Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 894: Câu cá lớn (2)




"Nhưng người như lão già ta đây, lại dùng để treo mạng, thật sự là rất lãng phí ... "

Diệp Trường Thanh chậm rãi nói.

"Hiệu trưởng, mấy thứ đó ta cho ngươi, ngươi không thể đưa cho người khác được, ta và ngươi có giao tình, nhưng người khác thì không có, nếu ngươi thấy mình sống đủ rồi, thì nhớ phải trả lại cho ta đấy!" Tả Tiểu Đa tức tới đỏ mặt tía tai, nhắc nhở.

Không phải là Tả Tiểu Đa muốn nhắc tới chuyện tốt mà hắn đã làm, mà là vì hắn thật sự rất không yên tâm!

Với cái tính công chính liêm minh, xem nhẹ cái chết của lão già này, thì nói không chừng sẽ tặng hết ra ngoài thật đó!

Thay vì như vậy, thôi thì Tả Tiểu Đa thà lấy Tinh Hồn Ngọc cực phẩm về cho chính mình dùng còn hơn!

Tính của Tả Tiểu Đa chỉ hào phóng với người một nhà, còn với người ngoài ấy hả, không những bủn xỉn, còn chi li tính toán, vắt cổ chày ra nước!

"Thằng nhóc nhà ngươi yên tâm đi."

Diệp Trường Thanh bật cười: "Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, thì đồ ngươi cho ta, sao ta có thể không biết xấu hổ mà mang đi tặng người được? Lão già ta còn muốn sống thêm vài năm nữa mà!”

Tả Tiểu Đa bất mãn trợn trắng mắt, hừ một tiếng.

Nhìn thì như lão gia này đang hứa hẹn với hắn, nhưng thực ra vẫn giữ lại nút thòng lọng trong lời nói.

Cái gì mà không tới lúc vạn bất đắc dĩ, sao có thể không biết xấu hổ mà mang đi tặng người ta?

Nói cách khác là đợi khi tới lúc đó, thì ngươi vẫn chẳng có chút do dự nào mà tặng cho người khác có đúng không?

Trong lòng Tả Tiểu Đa thấy rất khó chịu!

Những người khác thì liên quan gì tới ta?

Dựa vao đau ma ta phải đua nhiều Tinh Hồn Ngọc cực phẩm cho bọn họ chứ?

Ta đây cũng chẳng có nhiều nhặt gì!

Vừa nghĩ tới đây, Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thấy hối hận, hắn hối hận ngày đó không nên cho Diệp Trường Thanh cả một đống Tinh Hồn Ngọc cực phẩm như vậy!

Chỉ nên cho mỗi lần vài khối, để cho lão già này không chết là được. Bây giờ cho cả một lượt nhiều như vậy, làm cái tên này đang nghèo rớt mồng tơi trong chớp mắt giàu tới chảy mỡ luôn, hơi có hương vị của nhà giàu mới nổi ...

Vậy mà lại có cái ý tưởng tới thời khắc mấu chốt thì tặng ra ngoài ... Hừ!

Đúng là kẻ nghèo bổng chốc giàu lên, không còn biết mình là ai nữa rồi.

Chỉ tiếc bây giờ hối hận cũng đã muộn, một lần sảy chân để hận nghìn đời!

“Hiệu trưởng đại nhân, Vọng Khí Sĩ thành Phong Hải ít tới vậy sao?" Tả Tiểu Đa hỏi.

Đây là cảm giác riêng của Tả Tiểu Đa, cũng là sự mẫn cảm của một Vọng Khí Sĩ đỉnh cấp với các đồng nghiệp.

Ở trong thành Phong Hải, khí tức của những Vọng Khí Sĩ giỏi giang kia, hầu như không xuất hiện lần nào!

Hệt như thể nơi này là khu vực chân không của các Vọng Khí Sĩ vậy.

Cho tới bây giờ, Vọng Khí Sĩ duy nhất mà Tả Tiểu Đa gặp được ở thành Phong Hải, cũng chỉ có Bàng sư phụ ở Cao gia mà thôi.

Diệp Trường Thanh cười.

"Ngươi cũng biết, cuộc chiến tranh này là cuộc chiến tranh đoạt khí vận. Thành Phong Hải này tuy là cố đô của bát triều, nhưng bản thân nơi này cũng chẳng có mấy vận khí."

“Có tám nguồn Long Mạch, cũng đã bay vút lên trời. Có rất nhiều Vọng Khí Sĩ cao cấp đã tới xem, cũng đều xác nhận rằng ... thành Phong Hải bây giờ, cũng chỉ là nơi từng có Long Mạch mà thôi."

"Ít nhất trong vòng chục ngàn năm tới, sẽ không sinh ra được Long Mạch mới.”

"Trong các loại khí vận, khí vận của Long Mạch, thuộc về vùng giao tranh của binh gia. Mà thành Phong Hải không có Long Mạch, cũng sẽ không bị người ta mơ ước. Những người có tài năng chân chính tự nhiên sẽ tới nơi có Long Mạch. Sao lại tới nơi này làm gì."

Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: "Ngay cả Đông Phương đại soái năm đó sau khi tới xem thử thành Phong Hải, cũng nói một câu: Đáng tiếc, Phong Hải đã không còn là nơi long gửi gắm!"

"Đương nhiên, cho dù thành Phong Hải không có Long Mạch, vẫn là đế đố của bát triều, tám chỗ Long Mạch kia vẫn còn hoàn chỉnh, với những khí vận đan xen còn sót lại, cũng có thể đào tạo ra rất nhiều nhân tài ... Cho nên, tên của Tiềm Long có trong ba trường Cao Võ, được lấy vì nguyên do như thế."

"Nhìn tên đoan nghĩa, Cao Võ Tiềm Long sở dĩ lấy tên là Tiềm Long, ý muốn nói rằng nơi này chỉ là cái nôi đào tạo nhân tài, rời khỏi nơi này, và tới một chiến trường thích hợp, mới có thể gặp được phong vân ắt hóa rồng ... Nhưng ở Phong Hải, là chắc chắn sẽ không xuất hiện chân long thiên tài."

Diệp Trường Thanh giải thích rõ ràng một phen, sau đó nhìn Tả Tiểu Đa đầy ý tứ sâu xa.

Bởi vì lần trước Tả Tieu Đa còn yêu cầu mình xách hắn lên trời tìm Long Mạch ...

Cho đến giờ phút này, giờ này khắc này, khi Diệp Trường Thanh nhớ tới cũng vẫn còn thấy buồn cười.

Không có thật mà, ngươi tìm làm cái gì ?!

"Bây giờ nơi có nhiều Long Mạch nhất trên đại lục Tinh Hồn chỉ có hai nơi, một là Quan Đông, hai là Thượng Kinh, mà Thượng Kinh là nơi vạn long quy tông; nơi có nhiều Long Mạch nhất! Mà người chúng ta, đóng giữ ở Thượng Kinh cũng là nhiều nhất!"

Diệp Trường Thanh nói: "Còn bên thành Phong Hải, Vọng Khí Sĩ ... thì cũng có, nhưng Vọng Khí Sĩ đỉnh cấp như ngươi chờ đợi ... thì lại không có; cho dù có người ngang qua nơi đây, thì cũng không ở lại lâu. Bởi vì nơi này, là nơi trống không với bọn họ, không đáng để nán lại lâu ngày."

"Thì ra là thế."

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long nghe tới đây đều chợt hiểu ra.

Tả Tiểu Đa đã hiểu vì sao nơi này lại ít Vọng Khí Sĩ tới vậy, người có tài lại càng thiếu. Mà Lý Thành Long đã hiểu vì sao trong nhà của hiệu phó Cao lại bị người ta lừa đi khí vận phong thủy như vậy ...

Chỉ có điều trong lòng Tả Tiểu Đa còn chút thắc mắc chưa được giải đáp.

Thành Phong Hải này ... Sao lại không có Long Mạch?

Mà Lý Thành Long thì ngược lại, cầm bút viết viết vẽ vẽ như bay, vẻ mặt nghiêm túc vẽ mấy nét mà Diệp Trường Thanh xem không hiểu là hắn đang định làm gì.

Khi thì ngẩng đầu sững sờ, khi thì trầm tư.

Sau một hồi lâu, cuối cùng dừng lại.

"Lý Thành Long, ngưoi phát hiên ra cái gì sao?" Diep Trường Thanh hỏi.