Không Tình Yêu

Chương 17




Cả đêm Dịch Thiên Kỳ không về phòng, mới sáng sớm đã rời đi. Hắn dặn dò thím Chu phải chăm sóc cô thật tốt, nhưng lại không cho cô ra ngoài, không để cô tiếp xúc với người khác. Như vậy chẳng khác nào đang giam lỏng cô. Sau khi hắn đi, Từ Đan Đan mặc một chiếc áo dày che đi những vết đỏ trên người, bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn. Cô chẳng khác gì một con robot đang máy móc nhai thức ăn, một chút cảm xúc cũng không có. Thím Chu biết hai người xảy ra chuyện, nhưng bà không biết nên an ủi làm sao mới phải. Khi bà lên tiếng gọi cô, Từ Đan Đan bất giác ôm lấy bà khóc lớn, miệng lẩm bẩm:

"Thím Chu, con muốn rời khỏi đây, con muốn rời khỏi căn nhà này."

Bà vòng tay ôm lấy cô, xoa đầu an ủi "Đứa trẻ đáng thương, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Tâm trạng Từ Đan Đan không tốt, Dịch Thiên Kỳ cũng chẳng khá hơn. Bây giờ hắn có chút hối hận vì đêm qua đã làm mà không suy nghĩ. Nhưng trong hoàn cảnh đó, vợ mình một mực nói muốn ly hôn, hắn làm gì còn lý trí mà suy nghĩ nhiều chứ. Càng nghĩ càng đau đầu, quăng hết ra sau đầu, hắn tập trung vào công việc, tránh để bản thân phải suy nghĩ linh tinh.

Tô Viễn còn chưa biết 'núi lửa' Dịch Thiên Kỳ đang phun trào, vừa đi vừa hát bản tình ca vui vẻ, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng. Anh để một tệp hồ sơ lên bàn hắn rồi ngồi xuống cái ghế đối diện nói:

"Anh Kỳ yêu dấu, mời anh xem qua."

Dịch Thiên Kỳ không ngẩng đầu mắng anh "Cậu biến đi."

"Thôi đừng có giận mà, tôi giỡn xíu thôi. Số liệu mà cậu cần, xem qua đi."

"Lát nữa tôi xem."

Tô Viễn gật gù cái đầu, ngồi lỳ ở đó nhìn hắn làm việc. Tô Viễn và Dịch Thiên Kỳ là bạn cấp 3, đại học cùng nhau học IT, đã bàn với nhau sau khi ra trường sẽ góp vốn thành lập một công ty game nhỏ. Nhưng vừa tốt nghiệp hắn bị Dịch Thế Khải bắt về, đào tạo để hắn làm việc cho công ty gia đình. Tuy vậy hắn vẫn cùng Tô Viễn thành lập công ty, lấy tên Kỳ Viễn, nghiên cứu về game online, vừa quản lý bên kia, vừa làm việc bên đây, nên hắn vô cùng bận rộn. Cũng may còn có Tô Viễn giúp hắn, nếu không hắn sẽ điên mất.

Tô Viễn ngồi chơi, vô tình phát hiện trên cổ hắn có một vết cắn, trong đầu liền nhảy số, cười nham hiểm hỏi hắn:

"Kỳ ca, trên cổ cậu là gì vậy, thú vui khuê phòng hả?"

"Cút đi!"

Hắn kéo cổ áo lên che đi vết cắn, nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua Từ Đan Đan có lẽ rất giận hắn, cho nên mới cắn mạnh như vậy, dấu răng in lên rất rõ. Tô Viễn thấy Dịch Thiên Kỳ không vui, không giỡn nữa, nghiêm túc hỏi hắn:

"Cậu sao vậy? Hôm trước thấy còn hạnh phúc lắm mà, sao hôm nay vừa nhắc đến cô ấy cậu đã nổi giận rồi?"

"Không có gì, cậu đi mà lo cho tình nhân nhỏ bé của cậu đi."

Tô Viễn vừa nghe bốn chữ 'tình nhân nhỏ bé', gương mặt lập tức thay đổi, sợ hãi như gặp ma vậy. Người mà Dịch Thiên Kỳ nói, chính là Diệp Ứng Tinh. Diệp Ứng Tinh thích Tô Viễn rất lâu rồi, thậm chí sẵn sàng từ bỏ tất cả xin vào công ty làm chỉ để được gần anh. Khổ nỗi, mỗi lần anh thấy cô ta, đều như gặp ma, tránh như tránh tà. Diệp Ứng Tinh đi hướng đông, Tô Viễn sẽ đi hướng tây, quyết không chung đường.

"Tối nay rảnh không?"

Trong lúc Tô Viễn đang suy nghĩ vu vơ thì hắn bất ngờ hỏi. Anh nghệch mặt ra, gật gật cái đầu nghe hắn nói tiếp

"Tối nay đi làm vài ly."

"Biết ngay là cậu có chuyện mà."

"Có đi hay không?" Dịch Thiên Kỳ nhíu mày thể hiện sự khó chịu ra mặt

"Đi chứ, Dịch thiếu mời đương nhiên phải đi."

"Cậu chỉ giỏi có nhiêu đó thôi."

Trên đời này, kẻ dám chọc vào khi Dịch Thiên Kỳ đang nổi giận cũng chỉ có Tô Viễn thôi. Có lẽ chơi với nhau lâu, hiểu tính cách của nhau, cho nên những điều mà người khác sợ, anh không hề sợ. Ngược lại anh còn xem việc chọc giận Dịch Thiên Kỳ là một thú vui nữa.

Buổi tối hai người đi đến quán bar quen thuộc, gọi một chai rượu mạnh rồi ngồi nhâm nhi nói chuyện đời. Tô Viễn hỏi đến lý do hai người xung đột, nhưng hắn không hé răng nửa lời, chỉ cười cho qua chuyện. Trong lúc hai người nói chuyện thì có một cô gái đến chào hỏi:

"Tô thiếu, Dịch thiếu, đã lâu không gặp."

"Bà chủ Mẫn, đã lâu không gặp."

Tô Viễn nâng ly chào hỏi với người kia, còn Dịch Thiên Kỳ chỉ liếc mắt nhìn rồi lặng lẽ uống hết ly rượu. Người này tên Mẫn Đào, là chủ của quán bar này. Thời còn trẻ nổi loạn, cả hai đã bước chân vào đây chơi vài lần, sau đó quen biết với Mẫn Đào, và rồi trở thành khách VIP của nơi đây. Mẫn Đào nhìn thái độ của Dịch Thiên Kỳ, không những không giận mà còn cười tươi hỏi:

"Dịch thiếu sao vậy, cãi nhau với vợ sao?"

"Sao cô biết?" Hắn hé mắt nhìn người phụ nữ trước mặt nghi hoặc hỏi

"Chuyện anh lấy vợ cả thành phố này ai cũng biết rồi. Lấy vợ xong liền không đến đây nữa, hôm nay đột nhiên lại đến mượn rượu giải sầu, còn không phải cãi nhau với vợ sao?"

Tô Viễn nghe Mẫn Đào phân tích liền bật ngón cái khen ngợi "Vẫn là Mẫn Đào giỏi, xem sắc mặt liền đoán được tâm tình."

"Thật tò mò, rốt cuộc là cô gái nào khiến Dịch thiếu phải khổ sở như vậy chứ?"

"Còn đang là sinh viên, tính tình cũng khá tốt, có hơi bướng bỉnh một chút." Tô Viễn nói thầm cho cô nghe

"Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi." Dịch Thiên Kỳ không vừa ý mắng anh bạn mình

"Phụ nữ ấy à, đều là kiểu ăn mềm không ăn cứng, anh càng cứng, cô ấy càng phản kháng, không tốt. Tôi chỉ anh một cách, có thể dỗ người thương."

Mẫn Đào ghé vào tai hắn thì thầm mấy lời, ngay cả Tô Viễn cũng không nghe được. Dịch Thiên Kỳ sau khi nghe xong liền nhíu mày, hắn không chắc cách này của Mẫn Đào có tác dụng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử thôi.