Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 707: Đi nhậm chức (2)




“Tả Tiểu Đa!”

Như vậy Tả Tiểu Đa được một nét ngang.

“Tả Tiểu Đa.”

Thêm một nét.

“Tả Tiểu Đa...”

Thêm một nét nữa...

Văn Hành Thiên mặt mày tối đen lại, vốn dĩ hẳn muốn trực tiếp để Tả Tiểu Đa làm lớp trưởng, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của tên này, trong lòng hắn đã trực tiếp bác bỏ, chuyển sang bỏ phiếu kín.

Nhưng tại sao hắn lại nhận được nhiều bình chọn đến vậy?

Khi tiến hành đọc phiếu, gương mặt của Tả Tiểu Đa suy sụp, từ từ miệng hắn há ra càng lúc càng to hơn, chuyện này là sao?

Tại sao đều chọn ta? Ta chế giễu các ngươi một trận, kết quả là các ngươi bị ta cảm phục rồi?? Chuyện này có chút không hiểu đó.

Ba mươi sáu người hoàn thành bỏ phiếu, Tả Tiểu Đa đã giành được 24 phiếu bầu!

Đúng là dùng ưu thế tuyệt đối, trúng cử lớp trưởng! Về kết quả này, Văn Hành Thiên lòng tràn đầy khó chịu.

Hắn đã nhìn ra được, nếu người khác làm lớp trưởng, cái lớp này, hắn sẽ rất dễ dàng dạy bảo, chí ít thì cũng không khó để huấn luyện.

Nhưng Tả Tiểu Đa làm lớp trưởng...

Đây thực sự là một tên không cần mặt mũi, không biết xấu hổ, vô đạo đức, vô liêm sỉ cộng thêm coi trời bằng vung, để hắn dẫn đầu, chỉ sợ rằng sau này phiền phức sẽ chồng chất, hết cái này đến cái khác!

Chỉ ngày hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, tổng cộng cũng không quá ba chục phút, Văn Hành Thiên đã thấy rõ bản chất của Tả Tiểu Đa.

Nếu để Tả Tiểu Đa dẫn dắt cả lớp học mấy ngày nữa, cả cái trường này chắc phải dỡ bỏ luôn quá...

Văn Hành Thiên không hề cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là một đứa thích gây chuyện!

Không ngờ rằng bản thân Tả Tiểu Đa cũng đang hoang mang.

Hắn đâu biết, học sinh đến Cao Võ để bổ túc, mọi người đều là những gương mặt xa lạ với nhau, nhiều người đã mấy ngày còn không nhận ra hết các bạn học

của mình, không biết tên cụ thể, hắn vừa tới liền cho một trận như vậy, sau đó còn bị chủ nhiệm đấm cho mội tại chỗ!

Ấn tượng này vô cùng sâu sắc.

Hai bên đều biết, còn ghi nhớ một cách sâu sắc cái tên này, không chọn hắn thì chọn ai?

Chỉ cần không có thù hận với hắn, cũng đều cảm thấy, uầy, đứa nhỏ này tính tình rất cũng thú vị, hắn làm lớp trưởng, chắc chắn mọi người sẽ được phúc lợi nhiều hơn...

Nhưng bất luận nguyên nhân gì, lớp trưởng Tả Đại sắp lên nhận chức rồi. Tiếp theo, tranh cử lớp phó.

Lý Thành Long đang ngồi chăm chú thì nghe thấy tiếng nói truyền đến: “Đi lên ứng cử lớp phó đi!”

Phù Phù đầu óc mù mịt.

Ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy chủ nhiệm Văn Hành Thiên nhìn hẳn với ánh mắt sáng rực.

Lý Thành Long miễn cưỡng đứng dậy: “Ta là Lý Thành Long, ứng cử chức lớp phó”

“Giáo chủ uy vũ!”

Lại là một trận la hét không đồng đều.

Nhưng kết quả không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Ngoài anh em Hạng Băng Hạng Xung ra, Lý Thành Long đã được bầu với số phiếu cao bất ngờ là 33! Đây vẫn là kết quả của việc không biết xấu hổ tự bỏ phiếu cho chính mình.

Lớp phó văn giáo Mạnh Trường Quân.

Lớp phó võ giáo Hạng Xung.

Lớp phó lao động Hạng Băng.

Hạng Băng nhiều lần tỏ ý không muốn nhậm chức, bị Văn Hành Thiên bác bỏ một cách tàn nhẫn, chỉ là chưa bị đàn áp.

Tả Tiểu Đa tỏ ý không muốn nhận bài, Văn Hành Thiên trừng mắt nhìn hắn “Ngươi muốn thì làm, không muốn thì không làm hả? Bộ đây là nhà ngươi chắc?!

_ Tả Tiểu Đa cảm thấy được giáo viên này rất ác ý.

Ngửi thấy mùi sắp bị ăn đấm.

Thế là ngay lập tức ngồi xuống chịu thua.

Làm thì làm, ông đây làm năm năm rồi còn sợ gì cái này...

Thế là.

Cao Võ Tiềm Long khóa chín trăm chín mươi chín, lãnh đạo của một lớp, đã thành hình như vậy, có điều nói đến chính là vận hành, còn cần sự ăn ý.

Lớp trưởng Tả Tiểu Đa, thêm vào đó sự kỳ vọng của cả lớp.

Sau cuộc bầu cử, tất nhiên sẽ có bài phát biểu nhậm chức theo thông lệ, nhưng Văn Hành Thiên đã cho các học sinh tự phát biểu với nhau, rồi hắn quay người đi đến văn phòng hiệu trưởng để tìm một lời giải thích.

Thực sự không dám nghe bài phát biểu của lớp trưởng Tả.

'Thầy Văn sợ rằng mình sẽ tức tới mức xuất huyết não - nhiều năm chiến đấu

như vậy, nội thương ngoại thương vốn không ít. Và bài phát biểu của tiểu tử này là một kiểu khiến người tức chết mà không bồi thường mạng sống...

Sau khi thầy Văn rời đi, Tả Tiểu Đa chắp hai tay sau lưng, phong độ ngời ngời bước lên bục giảng “Yên lặng! Bây giờ, lớp trưởng sẽ nói cho các ngươi biết, cái gì gọi là xem tướng, có chỗ nào ảo diệu, ta nói các ngươi nghe, các ngươi và ta cùng chung một lớp, chính là được hời lắm đó, hời lắm luôn, cái này đặt trong tu hành, nên được gọi là duyên phận, duyên phận lớn hơn cả trời, cơ duyên dẫn tới, duyên phận tự đến, các ngươi thật sự quá may mắn rồi, ta hâm mộ sự may mắn này của các ngươi từ tận đáy lòng, còn đố ky nữa...."

Văn Hành Thiên xông thẳng vào phòng hiệu trưởng. “Hiệu trưởng!”

Văn Hành Thiên bước vào với vẻ mặt kỳ quái. “Chuyện gì vậy?”

Hiệu trưởng đang ăn đồ ăn, cũng không biết hắn đang ăn cái gì, cũng không quan tâm, mơ hồ hỏi một câu, vẫn đang bận việc của mình.

“Cái tên Tả Tiểu Đa này...”

Gương mặt của Văn Hành Thiên đầy vẻ sầu muộn “Ta cần xem tự liệu của hắn ta một chút, bao gồm cả tư liệu Tam Mạc Ngũ Bình.”

Hắn giương quyển danh sách lên “Đương nhiên, ta cũng muốn xem những người khác.”

“Những người khác căn bản không cần xem.”

Hiệu trưởng nuốt mấy thứ trong miệng mình, nói: “Ngươi chỉ cần xem của Tả Tiểu Đa là được.”

Hắn thở dài “Mấy ngày nay, ta đang nghiên cứu Tam Mạc của những học sinh này... Tả Tiểu Đa này thực sự, ngang hàng, khác biệt với mọi người!”

“Ồ? Khác mọi người, còn ngang hàng?”

Văn Hành Thiên nói: “Lẽ nào là điểm C? Hay là điểm D? Vậy thực sự là tương đối khác biệt.”

Thầy hiệu trưởng thở dài: “Phương hướng mà ngươi suy đoán không sai. Nhưng điểm thì lại sai rồi... không có điểm luôn.”

“Không có điểm?” Văn Hành Thiên trợn tròn mắt.

“Ngươi có thể tự mình xem. Nội dung trên màn hình máy tính của ta bây giờ là 'Tam Mạc Ngũ Bình của đứa trẻ này. Ta đã nghiên cứu nó một thời gian dài.”

Hiệu trưởng lấy ra một quả lê Địa Tâm to tướng và nói: “Vừa ăn vừa xem.”

“Tim mạch của ngươi vẫn chưa ổn sao? Vậy mà còn ăn lê Địa Tâm?” Văn Hành Thiên quan tâm hỏi.

“Tim mạch nào mà dễ dàng ổn như vậy.”

Hiệu trưởng cười nhạt: “Không có Tỉnh Hồn Ngọc Địa Tâm, chỉ có thể dựa vào lê Địa Tâm mới có thể trấn áp.”

Văn Hành Thiên nói “Nếu có thể thu thập nhiều Tỉnh Hồn Ngọc cực phẩm một chút, có thể hòa dịu rất nhiều. Haizz, muốn thu thập Tinh Hồn Ngọc cực phẩm cũng không dễ dàng gì, muốn thu thập được Tinh Hồn Ngọc Địa Tâm- linh hồn chủ yếu của Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, lại càng khó khăn hơn nữa. Cái thứ này đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện qua.”