Không Tình Yêu

Chương 56




4 năm sau

Trong vòng 5 năm, đã có rất nhiều việc thay đổi. Dịch Thiên Kỳ sau khi ly hôn, cũng đã rời khỏi Kỳ Viễn quay trở về làm việc cho Dịch Tiêu. Nhưng không phải là hắn từ bỏ, chỉ là ở phía sau âm thầm giúp đỡ, mọi việc cần ra mặt đều do Tô Viễn đảm nhiệm.

Dịch gia và Diệp gia vẫn luôn qua lại, còn thường xuyên xuất hiện cùng nhau bị các cánh truyền thông chụp được. Ai ai cũng khẳng định, Diệp Như Nguyệt chắc chắn sẽ trở thành thiếu phu nhân của Dịch gia.

Nhưng đó chỉ là bọn họ suy đoán, bởi vì Dịch Thiên Kỳ vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta. Bao năm qua, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự mất tích của Từ Đan Đan. Sau khi ly hôn, cô đột nhiên biến mất, không có chút thông tin nào. Hắn còn tìm đến cả Chu Kim Ngân và tất cả những người từng qua lại với cô để hỏi, nhưng không ai biết cô ở đâu. Thật ra hắn biết, Chu Kim Ngân là người biết rõ nhất, chỉ là cô không nói với hắn thôi. Hắn ngày đêm lao đầu vào làm việc để không phải nghĩ đến cô nữa. Nhưng làm sao mà không nghĩ đến chứ, hình bóng Từ Đan Đan vẫn luôn tồn tại trong đầu hắn.

Gần đây trong nước lại nổi lên một công ty thời trang tên là Magnifique. Nghe nói chủ tịch của công ty là một cô gái từng du học ở Pháp. Nhiều bản thiết kế của cô từng được lên tạp chí thời trang của Pháp, và nhận về nhiều giải thưởng trong các cuộc thi thời trang.

Diệp Ứng Tinh hiện tại đã trở thành người mẫu cho mấy tạp chí thời trang nổi tiếng trong nước. Ước mơ của cô chính là có thể tỏa sáng như Diệp Như Nguyệt, và hiện tại cô đã làm được. Hiện tại Diệp Ứng Tinh đã được như ước nguyện trở thành người mẫu, còn đang hẹn hò cùng Tô Viễn. Nhưng mối quan hệ của cô và chị gái lại trở nên căng thẳng. Nếu trước đây cô luôn sùng bái Diệp Như Nguyệt, bất kể thế nào cũng sẽ đứng về phe chị gái, thì hiện tại cô lại ủng hộ Dịch Thiên Kỳ lạnh nhạt Diệp Như Nguyệt. Tất cả những chuyện này cũng do Diệp Như Nguyệt tự mình chuốc lấy mà thôi. Cùng vì chuyện này, cô bị ba mẹ quở trách, cho nên quyết định dọn ra ngoài ở riêng. Ban đầu chỉ định đi một mình, nhưng Diệp Ứng Thần lại bảo muốn theo, cô cũng không đành lòng từ chối.

Diệp Ứng Tinh đang lướt mạng, nhìn thấy tin tức Magnifique tung ra bộ sưu tập mới, hiện đang tìm người mẫu hợp tác. Cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Có thể hợp tác với nhà thiết kế từng du học nước ngoài, vinh hạnh biết bao. Cô gửi tin này sang cho Tô Viễn xem, hỏi ý kiến anh thế nào.

Tô Viễn đang xem lập trình mà Dịch Thiên Kỳ gửi qua, sắp căng não ra rồi. Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Ứng Tinh, anh mở ra xem, sau đó lại gọi điện cho cô. Diệp Ứng Tinh nhanh chóng bắt máy, cách một cái màn hình mà cười tươi với anh nói:

“Tô Viễn, em định đến xem thử thế nào, nếu thích hợp có thể hợp tác. Anh thấy sao?”

“Anh thấy tốt đó. Hiện tại em đang là người mẫu có triển vọng nhất trong nước, không chừng người ta sẽ đồng ý ngay đó.”

“Nhưng mà… Diệp Như Nguyệt nhất định cũng sẽ đến.” Diệp Ứng Tinh đột nhiên xụ mặt xuống, nghĩ đến phải tranh giành với chị gái là đã đau đầu rồi

“Không sao, cạnh tranh công bằng thôi. Cứ phát huy hết mình năng lực của em. Anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Nghe được lời động viên của Tô Viễn, Diệp Ứng Tinh lại tươi cười trở lại “Cảm ơn anh Tô Viễn, anh là tốt nhất.”

Hai người nói chuyện phiếm được một lúc, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng thủy tinh vỡ. Diệp Ứng Tinh vội vàng nói với Tô Viễn một câu rồi tắt máy:

“Hình như Ứng Thần dậy rồi, em đi xem thử.”

Diệp Ứng Tinh để điện thoại lên bàn, nhanh chóng chạy vào phòng Diệp Ứng Thần xem thử. Diệp Ứng Thần ngồi trên giường, đơ người nhìn cái ly thủy tinh bị vỡ thành từng mảnh trên sàn. Diệp Ứng Tinh đi đến giúp em trai dọn, cẩn thận gói lại không sót miếng nào, sợ em trai sẽ bị thương. Sau khi xong, cô mới ngồi xuống giường hỏi cậu:

“Ứng Thần, em sao vậy, sao lại ngồi đơ người ra rồi?”

“Chị, em thành người vô dụng rồi, ngay cả một ly nước cũng không lấy được.”

Diệp Ứng Tinh thở dài nhìn xuống chân cậu, đôi chân này vì một vụ tai nạn mà đã không thể đứng dậy được nữa.

“Không có đâu, em rất giỏi, thật đó. Bác sĩ cũng nói rồi, chỉ cần em đừng nản chí, nhất định có thể đi lại được.”

“Làm sao được chứ. Đã 4 năm rồi, em đã làm phế nhân 4 năm rồi. Chị, chị giải thoát cho em được không, em không muốn sống như vậy nữa!”

Nhìn em trai quằn quại, cô cũng đau khổ không kém. Năm đó khi vừa hay tin chân không di chuyển được nữa, cậu đã nảy sinh ý định tự tử, may mà người nhà phát hiện kịp thời. Sau này không ai dám để đồ sắc nhọn bên cạnh cậu, ngay cả ăn cơm cũng phải canh chừng cậu. Cho nên khi nãy nghe tiếng vỡ, cô thật sự rất lo lắng.

“Ứng Thần, em đi rồi, chị phải sống thế nào? Chị chỉ còn em là người thân thôi. Xem như chị cầu xin em, đừng bỏ chị được không?”

Diệp Ứng Tinh gục mặt xuống khóc, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cậu. Nhìn chị gái như vậy cậu cũng không đành lòng ra đi. Ở trong nhà này, người mà cậu thương nhất, chính là người chị gái này. Một phần vì hai người là song sinh, một phần là vì Diệp gia luôn thiên vị Diệp Như Nguyệt, lại vì cậu là con trai duy nhất mà lại bỏ quên đứa con gái giữa này. Cậu đặt tay lên vai Diệp Ứng Tinh vỗ về:

“Chị, em sai rồi, chị đừng khóc. Sau này em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, em nhất định sẽ sống thật tốt. Em nói rồi, em phải chính ray dắt chị vào lễ đường, em sẽ không nuốt lời đâu.”