Trong tình huống như vậy, thủ đoạn khéo léo có thể ảnh hưởng đến thẳng bại thật sự là quá nhiều quá nhiều rồi
Đặc biệt là Tả Tiểu Đa đội trưởng của đối phương, Về cơ bản mỗi một câu nói đều sẽ tăng thêm áp lực trong lòng đối phương trong vô hình.
Có lúc Chu Vân Thanh thật sự cảm thấy phía bên mình rất bất lợi.
Cái gì gọi là chiến đấu bảy trận?
Quá nhiều rồi?
Đối phương có Tả Tiểu Đa chuyên gia dùng miệng để giở trò, gần như mỗi giờ mỗi khắc, mở miệng là công kích, gia tăng áp lực trong lòng bên phía chúng ta thêm một bậc, phần thẳng của bên bọn họ coi như là nhiều hơn một điểm!
Điều này thật sự là quá bất lợi.
“Tự chủ chiến đấu, ta lên trận đầu."
Chu Vân Thanh nói: “Nếu như bọn họ cử người khác ra trận, ta có thể bảo đảm thẳng trận kế tiếp. Nhưng trận tiếp theo, đối phương tất nhiên sẽ là Tả Tiểu Đa xuất chiến; nếu ta dùng hết toàn lực cộng thêm may mắn thì có lẽ sẽ phế bỏ được Tả Tiểu Đa. Tiếp sau đó, phải nhờ vào các ngươi đưa về thế hòa, cho dù ta có thể đánh nhau với Tả Tiểu Đa đến mức hai bên đều tổn hại, cũng hoàn toàn không có sức để tái chiến nữa!"
“Nếu Tả Tiểu Đa trực tiếp ra trận, như vậy sau đó... Nói chung là đều dựa vào các ngươi!”
“Đội trưởng cố lên!”
Chu Vân Thanh hít vào một hơi thật dài, chỉ cảm thấy lòng hăng hái khuấy động trong lõng ngực, cơ thể thon dài đứng lên.
Hắn có một loại cảm giác, Tả Tiểu Đa chắc chẳn sẽ không cho mình có cơ hội có một trận hòa, tất nhiên sẽ đích thân vào sân, nhanh chóng kết thúc toàn bộ, cuộc thi.
Đúng như dự đoán.
Bên này Chu Vân Thanh vừa mới đứng lên đã nhìn thấy tay áo bồng bềnh trước mặt, Tả Tiểu Đa đã đứng thẳng ở trên lôi đài rồi.
Trường kiếm của Chu Vân Thanh ra khỏi vỏ, ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm, theo một tiếng leng keng, trường kiếm như rồng găm từng hồi, kiếm khí ngút trời.
Từng bước đi tới, khí thế liên tục tăng lên theo bước chân.
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa nghiêm nghị hơn bao giờ hết, lạnh nhạt nói: “Đội trưởng Chu, nghe ta khuyên một câu. Đối chiến với ta, đừng dùng binh khí."
Câu nói này vừa mới nói ra, ít nhất mấy triệu người đều không có gì để nói.
Kèm theo sáu trọng tải, tất cả đều dở khóc dở cười.
Tất cả học sinh của Nhất Trung Thủy Thành, công phu toàn thân đều ở trên thân kiếm, ngươi bảo để người ta không dùng binh khí?
Có cần trói chặt tay chân để ngươi đánh hay không, hoặc là cứ trực tiếp nhận thua?
Nhưng mà những người hiểu rõ cái tên Tả Tiểu Đa này, ngay lập tức hiện ra một ý nghĩ, tên này chắc chẩn lại đang hại người!
Chu Vân Thanh cau mày: “Vì sao?”
Tả Tiểu Đa xoay cổ tay một cái, Linh Miêu Kiếm bất ngờ hiện ra trên cánh tay, dưới ánh mặt trời, trên thân kiếm trong suốt chiếu ra mười nghìn vệt sáng, giống như trên tay có thêm một văng thái dương nhỏ.
Hắn duỗi thẳng tay ra, thanh kiếm trên tay duỗi thẳng ra. Cứ như vậy mênh mông bằng phẳng trên không trung, lạnh nhạt nói: “Thanh kiếm này của ta tên là Linh Miêu; Kiếm dài ba thước, khối lượng ròng tám lạng.”
“Kiếm này là do... Đông Phương đại soái tặng cho thầy giáo ta, sau đó thầy giáo ta tặng lại cho ta.”
Tả Tiểu Đa ung dung nói: “Thanh kiếm này nghe đâu là mười bảy nghìn năm trước, thần thủ công duy nhất ở Đại lục, đại sư Ngô chính tay chế tạo. Chém sắt như chém bùn, thổi một sợi tóc vào lưỡi là đứt, gặp cương thì nhu, gặp nhu thì cương; Độ sắc bén càng được công nhận là đệ nhất thiên hạ!”
Tả Tiểu Đa nói một cách nghiêm túc: “Đội trưởng Chu, mũi kiếm nổi tiếng trong lòng bàn tay ngươi, có lẽ cũng thuộc về Thần khí, ít nhất cũng là vật yêu thích của ngươi, Linh Bảo song tu với tính mạng. Nhưng nói về độ sắc bén thì chắc chẵn sẽ thua kém Linh Miêu của ta. Ngộ nhỡ hư hỏng... Chẳng phải là tốn thất to lớn sao?"
“Cho nên, ta mới khuyên ngươi, chiến đấu với ta đừng dùng binh khí. Hoặc là đổi thanh kiếm khác, cho dù bị phá huỷ cũng không đau lòng, tránh mối hận suốt đời.”
Tả Tiểu Đa nói thật: “Đội trưởng Chu, cân nhắc đi. Đây chẳng qua chỉ là một trận thi đấu, ta cũng không muốn tạo ra sự việc đáng tiếc khiến ngươi phải hối hận cả đời."
Trên sân dưới sân, trọng tài, khán giả, người dân xem phát sóng trực tiếp, cả nước... hoàn toàn không có gì để nói.
Lời nói này của Tả Tiểu Đa, mỗi một câu đều dường như rất có lý, thực chất bên trong còn giống như là một tấm lòng tốt, từ đầu đến cuối đều cân nhắc suy nghĩ vì Chu Vân Thanh.
Đối xử chân thành, khuyên bảo hết nước hết cái, tình cảm chân thành.
Nhưng tất cả sức chiến đấu của Chu Vân Thanh về cơ bản đều nẫm trong thanh kiếm trên tay, ngươi bảo người ta không sử dụng kiếm, đánh tay không với ngươi?
Hoặc là đối thần binh dùng quen tay thành vũ khí thông thường dùng không quen tay để đối kháng với thần binh của ngươi?
Đây không phải là tự đi tìm thất bại sao?
Nhưng có lời nói này trước, cho dù Chu Vân Thanh vẫn cứ dùng bảo kiếm của mình ứng chiến, tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến bảo kiếm của mình liệu có bị tổn hại hay không, tỉnh thần khó tránh khỏi phân tâm, càng khoanh tay bó gối, chưa đánh mà đã thua trước ba phần!
Vậy còn đánh gì nữa chứ?
Quả thực là Tả Tiểu Đa ngươi dùng cái miệng này thắng được trận chung kết cuối cùng!
Nếu Tả Tiểu Đa không nói những lời này, Chu Vân Thanh cái gì cũng không biết, cứ đánh như vậy thôi, cho dù bảo kiếm thật sự bị tổn hại cũng chưa chắc sẽ bị gì cả, nhưng những câu nói vừa nói ra... Thanh kiếm này là Đông Phương đại soái tặng!
Càng không thể coi thường thanh kiếm này, đã có lai lịch xuất thân rồi!
“Thật sự là không còn gì để nói..."
Triển Tiểu Phi cau mày, rõ ràng là đang tập trung suy nghĩ: Đông Phương đại soái nhắc đến Linh Miêu Kiếm này lúc nào?
Đinh Tú Lan cũng đang im lặng suy nghĩ: Linh Miêu Kiếm, độ sắc bén được công nhận là đệ nhất thiên hạ, hình như chưa từng nghe nói qua? Theo lý mà nói, kiếm nổi tiếng như vậy thì chắc chắn đã sớm nổi danh khắp thiên hạ mới đúng...
Thôi Thượng Nhan đang im lặng suy nghĩ, nghỉ ngờ: thật hay giả vậy, chẳng lẽ là ta đã thiển cận quá mức?
Nhưng ngay trước chương trình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, nói thẳng ra là kiếm của Đông Phương đại soái, nếu như không phải là sự thật, ai dám nói?
Đúng là có nghe nói thầy giáo của Tả Tiểu Đa vốn là Tân Phương Dương, thật sự là thuộc hạ dưới trướng ngày trước của Đông Phương đại soái, chuyện kia có lẽ có ngọn nguồn!
Lẽ nào lần này Tả Tiểu Đa nói lại là sự thật?