Con bọ nhỏ tiếp tục bon bon trên đường. Cả quãng đường đi là một đường thẳng và bọ chỉ thấy có mình nó, cô đơn, lẻ loi trên cả chặng đường. Không có một chiếc xe nào vụt qua, dẫu là từ trước hay sau. Và như tỏ ý chán nản, bọ than khóc. Tiếng nức nở của bọ gầm lên giữa vùng trời xanh ngắt rộng lớn, nghe thật thảm thiết. Và rồi, bọ kiệt sức, trút hơi thở cuối cùng, linh hồn của nó theo làn khói bay lên trời cao.
Bên trong bọ, có hai người xì ra khói nhiều không kém gì nó. Hơi nóng của họ như bốc lên đỉnh đầu, làm nổ cả cái xe đến nơi.
"Chết tiệt!" Alap kêu lên trong lúc nhìn vào buồng động cơ, buồng đốt đã bị nổ hoàn toàn. Con bọ nhỏ hoàn toàn không còn cơ hội hồi sinh.
Họ đã đi được tiếng rưỡi, tầm 200 ki – lô – mét rồi. 100 cây chạy bộ không phải là khó nhưng ở đây còn có thêm một đứa ăn hại không thể vận động mạnh..
Hay khéo cô bỏ gã lại luôn nhỉ? Alap nghĩ thầm. Cô liếc nhìn gã đang nằm nhắm mắt bên trong. Cô đoán là gã chưa ngủ đâu, bởi hơi thở của gã vẫn còn nặng nề lắm.
Thôi, cứ nói với gã trước đã rồi tính sau.
Rồi cô lại gần ghế ngồi của gã, mở cửa và nói, "Này, xe hỏng rồi. Không sửa được. Giờ chỉ còn cách chạy bộ thôi."
Aspa mở mắt, quay đầu nhìn cô. Gương mặt cô vẫn bình thản, không để lộ một tí cảm xúc nào.
"Không dùng Kio nữa à?" Gã nói, giọng chêm chút mỉa mai.
"Nếu Kio làm được chuyện đó thì tôi đã bay được luôn rồi. Không rảnh mà ở đây nói chuyện với anh đâu." Alap hờ hững đáp.
"Thế giờ anh muốn sao?" Cô hỏi, giọng lâng lâng không rõ ý tứ.
Apsa im lặng.
Gã cũng phần nào đoán được ý định của cô rồi. Chết tiệt! Gã nhủ thầm. Lúc này gã trông nhục chẳng khác nào một con chó chuẩn bị bị chủ bỏ rơi. Nhưng gã cũng chẳng trách cô ả được chuyện này. Đổi lại nếu là gã, gã cũng sẽ làm như thế cả thôi. Nhưng đã đi được đến đây mà lại chết ở giữa chợ thì thật chả ra làm sao. Gã cắn răng nghĩ ngợi, nhờ vả cô ả hay ở lại đều mang một nỗi nhục như nhau. Đã thế, gã quyết định chọn cách thứ nhất.
"Tôi sẽ đi theo." Gã cất lời.
"Nói trước là tôi sẽ không đợi đâu đấy." Cô đáp, tông giọng vẫn thế.
"Không phải thế." Gã nói, mắt chầm chậm hướng thẳng vào cô, "Tôi muốn cô cõng tôi."
Ngay lập tức, Alap phản ứng lại ngay lời gã với gương mặt có chút méo mó. Nhưng rồi cô cũng trấn tĩnh lại được mà bày ra vẻ mặt như trước, hàng lông mày nhướng cao tỏ ý khó hiểu và muốn gã nói tiếp. Bởi cô tin, gã sẽ chẳng nói thế mà không có chút chuẩn bị gì.
Hiểu ý cô, Aspa tiếp tục nói, "Trước đó, Alap, nói tôi nghe tại sao cô lại muốn gia nhập Apollo?"
Thay vì đưa ra một câu trả lời vừa ý cô, gã lại hỏi ngược lại. Nhưng Alap không lấy đó làm bận tâm, cô thản nhiên đáp, "Vì tiền."
Nhận được câu trả lời, lông mày Aspa khẽ động đậy, gã cao giọng hỏi, "Thật sự chỉ là vì tiền?"
Nhìn vẻ ngạc nhiên của gã, Alap lấy đó làm thú vui mà đáp, "Chứ anh còn muốn gì? Mà nếu còn lý do khác đi nữa, tại sao tôi phải nói với anh nhỉ?" Cô cười khẩy.
Điệu bộ của Alap dường như không làm gã ngạc nhiên. Aspa thả lỏng cơ mặt, hỏi lại cô như muốn chắc chắn một lần nữa, "Không nói thì thôi, cũng chả sao. Ít ra là cô muốn tiền chứ gì?"
Alap nhún vai thú nhận.
Như chờ mỗi điều đó, khóe miệng nhếch Aspa lên thành nụ cười đắc ý, "Vậy hãy làm một cuộc giao dịch. Cô cõng tôi tới đích, tôi sẽ nói cô biết bí mật đằng sau cuộc tuyển chọn lần này."
"Hả?" Cô cau mày.
Gã nhún vai, nói như thể không phải chuyện gì to tác, "Cô chắc cũng biết, Apollo định kỳ tuyển thành viên hàng năm vào tháng chín. Nhưng lần này lại đẩy lên tận ba tháng. Đừng nói cô nghĩ đó là tình cờ đấy chứ?".
Nhìn vẻ đắc ý của Aspa, Alap thở dài nhẹ một hơi rồi nhếch khóe miệng thành nụ cười nhạt, "Tôi chẳng có hứng thú tìm hiểu về Apollo đến thế đâu."
Không từ bỏ, gã nhìn cô như mời gọi, ánh mắt bí hiểm như thể có một thú vui gì đó đang chờ đón, "Nhưng nếu biết, cô sẽ có cơ hội kiếm được một món hời đấy."
"Hổ?"
Aspa bật cười một tiếng rồi đưa mắt nhìn cô đầy khiêu khích, "Nào, đừng có làm thế. Tôi sẽ không nói trừ khi tới đích đâu."
Nghe vậy, lông mày Alap nhướng còn cao hơn trước, cô cao giọng như muốn tỏ ra uy quyền, "Vậy làm thế nào để tôi biết là anh sẽ nói? Hoặc xa hơn, là anh có thực sự biết được bí mật đó hay không?"
"Bằng mạng." Aspa nhìn cô vẻ quả quyết, "Bằng chính mạng sống của tôi. Sai một trong hai điều trên thì mạng tôi cứ tùy cô quyết."
Alap huýt sáo, đôi mắt đã ánh lên mùi thích thú. Gã đã có lòng, vậy cô cũng chẳng từ chối làm gì.
Chiều lòng gã, cô nói, "Được. Dù mạng anh với tôi chẳng có giá trị gì nhưng được thôi."
Nhận được câu trả lời vừa ý, trong lòng Aspa cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nhưng ngoài mặt, gã lại thể hiện vẻ hống hách và kiêu ngạo, "Chứ không phải là vì cô không cưỡng lại nổi cám dỗ đó à?"
Nhưng vẻ cao thượng nửa vời đó của gã đã không qua được mắt Alap, cô nhếch miệng cười khinh, "Mạnh miệng quá cũng không tốt đâu đồ tự tử thất bại ạ."
"Tự tử thất bại?"
"Bị bắn bởi chính khẩu súng mình mang đi, không phải tự tử thì là gì? Nhưng lại thất bại. Thế mới nói, anh vô dụng đến mức cả việc tự tử cũng làm không xong." Alap tiếp tục cười, kháy khỉa gã.
Aspa tối sầm mặt, sự ngạo mạn trong gã đã nhường chỗ cho sự tức tối. Nhưng giờ gã đáp gì cũng sẽ như một đứa trẻ cố nói đạo lý với người lớn, dù đúng dù sai cũng sẽ bị họ cười cợt cho qua chuyện và gã sẽ càng thấy tức tối thêm. Thế nên gã quyết định im lặng, kệ xác cái cô ả đang cố tình bẻ lái sự thật kia, coi như cô ta đang tự kỷ một mình.
Rồi vờ như không nghe thấy gì, gã bám vào thành xe, đứng dậy hỏi, "Cô mấy bao lâu để chạy tới nơi?"
"Hừm.. Chắc tầm ba tiếng chăng?" Alap đưa tay vân cằm, ra vẻ đăm chiêu dù đã đưa ra câu trả lời ngay tức khắc.
"Vậy sẽ cần ít đồ ăn nhẹ đấy. Chắc cứ mang cái va li đồ ăn đi thôi. Với lại cũng kiểm tra lại ra – đa lần nữa đi cho chắc. Không giờ mà lạc đường thì chết hẳn đấy."
Gã nói rồi chầm chậm bước tới hàng ghế sau xe, mở cửa, lấy va li ra và kiểm tra lại tín hiệu.
Đến giờ thì vẫn là đang đi đúng hướng. Nhưng đoạn về sau, đường đi bị chếch sang trái một độ và có vẻ là khá ngoằn ngoèo. Đến lúc đấy thì phải cẩn thận hơn mới được. Gã nhủ thầm.
Hình dung xong về đường đi, gã quay lại chỗ cô, đem theo hai cái va li đỏ và cái va li đồ ăn rồi nói, "Đi thôi."
Alap nở nụ cười ranh mãnh, "Ok."
Rồi cô nhấc gã lên. Nhưng không phải trong tư thế cõng, mà là bế công chúa.
Aspa hốt hoảng đỏ hết cả mặt, gã nhìn cô quát lớn, "Cô làm cái gì vậy hả?"
"Thì đưa anh đi cùng chứ sao. Bế kiểu này tôi dễ chạy hơn là cõng." Alap đáp, vẻ thản nhiên.
"Đồ chết tiệt! Lúc gần đến thả tôi xuống, tôi tự đi được. Nghe rõ chưa!" Aspa gằn giọng lên lúc mặt gã vẫn còn đỏ. Gã tự cảm thấy mình rất giống một nàng công chúa bướng bỉnh thật sự. Và dù rất cáu, nhưng chuyện này cô ả là người có quyền nên gã cũng không muốn đôi co nhiều. Nhưng gã thề, nỗi nhục ngày hôm nay, gã sẽ trả cho bằng sạch!
"Đúng là khi bị thương anh dễ thương thật đấy." Cô ả dường như có vẻ rất thích thú với việc trêu chọc gã.
"Đồ chết tiệt!" Gã lại gằn lên lần nữa.
"Thế giờ tôi bắt đầu nhé. Cơ mà không biết bám vào đâu thì tuyệt đối đừng có bám vào tôi đấy." Cô nói, phần cuối có vẻ giống một lời đe dọa nhiều hơn là một câu nói suông.
"Khỏi cần cô nhắc, có cho cũng chả thèm." Gã nói như hờn dỗi.
Nghe vậy, cô yên lòng cười một cái rồi vào thế chuẩn bị, "Vậy bắt đầu thật đây này."