Cứ như trích tiên trên trời, dựa hư không đón gió.
Phong lưu phóng khoáng không thể tả được, thoải mái tự nhiên vô cùng vô tận.
Xem ra phong độ đã tốt, khí chất còn tốt hơn nữa!
Đương nhiên, chủ yếu là dáng người đẹp, nên nhìn vào hình ảnh này, tự nhiên siêu việt!
Sương mù sáng sớm dày đặc cuồn cuộn ở phía trước, được linh khí thấm thêm vào, càng như nước thủy triều, sáng đẹp như kỳ quan.
Văn Hành Thiên dẫn theo người xông thẳng vào sương mù dày đặc.
Chỉ nghe thấy tiếng cười bất chợt của Tả Tiểu Đa ở bên cạnh, chắp hai tay sau lưng, cứ như vậy mà nhẹ nhàng bay vào cùng với mình, tay áo bay bay, siêu thoát xuất trần.
Miệng ngâm thơ: “Ngã bản cửu thiên trích tiên nhân, vân đoan quỳnh tiêu vũ phong vân, kim nhật đạp túc phàm tục sự, thả tương song thủ nhạ hồng trần, nhất nhãn khán thấu nhân tam thế, nhất tự giải tấn thiên hạ nhân, yếu vấn thiên cơ tại hà xử, tu hướng tả sư môn hạ tầm (*).”
(*) Tạm dịch: Ta vốn là Cửu Thiên Trích Tiên nhân, là áng mây trời đùa giỡn với gió mưa, hôm nay đặt chân vào phàm tục, tạm để hai tay đùa giốn với hồng trần, liếc mắt nhìn thấu người trong tam thế (quá khứ hiện tại và tương lai), một chữ hiểu rõ mọi người trong thiên hạ, muốn hỏi thiên cơ ở nơi nào, phải tìm học trò bên trái thầy (ý chỉ Tiểu Đa đang ở bên trái Văn Hành Thiên).”
“Khụ khụ khu..."
Văn Hành Thiên ho khan một trận, nhất thời hô hấp hỗn loạn, cứ thế rơi từ không trung xuống ba mươi trượng, rồi lại bay lên.
Mặt mày tối sầm chửi rủa: “Câm miệng!”
Tả Tiểu Đa hoảng sợ, vì thế chắp hai tay sau lưng không nói lời nào, chỉ bay với dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Dọc đường ra khỏi thành, hắn không gặp một ai, thậm chí ngay cả một đạo thần niệm, cũng không xuất hiện.
Học sinh Cao Võ Tiềm Long thí luyện, rất nhiều giáo viên đi theo, khí thế kinh thiên động địa, áp chế toàn thành không ai dám lớn tiếng thở mạnh!
Nghe nói trước kia có vị võ giả, vào đúng thời điểm này ở bên dưới nói thầm một câu: “Vênh váo cái gì, hiệu phó đi ra ngoài chơi gái, còn vẻ vang sao?”
Kết quả người này bị giáo viên dẫn đội của Cao Võ Tiềm Long trực tiếp bay xuống bắt được, hỏi rõ người này thuộc về thế lực nào, rồi trực tiếp đánh tới cửa.
Đối với người thường, chúng ta có thể không truy cứu, cũng không thể truy cứu.
Nhưng đối với võ giả, thì cần có lời giải thích! Cuối cùng toàn bộ trên dưới của bang phái này đều bị bắt, bị tra hỏi một phen.
Mà người dẫn đầu đội năm đó, đúng là Văn Hành Thiên và Triển Tiểu Phi; sau khi tra được những tội ác khác, hai người trực tiếp ra tay, ỷ mạnh diệt cả bang!
Kể từ đó, hễ võ giả nào muốn nói xấu về Cao Võ Tiềm Long, việc đầu tiên phải làm, đó chính là tìm nơi bí mật rồi hãy nói.
Lửa giận của học sinh giáo viên toàn trường Cao Võ Tiềm Long, sớm đã bốc lên trời, không chỗ trút giận.
Người nào dám xuất đầu lộ diện thì người đó xui, ai cũng không ngốc!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Năm đó, một học sinh của hiệu phó Thạch và đồng nghiệp uống rượu ở Nhật Nguyệt Quan, có một vị Thượng Quan sau khi uống rượu đã lấy chuyện của Tiềm Long ra làm trò cười, kết quả bị tất cả học sinh của Cao Võ Tiềm Long ở tiền tuyến chống lại!
Mặc kệ là cấp trên hay cấp dưới, một ngày bị đánh hàng chục lần, ngày nào cũng như vậy
Sau đó Đông Phương đại soái lại trực tiếp hạ lệnh bãi miễn, khai trừ quân tịch.
Đông Phương đại soái chỉ nói một câu: Chính là tu vi Hóa Vân hiện tại của ngươi đi chơi gái, có 'gái' nào ở trên đời này có thể chịu nổi ngươi?
Dù là cảnh giới Đan Nguyên cũng đã không thể tìm người bình thường 'trút' dục vọng...
Người không rõ chân tướng nói lung tung cũng thôi, nhưng võ giả cao giai như ngươi lại cũng nói như vậy, vậy chính là cố ý, không tôn trọng anh hùng, không xứng đảm nhiệm chức vụ ở trong quân đội của ta!
Nếu không bị quân quy quân kỷ hạn chế, hẳn là ta sẽ tự tay bắn chết ngươi!
Đó là những gì Đông Phương đại soái đã nói, không sửa một chữ nào!
Mọi người ra khỏi thành.
Một kết giới ngăn cách hai bên, bên trong chính là thành Phong Hải - nơi gió yên sóng lặng.
Mà bên ngoài, sao băng từ trên trời rơi xuống, tạo thành hố lỗ chỗ khắp nơi, giống như chiến trường thời xa xưa, vạn pháo cùng bắn, khắp nơi khói lửa ngút trời.
“Khoảnh khắc đầu tiên ra khỏi thành, cũng chính là khoảnh khắc thí luyện lần này bắt đầu.
Văn Hành Thiên chờ tất cả các thành viên xếp hàng xong rồi mới nói: “Bây giờ, mở toàn bộ máy truyền tin thí luyện, kiểm tra xem chúng bình thường hay. không.”
Khi tất cả máy truyền tin được mở ra, lập tức trên cổ tay của mọi người đều có những chấm đỏ nhấp nháy liên tục.
“Các quy định liên quan đều đã nói với các ngươi nhiều lần, khi các ngươi săn được tỉnh thú thành công, máy truyền tin này sẽ tự động ghi lại, chụp ảnh, sau đó ấn nút phía trên, trường học sẽ nhận được tin tức của ngươi. Tới khi hết thời gian thì cầm thu hoạch của ngươi quay về trường kiểm kê, kiểm tra đối chiếu đúng số lượng, tính thành tích cuối cùng.
“Mọi thứ cướp đoạt đều không được tính!” Khi Văn Hành Thiên nói những lời này, hắn cố ý liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái.
Mặt Tả đại sư không biến sắc, đứng khoanh tay, mạnh mẽ kiên cường, tiếp tục duy trì khí chất tiên phong đạo cốt, vân đạm phong khinh, dáng vẻ thờ ơ, không liên quan tới ta.
“Vào thời điểm phát hiện con mồi, tất nhiên có thể có hai hoặc thậm chí nhiều người cùng phát hiện.”
Nhất thời từ trong hàng ngũ truyền ra tiếng cười.
“Không có cái gọi là khu vực chỉ định, vậy nên ngươi có thể đi khắp ngoại thành, chỉ cần ngươi đủ mạnh, tự nhiên có thể có được nhiều thu hoạch hơn, cần gì phải để mắt tới thu hoạch của những người khác, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!”
“Nhưng phải chú ý, ít nhất phải có tinh thú trên cảnh giới Thai Tức, mới có thể giành được điểm thưởng! Sau khi xếp hạng, tinh thú mà ngươi săn được, nộp cho.
trường học, cũng sẽ trở thành nguồn điểm đầu tiên của bản thân các ngươi ở trường!”