Hét một nửa thì ngừng.
Dường như bị một kiếm của người ta chặn cổ, im bặt.
Mà hai cái đại chùy đã múa thành gió lốc, một trong hai không nói nên lời bị đánh bay cả người lẫn kiếm, ngũ lao thất thương, còn chút hơi tàn, cơ thể bị đánh bay lên không trung lại bị Tả Tiểu Đa thu vào Diệt Không Tháp.
Trường kiếm còn lại đột nhiên gãy, trong lúc chưa kịp hoàn hồn cực lực né tránh, nhưng tiếc chùy thế đại lực thâm quay lại rất nhanh, hung hăng đập vào vai
hắn, dù có tu vi cảnh giới Đan Nguyên cảnh trung kỳ cũng chịu không nổi.
Theo tiếng răng rắc khẽ vang lên, vai cũng vỡ theo, chưa kịp hét lên thảm thiết thì mũi kiếm đã đâm giữa lưng hắn.
Trước sau lại có một cú đấm nện lên mặt hắn.
Sau đó là một chùy nhẹ nhàng nện lên đầu.
Lập tức hôn mê.
Bọn họ tự muốn đánh bất ngờ, chắc chắn thành công, không hề nghĩ rằng, người đánh bất ngờ không phải bọn họ. Chùy đầu tiên của Tả Tiểu Đa dùng toàn lực, thậm chí người kia bay ra ngoài không ôm bất kỳ hy vọng nắm bắt sự sống.
Mạng lớn thì ngươi sống, mạng không tốt thì một chùy là qua thế giới bên kia.
Nếu một chùy kia đánh không chết... thật sự không thể nói mệnh nào tốt.
Ném người hôn mê này vào Diệt Không Tháp, Tả Tiểu Đa dành thời gian xem một chút, phát hiện người đầu tiên cũng chưa chết, đang rên rỉ giành lấy sự sống bên trong!
Tả Tiểu Đa vội đi vào, đập lên đầu hắn một cái cho hôn mê.
Nhưng không thể để bọn họ tự sát.
Hơn hai mươi năm mới bắt được hai người sống... Thật sự rất có giá trị, không dễ dàng gì!
Lập tức nhanh chóng xông về phía bên kia.
Qua đến bên Hạng Băng, thấy một người áo đen đang ôm Hạng Băng đi ra ngoài.
Rõ ràng, dù nhóc con này phòng bị tất cả vẫn bị người ta tập kích thành công...
Chậc, quá phế rồi!
Nếu không có Tả Tiểu Đa ở đây, gần như hành động lần này thành công là cái chắc!
Lại một thảm án làm người khác kinh sợt
Nhưng Tả Tiểu Đa không trực tiếp ra tay mà im lặng lách qua, đến bên Hạng Xung.
Đồng thời bóp vỡ Tinh Hồn Ngọc mà Văn Hành Thiên cho.
Tạm thời Hạng Băng không nguy hiểm tính mạng, cái tên kia chắc chắn tính vui vẻ một chút, thậm chí, vui vẻ' mới chính là mục tiêu phải hoàn thành của bọn họ, điều này từ đầu Tả Tiểu Đa rất rõ ràng, rất chắc chắn, nhưng tên kia muốn vui vẻ gì đó thì cần phải có chút thời gian chuẩn bị.
Nhưng sau khi đánh giá thực lực hai người vừa đánh cùng mình, Tả Tiểu Đa phát hiện, kéo dài một giây Hạng Xung có thể mất mạng ngay!
Tính cảnh giác của hai anh em này, Tả Tiểu Đa không dám ôm chút hy vọng nào.
Quả Nhiên, Hạng Xung bên kia phẫn nộ gầm lên không ngừng, máu chảy đầm đìa trên người, rõ ràng đã bị thương nặng rồi.
Hai bóng đen vây quanh Hạng Xung, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay, thân pháp linh hoạt như ma quỷ.
Bên ngoài.
Cơ thể Văn Hành Thiên đã sẵn sàng từ lâu, nhanh chóng xông thẳng lên trời, nhảy cao nghìn mét, dẫn theo tiếng huýt sáo phá không cực kỳ sắc bén, tốc độc. chuyển động gần như nhanh hơn cả âm thanh, xông ra một mạch mấy mươi dặm.
Không khí sau lưng hắn bùng cháy vù vù.
Lại kéo ra một Hỏa Long dài trong màn đêm!
Đây là tốc độ nhanh đến mức nhất định mới có thể ma sát không khí làm xuất hiện vết lửa, tốc độ lúc này của Văn Hành Thiên khiến người ta kinh sợ...
Khí thế Ngự Thần ùn ùn kéo đến như trời xanh đột nhiên đổ sập, trong tức. khắc đàn áp tất cả!
Hạng Xung tức giận rống lên liên hồi, mặc dù vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ tỉnh thần để phòng bị, cẩn thận đề phòng trước, nhưng tu vi thực sự có sự khác. biệt quá xa.
Hơn nữa, kinh nghiệm giang hồ mãi vẫn không đủ, vừa lên đã bị đánh lén thương ở vai, sau đó thì hoàn toàn rơi vào trạng thái chịu đòn, chưa đến mười giây, trên người đã có thêm hơn 30 vết thương.
Trước mắt tối sầm lại, thân pháp chậm chạp, hơi sức không chống đỡ nổi, rất nhiều trạng thái tiêu cực tích tụ lại, chỉ dựa vào chút nhuệ khí mà chèo chống, hắn tin chắc rằng Tả Tiểu Đa có thể tới kịp thời để trợ giúp, bản thân không thể bỏ cuộc, nhất định không được bỏ cuộc!
Đúng lúc này, một bóng trắng lao nhanh tới, không phải Tả Tiểu Đa thì là ai?!
Hạng Xung rên rỉ: “Mau cứu Tiểu Băng...”
Sau đó hắn ngất đi.
“Mẹ nó ...”
Tả Tiểu Đa mắng một tiếng, thấy lão tử tới ngươi liền ngất một cách yên con mẹ nó tâm như vậy sao!
Sao không nói tính cảnh giác của bản thân đi, lão tử đã nói rõ ràng như vậy rồi, còn có thể khiến trạng thái trở thành thế này, em gái như nào, anh trai cũng thể
nấy!
Nhưng đây không phải là lúc để kiểm điểm tình hình hiện tại, hai kẻ địch đã kề sát bản thân rồi, ánh gươm lóe lên, âm thầm tấn công.
Tả Tiểu Đa vung tay, hai chiếc chùy lớn từ trong không khí liền xuất hiện hai bên tay, không cần nhúc nhích cũng có thể chặn được mọi đòn công kích!
Cái chùy thật sự quá lớn!
Ngay lập tức, hai cái chùy biến thành làn sóng màu đen! Chùy!
Chùy chùy!
Chùy chùy chùy!
Tả Tiểu Đa vừa lao lên đã dùng hết toàn lực.
Trận chiến này khác với trận trước, trận trước bản bản thân còn tính là có tâm đối phó với kẻ không có tâm, còn có thể đánh úp, nhưng bây giờ, là quyết chiến trực diện, tự nhiên vừa lên đã lấy ra thủ đoạn mạnh nhất để đối đầu.
Buộc phải nhanh chóng kết thúc trận đấu, Hạng Băng con đang đợi cứu ở bên kial
Hú lên một tiếng, cả người của Tả Tiểu Đa biến thành một cơn gió xoáy cuồng bạo!
Cùng với tiếng vù vù rầm vang, đại chùy lao thẳng tới đỉnh đầu mà đập xuống.
Hai người nhìn thấy khí thế hung dữ lao đến, vội vàng chống cự, cả hai nắm tay hợp lực, không ngờ lại đỡ được phát búa đầu tiên của Tả Tiểu Đa, thực lực cũng không tệ!
Một tiếng vang dội, cả khu rừng đều rung chuyển.
Cả hai lảo đảo lùi lại, gan bàn tay đã nứt toác, máu chảy đầm đìa, ngơ ngác hãi hùng.
Khi cái chùy thứ tư đập xuống, binh khí của bọn chúng đều đã tan nát, khóe miệng chảy máu, trong mắt chỉ toàn sự sợ hãi, đối phương sao lại mạnh như: vậy?...
Vù!!!
Tả Tiểu Đa đập phát chùy thứ năm càng uy lực hơn, bảy tám phát chùy liền sau đó tựa như ngọn núi lớn đè trên đầu!
Dựa theo cách tính của Diệp Trường Thanh, uy lực đến bước này đủ để đập chết Đan Nguyên cao cấp!