Nhưng mới nửa phút, cùng lắm là một phút.
Trên không trung, tiếng động rền vang rung trời, khí thế xung thiên đột nhiên phủ xuống.
Gia chủ hiện tại của Hạng gia và lực lượng trung kiên trong gia tộc, cùng với trưởng lão của Hạng gia đều bay tới từ ba hướng.
Cùng đáp xuống sân trong biệt thự.
Đứng đầu chính là một đại hán ngang tàng vóc dáng cường tráng, để râu quai nón, sải bước đến gần cửa, nhưng không trực tiếp đẩy ra mà giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Cửa cót két mở ra, Hạng Băng và Hạng Xung vọt ra: “Cha ơi!”
“Ở đâu, để ta xem xem nào!” Đại hán tỏ vẻ mừng rỡ, sải bước vào cửa. Nhưng chiều cao 2m3 thật sự quá vĩ đại, trán đập bốp một cái vào khung cửa.
Sau vụ va chạm, bản thân hắn không làm sao nhưng cả căn biệt thự lại hơi rung lên.
Hắn như không có chuyện gì xảy ra mà sờ đầu, tỉnh rụi bước vào phòng khách, vừa nhìn đã thấy ngay Lan Hương Thảo.
“Ngoại hình hoàn hảo! Thật sự là Lan Hương mười lá sao?!”
Hai mắt của đại hán bắn ra ánh sáng sáng chói, cả người hô hấp cũng dừng lại rồi, một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển về phía Tả Tiểu Đao và Lý Thành Long: “Lớp trưởng Tả, lớp phó Lý, ta tên là Hạng Thiên Phi, là gia chủ đương thời của Hạng gia và cũng là phụ thân của Hạng Băng và Hạng Xung, trong lòng nhớ mong Lan Hương Thảo, không ngờ đã thất lễ rồi, kính mong hai vị đừng. trách."
Vẻ ngoan ngoấn hiểu chuyện tràn đầy trên mặt của Tả Tiểu Đa: “Chú Hạng đây là nói lời gì vậy, ngài là cha của Tiểu Băng và Tiểu Xung, vậy chính là trưởng bối của Lý Thành Long và ta, chúng ta là người một nhà, tại sao người một nhà lại nói thất lễ chứ?”
Ánh mắt của Hạng Xung và Hạng Băng lập tức trở nên ngay thẳng.
Vẻ biết điều trên khuôn mặt này... Xem ra bộ dạng rất biết điều, phối hợp với khuôn mặt béo mập kia, sắc mặt hồng hào khẽ ngượng ngùng, không khỏi làm cho người ta cảm thấy “Đứa nhỏ này thật tốt”!
Má, lại tới nữa rồi, đây đúng là cái vẻ mặt lúc thi đấu trên Long Hổ bảng, lúc Tả Tiểu Đa đối mặt với một nhóm giáo viên Cao Võ!
Thật là hồ ly ngàn năm, diễn cái gì thì y như cái đó.
Hai anh em lại vô cùng bội phục. Đây là công phu tùy ý thay đổi vẻ mặt, hai người tự nhận là theo không kịp!
Hạng Thiên Phi ngây ngốc, ngay sau đó lại cười to: “Tốt, tốt, tốt lắm. Vậy thì chú không khách sáo nữa. Phần hậu lễ này thật sự là quá nặng, chú nhất định sẽ có báo đáp!”
Vẻ mặt đôn hậu thành thật của Tả Tiểu Đa như là thật thà còn hơn khúc ruột ï: “Nói gì vậy chứ, chú Hạng ngài cứ khách sáo, nhà chúng ta có thể cần dùng đến nó, hai người bọn ta đã rất vui vẻ rồi, nhất là Lý Thành Long, chỉ sợ nhà chúng ta không cần tới nó thôi. Haha.”
Câu trên trực tiếp gọi chú, câu này đã trực tiếp thành nhà chúng ta luôn rồi. Làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hạng Thiên Phi ngẩn người, ngay sau đó quay đầu nhìn Lý Thành Long một cái, nụ cười lại hơi tăng thêm sự thân mật.
Tả Tiểu Đa cười haha: “Tiểu tử Lý Thành Long này, cả con đường bọn ta chạy. đi đều đang tìm thứ này, hao tâm tốn sức... Haha, người này cũng là có vận khí tốt, hắn thật sự tìm được rồi... Chú Hạng, nếu như mọi người đã tới rồi, vậy thì lập tức đưa Lan Hương Thảo về nhà đi, nghe Lý Thành Long nói là cái cây này còn quý hơn vàng, phải mau chóng dùng mới có được hiệu quả tốt nhất, câu nói kia nói như thế nào nhỉ... Đêm dài lắm mộng đó.”
Hạng Thiên Phi luôn miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Trùng và Tiểu Băng Đản có bạn học như các ngươi, thật là phúc khí của hai người bọn họ, ha ha, vậy chú cũng không khách sáo với các ngươi nữa, trong nhà chờ vật này đã được hai mươi mấy năm rồi, ta lập tức đưa về nhà đây, cơ hội tốt ở phía trước không thể đánh mất được.”
“Xin chú Hạng cứ tự nhiên.”
Hạng Thiên Phi nở nụ cười từ trong đáy lòng, hai tay ôm lấy Lan Hương Thảo. rồi thu vào trong nhẫn không gian, sau đó cũng không dừng lại, lập tức nói cáo từ.
Ngoài cửa, khoảng chừng màu sáu cao thủ của Hạng gia xếp thành trận địa phòng ngự, yên lặng chờ đợi.
Hạng Thiên Phi vừa mới ra khỏi cửa, không nói hai lời tùy ý bay lên trời, mà sáu người chia thành hai nhóm nhỏ thuận theo mà hành động, bảo vệ Hạng Thiên Phi ở giữa, một đường giống như phong lôi kích động, lập tức đi xa.
Hạng Xung và Hạng Băng cũng không theo cha mình rời đi.
Bởi vì Hạng Thiên Phi nóng lòng dùng thảo dược cho nên tới lui rất vội vàng, rất nhiều bản chất của vấn đề cũng chưa kịp nói, ví dụ như giá cả thế nào? Cảm ơn người ta ra sao?
Cho dù người ta không đề cập tới, nhưng mà chuyện lớn như vậy, cũng không phải là một câu cảm ơn nhạt nhếo là có thể cho qua.
Nhưng hai người còn chưa kịp nói chuyện khách sáo, chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa cười lớn, toàn thân run rẩy.
“Ha ha ha ha... Tiểu Trùng, Tiểu Băng Đản... Ha ha ha, cái tên này thật sự rất đẹp”
Tả Tiểu Đa ôm bụng ngã trái ngã phải, vui mừng khôn xiết: “Băng Đản... Băng Đản... Ha ha ha.”
Hạng Xung và Hạng Băng tràn đầy cảm xúc biết ơn lập tức đóng băng hết mọi thứ, thay vào đó chỉ có sự ngượng ngùng và giận dữ.
“Câm miệng!”
Khuôn mặt của Hạnh Băng cũng đỏ lên rồi, tức giận nói: “Ai không có biệt danh chứ? Còn có người gọi Cẩu Đản, còn có người gọi là Cẩu Thặng, còn có người gọi là Thối Thối... Chẳng lẽ ngươi cũng không có biệt danh sao? Có gì buồn cười chứ!”
Tả Tiểu Đa hãnh diện nói: “Đã bị Băng Đản ngươi nói trúng rồi nè, từ nhỏ ta có một cái tên là Tiểu Đa, không có cái danh xưng thứ hai nữa! Ai bảo cái tên Tiểu Đa rõ ràng dễ nói như vậy, phổ thông dễ hiểu chứ, ha ha ha... Băng Đản à, ta nói cho ngươi nghe, cha và mẹ của ngươi cũng là đang vũ nhục ngươi đó, nếu như là ta, ta đã sớm rời nhà trốn đi rồi, hóa đen từ lâu rồi... Ha ha ha, nhanh chóng quay về theo bọn họ đi!”
Hạng Băng giận đến thiếu chút nữa bị bệnh hen suyễn, ánh mắt trợn lên như cái chuông đồng: “Tả Tiểu Đa! Ngươi đừng quá đáng như vậy, ta nói cho ngươi biết, ta... Có tin là ta kêu cha của ta tới đánh ngươi không!”
“Chà chà...”
Tả Tiểu Đa cười: “Trước hôm nay thì còn có thể, sau hôm nay thì cha của ngươi nhất định sẽ không đánh ta đâu, có tin không?
Ừm, ngươi chắc chắc là tin rồi... Ôi chao, đoán chừng bây giờ ngay cả anh của ngươi cũng không dám ra tay với ta, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thì ngươi nhờ Lý Thành Long đi, kêu hẳn giúp ngươi đánh ta... Ha ha ha...”