Tả Tiểu Đa nói đối không từ chối.”
“Bà Thạch mời nói, nếu là việc Tiểu Đa đủ khả năng làm, tuyệt
Bà Thạch trầm mặc một chút, nói: “Mấy ngày hôm trước, người năm đó xưng là thập đại liều mạng của Đông Quân, Ngũ Phương Kiếm Tần Phương Dương đến đây tìm ta.”
“Thầy Tần?”
Ánh mắt Tả Tiểu Đa sáng ngời: “Xin hỏi Bà Thạch, hiện tai hắn đang ở đâu, muốn đi đến nơi nào?”
“Không biết.”
Bà Thạch nói: “Tuổi của Tân Phương Dương nhỏ hơn chúng ta rất nhiều, nhưng nói đến thanh danh thì còn là tiền bối của lão Thạch. Bảy tám mươi năm trước, hắn đã nổi tiếng là một trong thập đại liều mạng...Mà lão Thạch cũng chỉ trong đoạn thời gian hai mươi năm trước, cùng với cuộc chiến cuối cùng kia...”
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, không nói tiếp. Thầm nghĩ: Thầy Tần đúng là trâu bò! Lúc trước vẫn chưa đến Hóa Vân cảnh mà đã có thể xông pha chiến trường lấy được danh hào bực này, đủ để thấy hẳn thật sự là người được trời xanh phù hộ, số phận cứ giống như là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy!
“Tân Dương Phương đặc biệt đến đây là muốn nói cho ta biết, hắn có một người học sinh tên là Tả Tiểu Đa chuẩn bị đến trường Cao Võ Tiềm Long, nhưng hắn không phải muốn ta chiếu cố, mà là... Hắn nói là: Tả Tiểu Đa không những tinh thông Vọng Khí thuật, còn có những góc nhìn mới lạ, có thể đoán trước tương lai, xem trước sinh tử, nhất là có thể tùy ý nhìn được số phận, vận mệnh của những người có liên quan, không sai chút nào. Nếu như ta có chuyện gì không có đầu mối, hoặc là có thể thông qua Tả Tiểu Đa tìm ra một cách mới, hoặc là tìm cách khác để đạt được mục đích!”
Đôi mắt khô gầy đến nỗi lọt thỏm vào hốc mắt của bà Thạch gắt gao nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Cho nên hôm nay, ta gọi ngươi qua đây chính là vì mục đích này.”
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Ta muốn biết sự thật, còn bao lâu nữa mới thể thế minh oan rửa tội. Thế giới này, ta đã ở lại đủ lâu rồi.”
“Nếu như có thể, đến một giây đồng hồ ta cũng không muốn ở lại cái thể giới bẩn thỉu này!”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc.
Với ngữ khí căm thù đến tận xương tủy của bà Thạch có thể đoán được, nàng chán ghét, căm thù đến tận xương tủy cái thế giới đã từng được hai vợ chồng nàng nhiệt tình yêu thương bảo vệ như thế nào, muốn rời đi đến mức không thể
chờ nổi dù chỉ một giây!
Nếu không phải nàng có mong đợi rửa sạch oan khuất chéo chồng, thì có lẽ nàng đã sớm tự kết liễu bản thân, đi theo người chồng đã mất!
Tả Tiểu Đa than thở sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt bà Thạch.
Là khuôn mặt rất nhiều nếp nhăn, hoàn toàn không thấy chút huyết sắc nào mà cứ như là một xác ướp.
Phủ kín sương mù, tầng tầng sương khói dày đặc; tuy có thanh liêm nhưng vừa xa lại vừa cao.
Tả Tiểu Đa thử sử dụng điểm khí vận nhưng vẫn không có hiệu quả, xem ra bà Thạch này cùng là một siêu cấp cao thủ!
“Bà Thạch, xin ngài hãy viết một chữ ra cho ta xem thử.”
Tả Tiểu Đa trầm giọng nói.
Bà Thạch hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn bức họa của chồng, thần sắc. trong mắt biến ảo rồi dân dần hóa thành nhu tình.
Chính là vì hắn, nàng mới ràng buộc với hồng trần này, dung hết cả đời để chịu đau khổ dày vò, nhưng nàng vẫn không oán trách, không hối hận.
Quân, chàng dưới cửu tuyền có tốt không? Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Viết xuống một chữ.
“Phong.”
Đây chính là tên của hiệu trưởng.
Tả Tiểu Đa nhìn kỹ lại, lẩm bẩm nói: “Đây là đao trên núi! Dưới kia có vô số người đang cố gắng phá bỏ mũi đao mới có thể leo lên được đỉnh núi... Nhưng mà...
Trên mặt Tả Tiểu Đa hiện ra vẻ thất vọng. Nói đến đây, hồi lâu sau hăn không nói tiếp, đơn giản là đường không thể đi. Đi thì không thành phong!
Bởi vậy mà cả hai đều không thể đạt tới, không phải cái này mà cái kia cũng không đến, không may mắn!
“Bà Thạch, phong (#) là phong (ll#) cũng là phong ($##), đỉnh núi có ý của đỉnh núi, đều có thanh đao trên ngọn núi. Phong (lễ) là phong (2#) chính là ý đó.”
“Núi đứng bên trái, dưới đao có phong, phong trong được mùa chứng tỏ Hiệu phó Thạch dạy học vất vả ngàn năm, học trò khắp thiên hạ cuối cùng cũng sẽ gặt hái được nhiều điều tốt đẹp... Mà bây giờ, tất cả lực lượng của những học sinh đó đang chống lại cây đao trên đầu.”
“Phong (EE) cũng như phong (#), người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung, lấy thiện đãi người, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được. người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng, gieo nhân nào gặp quả nấy. Cho dù quá cao thâm sẽ ít người hiểu nhưng vẫn sẽ thu lại được rất nhiều.”
“Phong (#š) không thể phá. Kể cả khi chuyển núi về bên trái thì vẫn là phong, đưa mũi đao lên trên, không tiếp tục để núi áp đỉnh mới có thể hợp với lực lượng
bên dưới thành phong (), vẫn là âm phong như cũ.”
“Oan khuất khó rửa, lưỡi đao cũng khó rời đi, chỉ chờ đến khi gió đến, đỉnh núi rời sang bên cạnh mới có thể nhìn thấy trời nắng tươi sáng!”
Tả Tiểu Đa cau mày, nói: “Phong (lễ) và phong (2š), không thể hợp lại với nhau mà cũng không thể tách ra, chúng chỉ có thể đồng thời tồn tại. Nói cách khác... chuyện này sắp đến lúc lộ rõ chân tướng, chỉ cần người có tâm khơi lên... Có thể rửa tôi giải oan.”
Đúng vậy, có thể giải oan rửa tội rồi.
Nhưng Tả Tiểu Đa không nói dân chúng sẽ bình luận như thế nào. Đám thánh cào bàn phím trên mạng sẽ không quan tâm đến ngươi có được rửa tội hay. không. Chỉ cần bọn họ thích thì bọn họ sẽ tiếp tục mắng, thích chửi thì sẽ tiếp tục chửi.
Vẫn là câu nói kia, luật pháp không động đến bọn chúng, cho dù hậu quả có nghiêm trọng đến rợn người thì vẫn là câu nói người không biết không có tội!
“Sắp tra ra manh mối?”
Tin tức này đối với bà Thạch chính là một quả bom lớn, làm cho cả người nàng sinh ra cảm giác choáng váng.
Nàng chưa từng qua qua tin nào tốt hơn tin này. Trong phút chốc, vậy mà toàn thân run rẩy hết lên.
Tuy nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn cực khổ kiên trì, bỏ bao công sức chờ đến một ngày được giải oan nhưng thật ra trong lòng đã sớm tuyệt vọng.
Giống như trước đó nàng nói, lẽ phải và chính nghĩ có thể có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt, ta luôn tin tưởng vào điều đó và sẽ chờ đến cái ngày không vắng mặt kia!