Không Tình Yêu

Chương 29




Dịch Thiên Kỳ lái xe đến trường đón Từ Đan Đan tan học. Lúc đến hắn nhìn thấy cô đang nói chuyện với bạn học rất vui vẻ. Khi nhìn thấy xe của hắn, cô tạm biệt bạn học rồi lên xe, trên môi vẫn còn giữ nụ cười, xem ra là thật sự rất vui. Hắn thấy vậy liền tò mò hỏi cô:

"Nói chuyện gì mà vui vậy?"

"Cũng không có gì, cậu ấy kể một số chuyện cười thôi."

"Ừ, em vui là được rồi." Dịch Thiên Kỳ khởi động xe rồi nói tiếp "Hôm nay ăn ở ngoài nha!"

"Sao vậy?" Cô quay sang nhìn hắn thắc mắc

"Hôm nay trễ rồi, trở về nấu ăn nữa thì lâu lắm, cũng vất vả cho em. Vả lại cũng rất lâu rồi chúng ta chưa đi ăn ở ngoài, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi."

"Đi đâu cũng được, anh chọn đi."

"Vậy được, dẫn em đến một nơi."

Dịch Thiên Kỳ bắt đầu lái xe đi. Trên đường đi cả hai có nói chuyện vài câu, cũng khá vui vẻ. Bình thường không nhắc đến những người khác trong cuộc trò chuyện, cả hai sẽ vô cùng ăn ý, nhưng chỉ cần có thêm một người khác được nhắc đến, ngay lập tức sẽ biến thành một cuộc cãi vã. Cũng có thể do tâm trạng của cả hai hôm nay tốt nên mới như vậy. Dịch Thiên Kỳ dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố. Ở đây phục vụ những món ăn mang đậm vị truyền thống. Trong thời đại hội nhập này, những nhà hàng về món ăn nước ngoài thi nhau mọc lên, nhưng nhà hàng này vẫn giữ vững được vị trí của mình, là một đối thủ đáng gờm trong làng ẩm thực.

Dịch Thiên Kỳ lái xe vào gara, sau đó cả hai cùng nhau đi thang máy lên phía trên. Từ Đan Đan khoác tay hắn, nhìn vào trông rất thân mật. Hai người bước vào nhà hàng, một nhân viên phục vụ liền ra đón:

"Hoan nghênh quý khách! Không biết quý khách có đặt bàn trước không ạ?"

Dịch Thiên Kỳ lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên, sau đó anh ta trả lại thẻ cho hắn rồi làm động tác mời:

"Mời quý khách đi bên này!"

Từ Đan Đan ở bên cạnh cũng không quá ngạc nhiên với việc này, nhưng vẫn thuận miệng hỏi hắn:

"Anh là khách VIP ở đây à?"

"Lợi hại không?" Dịch Thiên Kỳ nhếch mày hỏi cô, dáng vẻ vô cùng đắc ý

"Với địa vị của nhà anh, cộng thêm mối quan hệ rộng rãi của anh, tôi không lấy làm lạ đâu."

Dịch Thiên Kỳ rất không hài lòng với câu trả lời này "Từ Đan Đan, một ngày em không nói móc chồng em thì em ăn không ngon ngủ không yên hả?"

"Đúng vậy."

Từ Đan Đan trả lời rất bình thản, thật sự là chọc Dịch Thiên Kỳ tức chết. Bất quá cô cũng chỉ đối với hắn như vậy, xem như hắn là độc nhất vô nhị trong lòng cô rồi.

Nhân viên dẫn hai người đến một căn phòng. Khi bước vào trong, Từ Đan Đan vô cùng ngạc nhiên với cách bày trí. Bên trong này khác hoàn toàn với bên ngoài, đồ dùng đều là loại cao cấp, phía trên treo một cái đèn trùm lưu ly. Đặc biệt là phần cửa kính được lắp bằng kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn ra có thể thấy được thành phố về đêm với ánh đèn rực rỡ, nhưng bên ngoài không thể thấy được bên trong, bảo đảm riêng tư cho khách hàng. Từ Đan Đan đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt không giấu được sự thích thú. Dịch Thiên Kỳ đi đến bên cạnh, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng hỏi:

"Có thích không?"

"Thích, tôi chưa bao giờ được đến những nơi sang trọng như vậy, đúng là được mở mang tầm mắt."

"Em thích là được. Sau này nếu muốn đi, cứ nói một tiếng, tôi đưa em đi."

Sau khi dùng bữa xong, Dịch Thiên Kỳ gọi nhân viên đến thanh toán. Từ Đan Đan nói bản thân đi vệ sinh một lát sẽ quay lại. Nhưng khi từ nhà vệ sinh bước ra, cô lại vô tình nghe được giọng nói quen thuộc. Cô đứng phía sau cái cây nghe, lại phát hiện ra một chuyện:

"Từ Diệu Hàm, tôi đã nói cô muốn làm gì cứ làm, đừng ảnh hưởng đến tôi là được, cô lại làm ra cái chuyện ngu ngốc đó, cô muốn hại chết tôi à?"

"Tại anh chần chừ mãi không chịu làm, tôi chỉ đành tự mình ra tay mà thôi."

"Cô có thể dùng cách khác mà, sao cứ phải lôi tôi vào chuyện này chứ?"

"Không anh thì ai. Chẳng qua chỉ là mấy tấm hình ghép mà thôi, anh căng thẳng cái gì chứ."

Âu Xuyên tức đến dậm chân "Tôi có thể không căng thẳng sao? Dịch Thiên Kỳ đã nói là sẽ làm. Cầu xin cô, tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống bản thân, cô đừng có chặt đứt đường sống của tôi như vậy."

Từ Diệu Hàm vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng, bình thản ngồi ăn, đợi nhai xong mới nói:

"Làm gì mà nghiêm trọng như anh nói. Không làm ở Dịch Tiêu thì làm ở chỗ khác, thành phố này đâu phải chỉ có chỗ bọn họ."

"Ngu hết chỗ nói mà. Địa vị của Dịch gia ở thành phố này cô còn không biết sao. Bọn họ một khi đã ra lệnh phong sát, còn ai dám nhận tôi vào làm nữa."

"Phiền quá, ăn một bữa cơm mà phải nghe anh càm ràm, mất cả ngon. Phục vụ, thanh toán."

Từ Diệu Hàm thanh toán xong đứng lên rời đi, để lại Âu Xuyên với sắc mặt cực kỳ khó coi. Từ Đan Đan không ở lại nữa, nhanh chóng trở về phòng, cùng Dịch Thiên Kỳ về nhà.

Trên xe Dịch Thiên Kỳ đang nói về bữa tiệc cuối tuần này với cô. Nhưng hắn phát hiện cô không chú ý lắng nghe, liền dừng xe lại. Từ Đan Đan thấy vẫn chưa đến nhà mà hắn lại dừng xe, quay sang hỏi hắn:

"Làm sao vậy?"

Hắn nhíu mày nhìn cô "Câu này tôi hỏi em mới đúng. Nãy giờ tôi nói cái gì em có nghe không?"

"Tôi vẫn đang nghe mà."

"Đầu óc em bay lên chín tầng mây rồi, còn nói là mình đang nghe. Em đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

Hắn tháo dây an toàn, áp sát vào cô, khí thế bức người nói "Có nói không, không nói tôi hôn em đấy."

"Tôi nói, anh tránh ra một chút đi."

Từ Đan Đan khó chịu tìm cách đẩy hắn trở về chỗ cũ. Dịch Thiên Kỳ nghe cô nói vậy lập tức ngồi lại chỗ của mình. Cô thở dài một hơi rồi mới hỏi hắn:

"Có phải anh nhận được mấy tấm hình chụp tôi và Âu Xuyên không?"

"Em biết rồi à?"

Từ Đan Đan gật đầu, sau đó lại nói ra thắc mắc của mình "Sao anh lại không tức giận?"

Dịch Thiên Kỳ phì cười "Nhìn tôi giống mấy kẻ tức giận đến mất lý trí lắm à? Tôi vẫn còn tỉnh táo để phân biệt được đâu là thật, đâu là giả."

"Ồ. Nếu như anh lúc nào cũng có thể tin tôi như vậy thì tốt rồi."

Khi nói ra câu này Từ Đan Đan đã đè thấp thanh giọng của mình xuống, nghe qua vô cùng ủy khuất. Sống cùng nhau chỉ mong đối phương có thể hiểu mình, tin mình, như vậy là đã tốt lắm rồi. Dịch Thiên Kỳ chồm người qua, đặt lên trán cô một nụ hôn, ánh mắt của hắn lúc này rất đỗi dịu dàng, người khác không bao giờ được thấy.

"Tôi tin em, nhưng tôi không tin những người đàn ông bên cạnh em. Có lẽ là do tôi ích kỷ, không muốn em thân thiết với người khác giới. Nếu vô tình làm em tổn thương, vậy tôi xin lỗi em."

Từ Đan Đan bất ngờ kéo hắn xuống hôn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn. Dịch Thiên Kỳ ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó vui vẻ, môi cong lên một nụ cười. Chỉ cần là cô chủ động, một hành động nhỏ cũng khiến hắn cảm thấy mãn nguyện rồi.