

Cố Lệ Thần vỗ mông cô một cái: “Em không định chịu trách nhiệm với tôi?”

“Cố Lệ Thần, chú vô sỉ.”

“Không…tôi là cầm thú…”

“Chú… còn không biết xấu hổ.”

Cố Lệ Thần cắn vào tai Hàn Thiên Từ, giọng đầy uy hiếp khiến toàn thân cô nổi da gà: “Đêm nay, chúng ta chỉ là mới bắt đầu, bảo bối, chính em chọc vào sự cầm thú của tôi.”

Hàn Thiên Từ: “…”

Bây giờ chạy còn kịp không?