Quay đầu vừa nhìn, chính là Ngô Hải Vân đang đi tới, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, giơ ngón tay cái lên nói: “Không hổ là quán quân trong cuộc thi Long Hổ Bảng lần này, quả nhiên lợi hại, vượt cấp chiến đấu, vậy mà vẫn có thể dễ dàng giành chiến thắng! Bội phục bội phục.”
“Ngô sư huynh đã khiêm tốn rồi.” Tả Tiểu Đa thản nhiên nói.
“Ta tới đây cũng không có ý gì khác, chỉ là tới làm quen một chút với Tả học đệ, ta tên là Ngô Hải Vân, là người nhà họ Ngô ở thành Phong Hải.”
Ngô Hải Vân cười, nói: “Ngoài ra, gia chủ đã từng trịnh trọng dặn dò, khi gặp được ngươi thì thay mặt lão nhân gia hắn gửi tới ngươi lời xin lỗi, trên võ đài sinh tử, sinh tử tự chịu - câu nói này không phải nói chơi, trước đây là do Vân Thiên ép người quá đáng, rốt cuộc vẫn là do gia quy của nhà họ Ngô chúng ta không nghiêm, vẫn mong Tả học đệ, đừng để ở trong lòng.”
Nhìn nụ cười của Ngô Hải Vân, nhìn tướng mạo của Ngô Hải Vân, nhìn khí tướng của Ngô Hải Vân, Tả Tiểu Đa mẫn cảm cảm nhận được trong chuyện này, dường như có gì đó không đúng lắm, hoặc là nói, quá không đúng!
Nhưng mà Ngô Hải Vân trước mắt, quả thật là không có lòng đối địch, có thể
thấy rõ điều này từ tướng mạo của hẳn. Thậm chí, nhìn khí tướng của hắn, lại là thật tâm muốn làm thân với mình.
Phát hiện này không khỏi khiến Tả Tiểu Đa gióng lên hồi chuông cảnh báo ở trong lòng!
Bản thân mình đánh chết Ngô Vân Thiên, lại còn ở trước mắt bao người, trực tiếp đánh cho xương cốt không còn, chết theo kiểu thê thảm nhất!
Mà bây giờ nhà họ Ngô chẳng những không tìm mình gây sự, ngược lại, lại còn bảo vệ mình ở khắp nơi? Phái đệ tử trong gia tộc tới làm thân với mình?
Đó là khí độ của đại gia tộc, dùng nụ cười chân thành để xóa bỏ ân oán...
Nhà họ Ngô thật sự rộng lượng như vậy sao?
Nếu đổi lại là một thiếu niên chưa dấn thân sâu vào thế sự, có lẽ sẽ tin tưởng, hơn nữa cũng vô cùng mong muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết thù hận với nhà họ Ngô... Dù sao cũng mới tới thành Phong Hải, mọi thứ đều không quen, nhà họ Ngô chính là chỗ của bọn cường hào ác bá; có thể tránh được phiền phức nào thì nên tránh.
Nếu đối phương đã có ý muốn làm hòa, sao không thử đón nhận một chút, nhỡ đâu thật sự là dùng nụ cười để xóa bỏ ân oán thì sao?
Nhưng mà Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ không tin. Sao Tả Tiểu Đa sẽ tin lòng tốt bất thình lình này? Đừng nói là lòng tốt của nhà kẻ thù, cho dù là lòng tốt của những người chưa từng quen biết... Cho dù là lòng tốt của người không quá quen thuộc, Tả Tiểu Đa cũng sẽ giữ thái độ cảnh giác một trăm hai mươi nghìn lần!
Tiểu Đa để tay lên ngực tự hỏi: Nếu như ta là gia chủ của nhà họ Ngô, đứa nhỏ mà ta cực khổ bồi dưỡng bị người ta giết trên võ đài sinh tử, liệu ta có ghi nợ không?
Bởi vì đại lục có quy định, đấu sinh tử, kết quả tự chịu, sinh tử tự chịu. Rời khỏi võ đài, ân oán kết thúc!?
Ta sẽ tuân theo quy định của đại lục sao?
Tuân theo cái cóc khô!
Ai giết con ta, ta sẽ đòi mạng cả nhà hắn, quy với chả củ cái gì?!
Tả Tiểu Đa nghĩ tới đây, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm: Người khoan dung độ lượng giống như Tả gia ta đây cũng sế trả thù, vậy thì sao nhà họ Ngô lại có thể không trả thù ta?
Ý tốt tới bất ngờ ở hiện tại... E rằng chỉ là một cái bẫy khiến ta lơ là mất cảnh giác, đúng chứ?
“Quý gia chủ thật là có lòng.”
Tả Tiểu Đa lộ vẻ mặt chân thành, thở dài đa sầu đa cảm, rồi nói: “Chuyện đấu sinh tử khi trước, ta cũng lấy làm tiếc.”
“Nhưng khi ấy rơi vào bước đường ngươi sống ta chết, quả thật là cũng không còn cách nào, cũng không biết phải làm sao.”
Tả Tiểu Đa âm thầm thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ hối hận nói: “Thật ra em trai ngươi... Tuy lời nói và cử chỉ có hơi ngang ngược, nhưng vẫn xem như là một chàng trai ngay thẳng... Nếu như không chết, chắc chắn sẽ kết bạn, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Ngô Hải Vân cười thầm trong bụng, thầm nghĩ, e là ngươi không biết Ngô Vân Thiên hẹp hòi cỡ nào, vậy mà còn muốn kết bạn... Ngươi cũng nghĩ nhiều quá rồi nhỉ?
Người tới từ những nơi nhỏ bé như này, quả nhiên là không biết lòng người hiểm ác.
“Ngày đó sinh tử đã rõ, tiểu đệ trong lòng cũng là hối hận không kịp.”
Tả Tiểu Đa thở dài, có vẻ rất hối hận, chân thành nói: “Nói thật, Ngô sư huynh, trước khi tới Phong Hải, lo lắng lớn nhất trong lòng ta, chính là ác ý từ nhà họ Ngô các ngươi. Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này của ngươi, cuối cùng đã có thể yên lòng.”
“Thật lòng ta không ngờ, nhà họ Ngô lại rộng lượng như thế, thật khiến ta vui mừng khôn xiết.”
Tiểu Đa cầm tay Ngô Hải Vân, liên tục lắc lắc tay, cung kính nói: “Ngô sư huynh, mong ngươi trở về hãy báo lại với lão gia chủ của Quý gia, nói là Tả Tiểu Đa ta... Mãi mãi khắc ghi đại ơn đại đức này ở trong lòng, từ đáy lòng luôn hy vọng có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết thù hận với nhà họ Ngô. Khi có dịp, chắc chắn sẽ tới nhà thăm hỏi, cảm ơn lòng tốt của lão gia chủ lần này.”
Ngô Hải Vân cười đắc ý nói: “Không cần phải cảm ơn, nhưng mà nhà họ Ngô chúng ta, lúc nào cũng mong chờ Tả học đệ tới chơi.”
Hắn khẽ thở dài, nói: “Thật ra trước đây chúng ta đã từng lo lắng, nếu như Tả học đệ tới Cao Võ Tiềm Long tiến tu, chúng ta nên làm gì, đối mặt với nhau như: thế nào mới được?
Nói thật, tuy rằng bọn ta có chút khó hiểu trước mệnh lệnh này của gia chủ, nhưng lại không thể không thở phào nhẹ nhõm.”
“Dù sao, người sống ở trên đời này, có nhiều bạn lúc nào cũng tốt hơn là có nhiều kẻ thù.”
Tình cảm của Ngô Hải Vân trong giờ phút này cũng vô cùng chân thành tha thiết, nói: “Sau này, nếu có chuyện gì ở Cao Võ Tiềm Long, cứ việc tới tìm ta. Cho dù là việc ta không dàn xếp được, ta cũng sẽ cố gắng dàn xếp giúp ngươi.”
Hắn vỗ vai Tả Tiểu Đa, cười ha ha nói: “Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người đang nhìn ngươi, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện gì đó, đối tượng tình nghi đầu tiên cũng chỉ có nhà họ Ngô ta, ha ha ha...”
Hắn nói đùa nhiệt tình như vậy, cũng không có ý gì khác, nhưng mà, người nói vô tình, người nghe lại hữu ý.
Tả Tiểu Đa đảo mắt, trong lòng đang quay cuồng với hàng trăm ý nghĩ, cười ha ha, rồi nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngô Hải Vân rõ ràng là thật tâm muốn kết bạn với Tả Tiểu Đa, tình cảm rất là chân thành, nói chuyện cũng không giấu giấu giếm giếm.