Hạng Băng giận đến trước ngực phập phồng, hung dữ nhìn Hạng Xung: “Có người bắt nạt em gái của ngươi, ngươi cứ nhìn như vậy thôi à? Còn không đi đánh hắn!”
Hạng Xung nở nụ cười khổ.
Thứ nhất, ta thật sự không thể ra tay với hắn, người ta có ơn với chúng ta, có ơn lớn!
Thứ hai, nếu ta có thể đánh thắng... Cho dù hắn có ơn đi chăng nữa thì ta cũng đã lựa chọn đánh rồi hãy nói!
Ôi, không cần nói cái khác, tính cách của lớp trưởng Tả thật à... Quá hiếm thấy rồi!
Hạng Xung cũng là người xuất thân từ đại gia tộc, kiến thức từng trải không gần với võ tu giả tầm thường, nhưng tính cách này của Tả Tiểu Đa thì đúng là chưa từng thấy, thậm chí trước đó ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe.
Quả nhiên là làm cho người ta tức chết mà không đền mạng!
Câu trên còn nói năng nho nhã lễ độ, một giây sau là có thể làm cho ngươi tức chết, làm cho ngươi tức điên, làm cho ngươi tức đến đau ruột!
Đối mặt với trưởng bối thì hiền lành đôn hậu, đối mặt với người cùng vai vế thì là vô cùng đê tiện!
“Có nên nói hay không, ta vẫn chưa ăn cơm, ừm... Ta nói ta vừa nói rồi, xem ra là không ai làm chuyện quan trọng! Ta rất buồn, ta rất khó chịu...”
Tả Tiểu Đao quay đầu hỏi Lý Thành Long: “Phù Phù, ngươi có đói không?” Lý Thành Long: “Đói chứ!”
Hắn bị động tác trước sau của Tả Tiểu Đao, cũng là nhìn đến thất điên bát đảo, giờ phút này trong đầu trở nên mê mang, như rơi vào trong đám sương mù.
“Nghe nói ở thành Phong Hải, có một nhà hàng rất đặc sắc.”
Tả Tiểu Đa nói rất hứng thú: “Nguyên liệu nấu ăn bên trong tiệm đó, thịt dùng trong món mặn đều là thịt tinh thú từ Kết Đan Cảnh trở lên, tinh hoa linh khí trên người của tinh thú, dùng phương pháp đặc biệt thúc được một tiếng thịt dùng làm thức ăn tốt nhất trên người của tinh thú... Sau đó làm thành thức ăn, giữ lại tinh huyết linh khí có mức độ lớn nhất... Mà thức ăn cũng gần như toàn là linh thực. linh thảo từ trăm năm trở lên... Còn có rượu, cũng là linh căn linh quả từ trăm năm trở lên mới có tư cách dùng để làm nguyên vật liệu cất rượu, thật đúng là khiến cho người ta ao ước được nếm thử ha...”
Sau khi nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai anh em Hạng Băng và Hạng Xung trực tiếp khổ thành trái khổ qua, trở nên xanh lét.
Lý Thành Long nghe được chỗ tốt, làm vai diễn phụ, hiển nhiên là phải hợp Tả Tiểu Đa, lập tức lộ làm ra bộ dạng hứng thú, thèm đến chảy nước miếng: “Thật không? Lại còn có chỗ tốt như vậy sao?”
“Dĩ nhiên!” Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa trở nên mơ màng, nói rất say mê: “Như vậy nghe qua thì cảm thấy nhà hàng rất cao quý, cũng không biết là có ai sẽ cam lòng mời
chúng ta ăn một bữa hay không...”
Lý Thành Long do dự không xác định nói: “Cũng chỉ là một bữa cơm... Một ít khoan dung này cũng không có sao?”
“Vậy cũng không nhất định, cõi đời này thì kiểu người gì mà chả có.”
Tả Tiểu Đa ân cần dạy dỗ nói: “Phù Phù à, ngươi cái người này, phải sửa đổi tính cách đó, cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, ngươi nói ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, tại sao ngay cả chút kinh nghiệm xã hội cũng không có? Trên thế giới này, cũng không phải nói ngươi giúp người ta rồi, người ta phải mời ngươi ăn cơm, câu châm ngôn kia nói như thế nào nhỉ, mời ngươi là tình người, không mời là đạo lý, đặt ở chỗ của chúng ta, thì mời ngươi là tình ngươi, không mời là... Vô lý, vô lý thì vô lý thôi, ngươi còn có thể làm gì người ta chứ?”
“Nói không chừng, thật đúng là chỉ một câu cảm ơn là xong việc rồi, còn mời ngươi ăn cơm thật à...”
Tả Tiểu Đa khinh bỉ mà nói: “Suy nghĩ nhiều rồi đó.” Lý Thành Long phụ họa: “Không thể sao?”
“Tại sao không thể, bình thường ăn cơm đều là dùng Tinh Nguyên tệ để tính tiền, mà ở tiệm cơm kia ngươi biết tính tiền bằng gì không? Dùng trung phẩm tinh cấp Tinh Hồn Ngọc đó Phù Phù, ngươi không phải không biết trung phẩm Tinh Hồn Ngọc có giá trị như thế nào trên giá trị thị trường chứ? Hở ra là giá trên trời đó...”
Tả Tiểu Đa còn muốn thao thao bất tuyệt, thao thao bất tuyệt, Hạng Xung ở bên cạnh đã chịu không nổi nữa, vội vàng mở miệng ngăn lại: “Ta mời! Ta mời! Lớp trưởng Tả... Ngài nói cũng mệt rồi, đi đi đi, ta mời ngài tới đó ăn cơm, ngài nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi.”
“Thật hả?”
Ánh mắt của Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ nghi ngờ. “Thật!”
Hạng Xung bảo đảm.
“Nhưng ta làm sao có thể không biết điều như vậy? Thật sự là rất đắt đó!” Vẻ ngượng ngùng tràn đầy trên khuôn mặt của Tả Tiểu Đa.
Hạng Xung đã cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Tả Tiểu Đa rồi: “Không sao, không sao đâu.”
“Được rồi.”
Vẻ xấu hổ tràn đầy khuôn mặt ngượng ngùng của Tả Tiểu Đa: “Thật không ngờ ngươi vừa mời là đã mời một tháng... Được thôi, một tháng thì một tháng, buổi trưa buổi chiều chúng ta đi tới đó ăn là được rồi, buổi sáng thì không cần, chắc là có thể giúp ngươi giảm bớt một phần lớn...”
Hạng Băng choáng váng tới ngã ngồi dưới đất, hai mắt nhìn thẳng: “Một tháng? Ai nói một tháng?”
Tả Tiểu Đa: “..."
“Tả Tiểu Đa, ngươi khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!” Hạng Băng vô cùng tức giận, không thể nhịn được nữa nhào tới, mười móng tay lóe sáng, chào hỏi với khuôn mặt của Tả Tiểu Đa.
“Cứu mạng..." Tả Tiểu Đa chạy trối chết.
'Tâm niệm của Lý Thành Long vừa động, mở miệng hỏi: “Lão đại, cần ta trợ thủ không? Ừ... Tả lão đại, vừa rồi tại sao ngươi lại kêu Hạng Băng nhờ ta đánh ngươi, dựa vào đâu ta phải giúp nàng chứ? Chúng ta mới là một nhóm mà”
Tả Tiểu Đa nghe những lời như vậy, giống như là bị sét đánh, lập tức trở nên sững sờ, suýt nữa không bị móng nhọn của Hạng Băng bắt tại trận, vội vàng chạy trốn ra ngoài, vẫn lén nhìn Lý Thành Long: “Người anh em, ngươi được gọi là giáo chủ của Cương Thiết thần giáo, thật không phải là gọi vô ích đâu, ta hoàn toàn phục rồi!”
Lại qua khoảng bốn mươi phút, bốn người mới bắt đầu đi tới “Thương Thiên Nhất Phẩm” trong truyền thuyết.
Sở dĩ tốn nhiều thời gian như vậy, quan trọng nhất vẫn là Hạng Băng phải xử lý mình một chút, tự ý tìm sang nhà hiệu trưởng bên cạnh, dùng khoang điều dưỡng của hiệu trưởng để hồi phục thương thế.
Nếu không... Ngươi muốn kêu một mỹ nữ tuyệt sắc như Hạng Băng đội khuôn mặt sưng húp và lỗ mũi bị lệch đi ăn cơm ở phố xá náo nhiệt, còn không bằng trực tiếp giết chết nàng đi...