Triển Tiểu Phi vội vàng đứng lên, liên tục xua tay: “Đừng đánh đừng đánh, người một nhà... Người một nhà!"
Đinh Tú Lan đâu biết mình đã bị theo dõi, vừa nhìn thấy là hắn, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, thêm vào đó là một vài ý nghĩ cuồng loạn!
Tên khốn kiếp này đã nhìn thấy tất cả sự thất lễ của mình, còn... Nghe trộm thông tin độc quyền của mình!
Nhất thời cơn giận lên tới đỉnh điểm: “Ai là người một nhà với ngươi! Chịu chết đi! Lão rùa già đê tiện vô sỉ!"
Uy thế của kiếm quang không hề giảm mà tăng lên, lao tới điên cường, lộ rõ sát ý.
Triển Tiểu Phi thấy thế biết là không ổn rồi, quát to một tiếng, rồi lại dùng sức bình sinh, giẫm lên sàn tạo ra một hố lớn, thoáng cái thân thể đã rơi xuống, cười lớn nói: "Ta không đánh với ngươi, đàn õng không đấu với phụ nữ!"
“Bồi thường đành phiền cô Đinh...”
Từ mấy nghìn mét bên ngoài truyền tới câu nói cuối cùng.
Cuối cùng cứ vậy mà trốn mất!
Dù sao tất cả những điều nên biết, không nên biết hắn cũng đã biết hết rồi, như vậy là đủ rồi!
Còn không đi, chẳng lẽ chờ cọp cái nổi giận?
“Vô liêm sỉ!"
Nhìn thấy một cái lỗ với bụi đất bay mù mịt, khiến toàn bộ cửa tiệm rơi vào cảnh hỗn loạn, ầm ĩ với những tiếng hét lớn đầy sự sợ hãi, mặt Đinh Tú Lan đen như đít rồi!
Cuối cùng cũng chỉ có thể ôm hận trở về, cá giận nói: “Là Triển Tiểu Phi của Cao Võ Tiềm Long, tên khốn kiếp này, thật mất lịch sự, lén lén lút lút trốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện riêng, trời ơi, tức chết ta rồi!”
Hai mắt Hồ Nhược Vân sáng lên: “Là thầy Triển của Cao Võ Tiềm Long sao? Vậy... Vậy thì tốt quá rồi...”
Câu này thật ra là lời trong lòng, chỉ là không kiểm soát được nên buột miệng nói ra.
Lọt vào tai Đinh Tú Lan, khỏi bàn là cảm giác gì, thẹn quá hóa giận, rồi sinh ra khó chịu, tức tới mức ngực cũng tăng lên một cup!
Đám người Tả Tiểu Đa đi ra ngoài chơi, không ít giáo viên Cao Võ cũng âm thầm đi theo, vì sợ những bảo bối này xảy ra chuyện gì đó.
Sau đó, có rất nhiều người đều đang suy đoán, mấy tên nhóc này sẽ đi đâu chơi?
Lại không biết sáu người này đã bàn bạc ở cửa khách sạn từ lâu rồi...
Vạn Lý Tú: "Hay là chúng ta đi mua quần áo? Ta bao, mặc kệ các ngươi muốn mua gì, ta sẽ thanh toán tất!”
Năm người khác cùng lắc đầu, đều tăm tắp, giống như năm chú chó nhỏ đang gật gù đắc ý, nói: "Không đi.”
Lợi lộc bậc này bày sẵn trước mặt, vậy mà không ai muốn, ngay cả Tả Tiểu Đa - người xem tiền như mạng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bọn họ biết răng nếu chỉ có năm nam sinh đi mua sắm cùng nhau, cũng chỉ trong một chốc một lát, vì có mỗi việc tiêu tiền. Nhưng cộng thêm một nữ sinh, thời gian một ngày đủ dùng hay không cũng còn khó nói, không chỉ tốn tiền, còn phải khuân vác, còn phải đi mòn gót giày, tổn hại sức lực tỉnh thần!
Lý Thành Long đề nghị: “Chúng ta đi nhảy bungee đi, nghe nói cõ một chỗ nhảy bungee ở thành Nam Kế rất nổi tiếng, lần đầu tiên đến đây, ai cũng chơi trò này!"
Năm người cùng lắc đầu: “Ngươi tưởng ngươi vẫn là người thường à, mọi người ở đây tùy tiện nhảy một cái cũng đều cao trên trăm mét, còn bun với chả gee.
Tả Tiểu Đa nói: "Trung bình một ngày lão tử đã nhảy bungee mấy trăm lần rồi, sớm đã chơi chán rồi..."
Dư Mạc Ngôn đề nghị: “Hay là chúng ta đi chơi súng?”
Năm người cùng lắc đầu, tất cả mọi người đều là người chuyên tu hành, cho nên thật sự là không có hứng thú gì đối với thứ đồ chơi này.
Cuối cùng Tả Tiểu Đa đề nghị: "Đi, chúng ta tới công viên giải trí."
“Tới công viên giải trí?”
Mọi người âm thầm cùng lắc đầu, điều này lại càng không đáng tin, cái này chỉ có trẻ con mới chơi thôi, đúng chứ?
Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn tới công viên giải trí?
Không ngờ, năm người kia nghe được đề nghị này,vô cùng hứng thú, đều đồng ý, hăng hái mở đường.
"!!!"
Vài vị giáo viên Cao Võ ngơ ngác nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy tam quan vỡ vụn, không thể hiểu nối.
Nhưng cũng chỉ có thể âm thầm đi theo mấy. người này tới công viên giải trí, nhìn thấy mấy đứa nhóc 'to xác' chạy tới ngồi vòng quay ngựa gỗ, cưỡi ngựa gỗ lắc lư lên xuống, rồi cường nghiêng ngả, quang quác không ngừng, cố tình làm ra đủ loại hình dạng kỳ quái, khiến người ta kinh hãi kêu lên liên tục.
Sau khi chơi một hồi lâu, dù vẫn còn luyến tiếc những vẫn đi xếp hàng chơi thuyền hải tặc, rồi đi tàu lượn, dọc theo đường đi hô to gọi nhỏ không thôi, gào khóc kêu la tới điểm cuối...
Và sau đó... Sáu người xếp hàng, cầm gậy trúc tới hồ nhân tạo câu cá nhỏ, rõ ràng đã câu nửa giờ rồi mà vẫn chẳng có gì nhúc nhích, cuối cùng vẫn là không có thu hoạch...
Tất cả các trò trong công viên giải trí đều được đám nhóc đang cao hứng bừng bừng này chơi một lần, nhưng có vẻ vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lý Thành Long - người chơi vui nhất, đề nghị: “Hay là ngày mai lại đến đây chơi một ngày nữa đi!?"
Lập tức nhận được sự đồng ý của mọi người.
Rất nhiều giáo viên Cao Võ cùng im lặng một hồi.
Thật lâu sau, từ từ thở dài.
"Bọn họ như này là... Dường như không có tuổi thơ?” Sau một hồi im lặng, đột nhiên có vị giáo viên mở miệng nói.
“Có lẽ chính là như thế...”
'Sau khi cùng thở dài, bất giác từ đáy lòng ai cũng cảm thấy chua xót một cách khó hiểu.
Có lẽ người bình thường, hay đám nhóc không có tư chất tu luyện, đối với những thứ này sớm đã chơi chán rồi, chơi tới mức không muốn chơi nữa, nhưng đám người Tả Tiểu Đa... Trước giờ chưa từng chơi qua!
Đây là quỹ đạo nhân sinh của võ giả; từ nhỏ đến lớn, đều giống như vậy.
Sau đó sáu người bắt đầu chơi đoán số, ai thua thì mời ăn cơm, kết quả Tả Tiểu Đa thua, sau đó tên nhóc này bắt đầu giở trò, bị năm người hợp sức tóm lại, áp giải tới nhà hàng, trên đường về ai cũng cười nói vui vẻ.
“Tình cảm của mấy người bọn họ thật sự là rất tốt, cũng không phải là vì cuộc thi lớn lần này mới đến với nhau.” Có vị giáo viên rất hâm mộ, nói.
“Đúng vậy, sao Tả Tiểu Đa có thể thiếu chút tiền ấy, giở trò cũng chỉ là để trêu đùa.” Một vị giáo viên khác nói.
“Đúng vậy, Tả Tiểu Đa đứa nhỏ này cũng không giống người keo kiệt.”
Sáu người ăn no căng bụng, ra khỏi nhà hàng, lẳng lặng ngồi ở quảng trường Linh Tuyền ngắm cảnh đêm, nhìn các cụ ông cụ bà ở xung quanh, nhìn những người trung niên đang nhảy múa ở quảng trường và nhìn những đứa trẻ con cười khúc khích chạy tung tăng trong đám đông...