Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 787: Sắc mặt Tả Tiểu Đa u ám




Một năm mười nghìn là có thể ép chết một cao thủ!

Ép chết một góa phụ của một hiệu phó có học sinh trong khắp thiên hạ, là tính mạng của một giáo viên đã bỏ ra tinh lực cả cuộc đời để dạy dỗ học sinh!

Võ giả không thể ra tay với người bình thường còn người bình thường thì có thể không kiêng nể gì cả sao?

Thế giới được gọi là dựa vào võ giả để được tôn sùng kia, hoang đường biết bao!

Sắc mặt Tả Tiểu Đa u ám, xoay xoay nhẫn không gian.

Bên trong có cất tất cả đồ vật đáng tiền trong nhà của chủ nhiệm Tôn! Bao gồm toàn bộ đồ điện gia dụng, đồ dùng gia đình và tiền tích góp cả đời!

Sao Tả Tiểu Đa có thể bỏ qua cho gia đình của chủ nhiệm Tôn dễ dàng như vậy được chứ!

“Ngươi mang đi hết rồi thì gia đình bọn ta sống thế nào được nữa? Ta vẫn còn vợ con... Con ta còn phải đi học...”

Chủ nhiệm Tôn kia khóc lóc kể lể, nước mắt chảy dài quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.

Nhưng Tả Tiểu Đa vững tâm như sắt, không lộ ra chút xúc động nào.

“Ngươi nuôi vợ con ngươi như thế nào thì liên quan gì đến ta! Ông đây chính là ăn cướp đấy! Lẽ nào còn phải xóa nghèo cho ngươi?”

Tả Tiểu Đa nghênh ngang rời đi. Đã có manh mối rồi.

Những số điện thoại kia đương nhiên là chỉ dùng được một lần, dùng qua một lần thì bỏ đi không dùng lại nữa.

Nhưng chỉ cần đã từng dùng thì đều có manh mối có thể lần theo, vẫn có phương hướng để tiếp tục điều tra.

'Tổng cộng có năm số thoại, chỉ có một số đến từ khu vực trong thành Phong Hải, bốn cái còn lại toàn bộ đều đến từ... Thượng Kinh!

Thượng Kinh!

Tả Tiểu Đa mím môi, chuyện này thật sự đã lộ ra manh mối rồi sao? Hay chỉ là đối phương đang cố ý bày ra nghỉ trận?

Cố ý dẫn dắt tâm mắt của người điều tra đến Thượng Kinh?

Mặc kệ.

Đợi sau khi thí luyện xong, nếu như phía bà Thạch vẫn tiếp tục gặp phải phiền phức, thì dứt khoát cho tên nhủ nhiệm gì đấy bốc hơi khỏi thế gian luôn...

Chút chuyện nhỏ thôi mà.

Tu vi của bà Thạch cao như vậy nhưng vẫn luôn không chịu ra tay, không có lí do gì ngoài việc quá trung thực và bị vướng bận về thân phận của mình.

Mà thứ người ta ức hiếp chính là phần trung thực này của ngươi, chính vì sự đề cao thân phận này của ngươi.

Tả Tiểu Đa vẫn luôn khit mũi coi thường chuyện đấy. Trung thực? Có tác dụng gì đâu!

Ai dám đối xử với ta như vậy thử đi?

Thật sự nghĩ ông đây không dám giết cả nhà các ngươi hả?! Đứng tại đầu phố.

Nhìn bức tường vừa bị mình cạo xuống, nhìn mảng lớn phẩm màu rơi loang lỗ trên mặt đất.

'Thuốc nhuộm màu đỏ thành bãi trên mặt đất, sặc sỡ chói mắt. Giống như một lời Bích Huyết hiệu trưởng Thạch vẩy trên chiến trường vào năm đó!

Nhìn về phía con hẻm nhỏ dẫn vào nhà của bà Thạch.

Nhìn vào những gia đình ở xung quanh, phân tán Thần Thức nghe những cuộc nói chuyện tại nhà của tất cả các gia đình ở gần đấy...

Tả Tiểu Đa, vị thiếu niên lần đầu tiên kiểm tra có tâm ma Tả đạo, lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.

Thật chí có chút cảm giác bất lực. Dường như hắn đã nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hiệu trưởng Thạch nhìn thế gian hỗn loạn đen tối này, phía sau ánh mắt bình tĩnh đó là trái tim đang dần lạnh nhạt.

Cũng nhìn thấy thân thể gầy gò của bà Thạch đang quay cuồng trập trùng lên xuống trong cơn sóng cuồn cuộn ngất trời giữa đại dương mênh mông...

Nàng là cường giả!

Nàng có năng lực chỉ cần vung tay là có thể hoàn toàn dẹp yên cơn sóng bên cạnh, giơ tay nhấc chân là tất cả sẽ lập tức bốc hơi!

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Đại dương mênh mông, sao nàng có thể quét sạch tất cả được?

Hơn nữa sao nàng có thể nhẫn tâm loại bỏ hết tất cả đây?

Liều mạng tu luyện, cố gắng để trở nên mạnh hơn không phải vì muốn bảo vệ hòa bình yên vui cho thế giới này sao? Khó khăn lắm tu vi của bản thân mới đạt đến Vân Đoan, lẽ nào lại muốn giết chết mong muốn ban đầu của bản thân sao?

Từ nghìn năm trước đến nay, nàng là một giáo viên đã dạy dỗ ra hàng trăm nghìn học sinh, học sinh có khắp mọi nơi, sao có thể làm ra loại chuyện hủy diệt thế giới được?...

Sao phòng tránh được?

Vân Đoan siêu cấp khi đó không sánh nổi mười nghìn tệ thế gian.

Một đời bế tắc ba đời lệ, một thế anh hùng hai quả tim đau!

Sức mạnh của dư luận cũng khiến người khác bất lực như vậy. “Dư luận!” Mắt Tả Tiểu Đa sáng lên.

“Chỉ là một cây đao thôi, người khác dùng được thì ta cũng có thể dùng được!"

Lấy điện thoại ra gọi cho Phương Nhất Nặc.

Phía bên kia điện thoại, Phương Nhất Nặc có chút mơ hồ.

“Phương diện này ta không hiểu đâu cậu chủ... Nếu như ngươi có cơ quan giống vậy hãy để ta đi đe dọa quản lý, làm cho bọn hắn ngoan ngoãn tuân theo thì †a có thể làm được. Nhưng nếu như ta để cho ta làm thì... Ta thật sự không làm được.”

“Vậy ngươi đưa tiền đi. Đợi ta thí luyện xong sẽ lập tức bắt đầu công việc.”

“Được!”

Trở về biệt thự, luyện chùy bên trong không gian của Diệt Không Tháp một lúc, hấp thu hơn 30 viên Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm, cảm giác sắp đến lúc áp. chế rồi, số lượng cũng chỉ thiếu một viên thượng phẩm, dứt khoát dừng việc hấp thu lại.

Tiếp tục luyện chùy.

Lại trải qua thêm gần một giờ, Lý Thành Long trở về rồi.

“Phù Phù, ngươi có biện pháp nào để làm ra một công ty truyền thông để khống chế dư luận xã hội, dẫn dắt phương hướng không?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Hả?”

Lý Thành Long nói: “Lão đại, những thứ đấy đều không cần đến công ty đâu, chỉ cần có tiền, tìm được người là có thể làm được rồi.”

“Ồ? Ngươi biết hả?” “Biết sơ sơ.” Phù Phù có chút vênh váo tự đắc.

“Vậy chuyện này... Giao cho ngươi vậy.”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Bất luận như thế nào cũng phải có quyền phát ngôn trên phương diện này mới được. Đợi thí luyện xong thì chúng ta sẽ làm thử.”

Sắc mặt Lý Thành Long trở nên cẩn thận: “Tả lão đại, ngươi phải hiểu rõ, chuyện này sẽ phạm vào điều kiêng kị.”

Tả Tiểu Đa liếc mắt nhìn hắn. “Khụ khụ, thí luyện xong rồi tính tiếp.” Lý Thành Long lập tức sợ hãi.

“Ngày mai là phải bắt đầu thí luyện, ta lấy lệnh bài thí luyện của ngươi về rồi nè. Lý Thành Long nói. “Lệnh bài này, bên trên có hai nút bấm, sau khi bắt đầu cần phải ấn nút bên dưới này xuống; Mỗi lần bắt được tinh thú sẽ ấn cái ở trên. Sau đó khi đi ra, con số được ghi lại bên trong phải khớp với số lượng tinh thú trong tay ngươi, đây là để phòng tránh xuất hiện gian lận.”