Khuynh Quốc: Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 69: 69: Ta Xin Lỗi




Tháng mười hai gần qua, Nguyệt Lam cũng chuẩn bị cùng Cung Dịch Nguyên Cố rời đi. Chuẩn bị balo đồ xong xuôi hết, y dẫn cô vào trong rừng trúc, men theo lối cũ đến vị trí chiếc gương sáng.

Nguyệt Lam rất đỗi vui vẻ, trước kia cô tưởng rằng y sẽ không thể đến hiện tại được. Nhưng bây giờ trong người y chảy nửa dòng máu của mẹ là người thế kỷ 21, chắc chắn có thể về. Từ khi đến Trúc Sơn viện, cô đã kể cho y nghe rất nhiều chuyện ở hiện đại, từ cách sinh hoạt, những phát minh, giáo dục, phương tiện. Kể y nghe về ông bà ngoại bằng thông tin ít ỏi của mình. Trái lại Cung Dịch Nguyên Cố có chút lo lắng, không, chính xác là vô cảm. Y chỉ ừ ừ cho qua, cô kể đến đâu y biết đến đó chứ không hỏi nhiều. Lần cuối cùng rời khỏi Trúc Sơn viện, cô ngoái lại nhìn một lần nữa. Lần này không thể mang theo Quy, Tình Quân đã đưa nó về Đinh vương phủ.

- Nàng uống thuốc rồi phải không?

Nghe tiếng y hỏi, cô gật gật đầu. Cắn viên kẹo đường trong miệng rồm rộp.

Nhìn lại Thiên Lĩnh quốc một lần cuối cùng, Nguyệt Lam cùng Cung Dịch Nguyên Cố sắp sửa trở về hiện đại. Một năm rời xa gia đình, nực cười năm ngoái cô còn hứa về trước Tết, ai ngờ lại là Tết năm sau. Nắm lấy bàn tay của y, cô nhắm mắt lại nghĩ về hiện đại, về căn phòng kia, về chiếc gương sáng.

Một làn gió xé tan tầng tuyết, sau đó là luồng sáng hiện ra. Nguyệt Lam mừng rỡ chỉ vào nó:

- Hạo Lâm, chúng ta đi thôi.

Cung Dịch Nguyên Cố chần chừ, chân cứ như dính chặt ở đất không nhúc nhích. Cô ngạc nhiên:

- Sao vậy? Chàng lo lắng sao? Không, đừng lo, đi nào.

Y vẫn đứng đó, gương mặt không biểu tình, như đang chờ đợi cái gì đó. Nguyệt Lam vẫn không hiểu, tưởng rằng y sợ, lo lắng thì liền trấn tĩnh:

- Không cần lo lắng đâu, ở đó mọi thứ........

Xung quanh có chút mờ ảo, giống như trước mắt mình bị mây mỏng che phủ. Cô loạng choạng, nắm lấy cánh tay hắn:

- A! Ta sao thế này?

Cung Dịch Nguyên Cố đỡ lấy cô, bấy giờ cơ mặt y mới thả lỏng. Giọng y vẫn nhỏ nhẹ như trước kia, nhưng lại mang đầy bi thương:

- Nguyệt Nhi, ta xin lỗi nàng. Ta bắt buộc phải làm vậy, ta không muốn nàng bỏ nhiều tâm tư lên ta.

Ý chàng là sao cơ???

Nguyệt Lam chưa kịp tiêu hoá lời y nói, nhưng mà đã rơi lệ. Cô dựa vào người hắn, cổ họng không thể thốt lời. Ý trí cuối cùng cho cô được nghe thấy:

- Nguyệt Nhi, ta sẽ mãi ở bên nàng.

Nói rồi y đưa cô vào gương sáng, xác định không có gì nguy hiểm mới dùng ý thức đóng gương sáng lại.

Chuyện này y biết, quyển sách của Đinh quý phi dường như sắp giải mã ra gì đó. Lần này sợ rằng không thể thực hiện lời hứa đầu bạc răng long cùng cô. Nên phải dùng biện pháp duy nhất, đưa cô trở về nơi thuộc về mình, quên đi tất cả làm lại từ đầu.

Cung Dịch Nguyên Cố trở về, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trương Lưu và Viễn Thần đã chờ đợi sẵn ở Trúc Sơn viện. Ba người nhanh chóng lên lưng ngựa rời đi.

Từ khi tìm được cô, y đã hạ kế sách này. Thuốc hằng ngày cô uống chỉ là khiến hấp thụ " viên kẹo" kia dễ hơn. Phương thuốc khiến người khác quên đi những thứ kia, là Hồ Thanh đưa cho y.

Nàng cần được giải thoát, bó buộc với ta, nàng không đáng làm vậy.

- Tam vương gia, chúng ta về Chỉ An luôn sao?



Trương Lưu vừa cưỡi ngựa, vừa hỏi y. Cung Dịch Nguyên Cố ánh mắt sắc lạnh, hỏi lại:

- Hắn chuẩn bị?

Trương Lưu gật đầu, bấy giờ y mới cười nhạt:

- Tiến quân.

Trong thời gian tìm cô, y phát hiện ra một điều cực kỳ đen tối. Tên Anh quốc công, vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ với y là người đứng sau giật dây tất cả.

Hắn đứng trong tối, y đứng ngoài sáng. Vì vậy nên Hải Vệ tiên sinh mới giữ chừng mực với hắn như vậy. Quá hối hận vì chống địch ngoài không phòng giặc trong. Mà tên Anh quốc công đó lại còn biết bí mật của Khả Nguyệt Lam, cần tiêu diệt.

Mấy ngày sau đó Chỉ An lại có loạn, máu lại đổ thành sông. Tam vương gia và Anh quốc công vốn là bằng hữu thân thiết không biết sao lại trở mặt.

Loạn sớm lạc chiều, mãi mãi không chấm dứt.

-------

Khả Nguyệt Lam bừng tỉnh, cả người nhầy nhụa mồ hôi. Vừa rồi cô còn mơ một giấc mơ cực kỳ lạ lùng, tuy không nhớ gì nhưng mà cảm giác đáng sợ vẫn còn. Cô sợ hãi, cả người run rẩy, nhìn xung quanh rồi gọi:

- Mẹ.... mẹ ơi.

Tiếng lục cục dưới nhà, tiếng bước chân, tiếng mở cửa. Thay vì là mẹ Uyển Tình thì lại là Lam lớn. Anh bước đến hỏi:

- Sao vậy? Gặp ác mộng sao?

Trên người anh là bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, chân còn chưa kịp xỏ dép, đầu tóc có chút rối tung, rõ ràng là từ giường bật dậy. Nguyệt Lam gật đầu, trong đáy mắt còn rất sợ hãi. Việt Lam đi đến rót cho cô một ly nước, ôn tồn nói:

- Ngủ sớm đi, nếu sợ quá thì anh bảo Lam nhỏ qua đây ngủ.

Nguyệt Lam uống hai ngụm nước rồi bỏ lên bàn, cô lắc đầu:

- Không sao, anh về phòng đi.

Lam lớn đợi cô bình ổn lại rồi mới trở về phòng. Nguyệt Lam nằm trên giường, quả tim nhỏ vẫn đang còn loạn nhịp, mắt trân trân nhìn trần nhà.

Từ khi tỉnh lại sau một năm hôn mê vì tai nạn lao động, cô rất sợ đi ngủ. Tại vì mỗi lần đặt lưng xuống đều có cảm giác đau đớn, bi thương, không kìm được mà bật khóc. Hôm nay còn đáng sợ hơn, không biết đã gặp phải cái gì mà cảm thấy đáng sợ tột cùng.

Hơn ba giờ sáng, muốn ngủ lại cũng không được. Cô đành ngồi dậy mở điện thoại lên coi mấy mv âm nhạc. Là một cái điện thoại mới, nghe mẹ bảo điện thoại trước kia cô bị hư không sửa được, thế là Lam lớn mua cho cô một cái mới vào sinh nhật năm rồi.

Nhắc năm rồi mới nhớ, hình như chỉ còn mấy ngày nữa là lại đến năm mới rồi, đến sinh nhật cô, 24 tuổi.

Coi vài cái mv, lại lục coi mấy show truyền hình thực tế. Không ngờ có một năm nằm ngủ mà ra lăm lắm show như thế, Tết này không lo chán rồi.

Mặt trời bên ngoài ló dạng, thời tiết ở thị trấn này chỉ hơi se se lạnh vào sáng sớm. Bố Nhất Trung và mẹ Uyển Tình mấy ngày trước còn ở nhà, ba ngày sau khi cô tỉnh lại đã đi đến phòng nghiên cứu.

Nhà ba anh chị em mãi mãi là tốt nhất.

Trường Lam dạo này gấp rút cho thi cử nên cũng chẳng thấy về nhà nhiều nữa. Nên giờ cũng chỉ có Việt Lam và cô. Cũng may Lam lớn còn nhân tính, dạo này ở toà án không có việc quan trọng, thế là ở nhà với cô.



Hai người ăn sáng bằng một ổ bánh mì thịt và sữa đậu nành xong rồi cùng nhau vào thành phố. Chuyện học hành của cô bị dán đoạn rất nhiểu rồi, mà cô lại còn là năm cuối. Người ta sắp tốt nghiệp đến nơi, còn cô một chữ trong giáo án còn chưa đọc.

Sau khi vào trường, mọi người ai cũng rất ngạc nhiên nhìn cô. Chị Lam đẹp trai hơn một năm ở nhà hôn mê sống chết không rõ giờ lại xuất hiện, lại còn đẹp hơn lúc trước.

Nguyệt Lam vào phòng cơ sở cơ bản làm lại hồ sơ bảo lưu. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu bây giờ học tiếp sẽ không đuổi kịp những người cùng khoa, chi bằng bây giờ bảo lưu đến năm sau học với những đàn em khoá bốn.

Hồ sơ bảo lưu làm cũng khá nhanh, lại có Lam lớn hỗ trợ nên một buổi sáng là xong ngay. Hai người lượn dạo một vòng thành phố, mua một ít đồ.

- A! Lam lớn, mua quần áo Tết cho cả nhà.

Sắp đến năm mới, ai cũng bận bịu, nhà cửa chẳng trang hoàng gì nhưng quần áo mới là phải có.

Việt Lam đồng ý, đi vào một cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại. Nguyệt Lam khoác tay anh đi đến gian của nam, cầm một cái áo khoác mangto màu xám lên:

- Cái này đẹp, mua cho anh và Lam bé mỗi người một cái,

Anh không quan tâm lắm, một người suốt ngày mặc áo thẩm phán, âu phục đi làm. Ở nhà thì chỉ có quần tây áo thun, không thì đồ ngủ. Chẳng mấy khi quan trọng vẻ bề ngoài, nên chỉ gật đầu:

- Nếu em thích.

Nguyệt Lam cũng biết trình độ tiếp thu thời trang của anh mình không được tốt, nên đành gánh vác hết trọng trách lên người.

Ai bảo anh của cô có vẻ bề ngoài bắt mắt quá làm gì, cao lãnh lạnh lùng, mặc gì cũng hợp. Mà cái gương mặt trưởng thành ngời ngời đẹp trai kia khiến mấy nhân viên và khách hàng trong tiệm si mê. Nguyệt Lam nhân cơ hội đó, liền bán đứng Lam lớn, nói nhỏ với nữ quản lý bên cạnh:

- Chị giảm giá cho em, em cho chị thông tin anh trai em.

Nữ quản lý kia tất nhiên đồng ý, hiếm khi có một chàng trai đẹp như vậy dâng đến cửa. Cô giảm mạnh tay 20% mỗi sản phẩm.

Lam lớn, xin lỗi đã bán anh đi, nhưng anh độc thân quá lâu rồi.

Gần ba mươi năm mà còn không lâu sao? Mấy người bằng tuổi anh bây giờ cưới vợ sinh con hết rồi. Cô mà không đốc thúc thì vài năm nữa sẽ trở thành một ông chú mất.

Sau khi mua hết xong xuôi, tuy là được giảm giá rất nhiều, nhưng Nguyệt Lam vẫn thấy xót lòng. Cô cầm tờ hoá đơn dài, cau mày lo cho cái thẻ ngân hàng của mình bị viêm loét:

- Eo ơi, ai biết nhiều tiền như vậy đâu cơ chứ.

Nhớ là đâu có mua bao nhiêu đâu, ba cái váy cho mẹ, ba bộ quần áo cho bố, hai bộ cho Lam lớn, hai bộ cho Lam nhỏ, hai bộ đồ cho bản thân, hai cái áo khoác cho ông bà nội. Mấy cái thứ linh tinh như nón mũ, giày dép, thắt lưng, cà vạt nữa. Thế mà tổng thiệt hại muốn rút cạn toàn bộ gia tài tích góp của cô.

Lam lớn bỏ đồ vào trong cốp xe rồi trở về ghế lái, anh khẽ chậc lưỡi:

- Nói là anh thanh toán cho thì không nghe, cứ giành.

Nguyệt Lam thở dài một cái, bỏ hoá đơn và ví tiền vào túi đeo bên vai, nở nụ cười:

- Cũng đáng, không sao.

Cái gì mà cũng đáng? Phải là quá đáng luôn, gần hai mươi tư năm trời đây là lần đầu tiên cho gia đình.