Dư Mạc Ngôn lắc đầu một cái, giận dữ nói: “Các ngươi dám xem thường ta vậy sao, mặt hàng này có cho tiền ta cũng không đụng!”
Lúc này phía đối diện đã tức điên lên rồi, nhưng lại không nói lại câu nào được, vì biết rằng lúc này nói thêm cái gì nữa thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.
“Được lầm, các ngươi được lắm!"
Thầy giáo Lý nghiến răng nghiến lợi: “Hẹn gặp lại trên trường đấu.”
Dẫn đội rời đi.
Tên đội trưởng kia ở lại cuối cùng, bỗng nhiên đứng lại, quát lên: “Tả Tiểu Đa, dám đấu võ đài sinh tử không? Ngô Vân Thiên ta muốn đánh một trận sinh tử với ngươi!”
Tả Tiểu Đa cười thâm đọc: “Cái bộ dạng sợ sệt này của ngươi mà cũng dám đòi đấu võ đài sinh tử?
Ta đoán, loại người nhát gan ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng, làm gì có can đảm đó!”
“Ngươi dám không?” Ngô Vân Thiên hỏi lại.
Tả Tiểu Đa nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Được!”
Ngô Vân Thiên hét to một tiếng.
“Hẹn gặp ở võ đài!"
Tả Tiểu Đa cười ha ha, bỗng nhiên nói một câu: “Cám ơn ha!”
Ngô Vân Thiên xoay người rời đi.
Nhìn Ngô Vân Thiên xoay người rời đi, trong mắt Vạn Lý Tú xuất hiện vẻ suy tư, nói: “Cô Hồ, năm đó. ngươi bị thương, khiến tu vi bị đình trệ, có liên quan đến gã họ Lý kia, đúng không?”
Hồ Nhược Vân lạnh nhạt nói: "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì. Những chuyện này không liên quan gì đến trận đấu của các ngươi."
Vạn Lý Tú cười lạnh: “Bây giờ có lẽ không liên quan gì đến ngươi, nhưng với chúng ta, rất liên quan. Họ Lý kia, ta sẽ không để hẳn rời khỏi Thành Nam Kế!"
Bỗng nhiên nghe được câu nói này, mọi người không nhịn được đồng thời quay ra nhìn nhau, cùng có ý nghĩ xem thế là đủ rồi!
Vạn Lý Tú thân là đại tiểu thư nhà Tổng đốc, nhưng bình thường thật sự không có thói kiêu ngạo, thái độ xấc láo cũng không có, không hề có bất cứ điểm kiêu căng ngạo mạn nào, nhưng câu nói vừa rồi, lại khiến người khác không có chút nghĩ ngờ nào.
Với gia thế của Vạn Lý Tú, nói ra câu nói này, chặn giết một giáo viên trường võ chưa vượt qua cảnh giới cao nhất của Đan Nguyên cảnh, nói là nắm chắc thì khiêm tốn quá, nên nói là chắc chắn thành công thì phù hợp hơn.
“Tú nhi thật là khí phách!”
Tả Tiểu Đa khen một tiếng, nói: “Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, kể một chút chuyện năm đó đi, cô Hồ.”
Hồ Nhược Vân dẫn học sinh lên xe, nhằm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Lúc đó tuổi của mọi người cũng không lớn, ta còn chưa vượt qua cảnh giới Võ Sĩ, tình cờ tham gia một cuộc giao lưu hữu nghị giữa các trường học; Thành Phượng Hoàng chúng ta là một thành nhỏ sát biên giới, một nơi chật hẹp nhỏ bé, lúc đó thuộc về phía được kèm cặp trong quan hệ một kèm một.
Nói như vậy, mọi người lập tức hiểu.
Trước đây quả thật thường có chuyện này, ví dụ như trường ở Thượng Kinh tìm rồi một giúp một trường ở vùng ngoại thành, hoặc là các thành phố lớn tìm rồi một giúp một các trường học ở vùng xa xôi.
Nếu nói là giao lưu lẫn nhau, thúc đẩy sự phát triển chung được gọi là nhìn đẳng cay nhớ ngọt bùi để phát triển tốt hơn, trường lạc hậu thì học tập những trải nghiệm tiên tiến...
Thực chất đây cũng chỉ là một cách làm rất não tàn, cũng không biết là vị quan chức nào bị dở hơi mà lại làm ra loại hành động buồn cười này.
Tụ tập lại như vậy, ngoại trừ tăng cảm giác tự cho. mình là hơn hắn người khác của một phía, và đả kích lòng tự ái và tính tích cực của phía còn lại ra, còn để lại ảo mộng phủ hoa trong lòng rất nhiều học sinh... Căn bản không có lợi ích thực tế nào cả.
Mà Nhị Trung lúc đó thuộc về phía được giúp đỡ, phía còn lại không nghỉ ngờ gì nữa chính là Thập Tam Trung Phong Hải.
Đám trẻ cùng lừa tuổi tụ tập lại một chỗ, có thể dễ dàng kết bạn là điều dễ nhận thấy, nhưng nói đến việc xảy ra mâu thuẫn cũng rất dễ.
Hồ Nhược Vân lúc đó là cô gái xinh đẹp nhất trong hai trường, đồng thời còn là người có tư chất tốt nhất...
Vi vậy mà sinh ra rất nhiều chuyện.
Lúc đó Lý Thành Thu của Thập Tam Trung Phong
Hải tuổi còn trẻ, đã nghĩ rất nhiều cách.
Nhưng Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang hai người là thanh mai trúc mã, hai bên đều có tình cảm với nhau từ sớm, đương nhiên là từ chối thẳng thừng người theo đuổi đột ngột xuất hiện này.
Mà sau khi từ chối, bạn học Lý Thành Thu này đã ra đòn nặng tay trong một lần tập luyện
Cho dù là ai cũng không ngờ, chàng thiếu niên
vừa mới tỏ tình cách đây không lâu lại nham hiểm như vậy, thẳng tay hủy diệt đan điền của Hồ Nhược Vân, dẫn đến cả đời Hồ Nhược Vân gần như là bi kịch!
Sau đó Hồ Nhược Vân ở lại Nhị Trung làm giáo viên, mà chàng trai họ Lý kia cũng ở lại Thập Tam Trung Thành Phong Hải làm giáo viên.
Rất lâu sau đó, Lý Trường Giang mấy lần muốn đi tìm hắn gây chuyện nhưng nội chiến giữa hai thầy giáo lại có ảnh hưởng to lớn.
Hoàn toàn có thể nói ân oán giữa Nhị Trung Thành Phượng Hoàng và Thập Tam Trung Phong Hải cũng là do thầy giáo Lý này mà ra; lần đầu tiên lúc hai trường gặp lại, học sinh của Thập Tam Trung Phong Hải tham gia cũng chính là môn sinh đắc ý của thầy giáo Lý này.
Sau khi giành được ưu thế trong trận đấu thì lại tàn nhẫn ra tay!
Sau đó..
Vòng tuần hoàn trả thù này cứ kéo dài cho tới bây giờ.
Câu chuyện cũ này Hồ Nhược Vân nói rất sơ lược, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Tú Nhi, chuyện này thuộc về ân oán của thế hệ trước, các ngươi đừng nhúng tay vào, chuyên tâm thi đấu là được.”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vạn Lý Tú đang muốn nói điều gì đó nhưng bị Tả Tiểu Đa ngăn lại, chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa cười n
“Đương nhiên, đương nhiên, ân oán của thế hệ trước, chúng ta sẽ không nói đến, cô Hồ yên tâm đi, mục tiêu của ta chỉ có một, chính là sáu người kia, thì ít nhất cũng phải khiêng về bổn người!"
Hồ Nhược Vân gật gù, bất chợt cảnh cáo nói: "Tuyệt đối không được mạo hiểm vì ân oán của thế hệ trước mà đi làm những chuyện mạo hiểm không đáng. Chúng ta còn chưa chết, tự chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện ân oán kia mới phải.”
“Còn nữa, ân oán qua lại của thế hệ trước không liên quan đến học sinh, học sinh đều vô tội. Hà cớ gì bắt bọn họ nằm trở về?”
Hồ Nhược Vân nói: “Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cả đời học sinh!
Tả Tiểu Đa và Vạn Lý Tú đều lén lút lườm một cái.
Một nam hai nữ mở miệng nói lời vô lễ kia, ai vô hứ?
Đánh chết cũng không có gì quá đáng!
Thấy sáu người không nói lời nào, Hồ Nhược Vân tăng giọng điệu lên: "Hiểu rõ chưa?!