Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 214




Người vũ nữ sợ đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng xám không dám nhúc nhích, máu chảy từng giọt xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng khiến người khác nhìn cảm thấy thương tâm.

Từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống đất, máu sền sệt nhơ nhớp khiến người khác chỉ đứng ngoài nhìn mà còn cảm thấy khó chịu huống chi là nàng vũ nữ đang gánh chịu những đau đớn trên da thịt mình.

Bạch Quân Nhược nhíu mày, chỉ có cái chết từ từ như thế này mới khiến nàng nói thật, nếu không hắn cũng chẳng muốn tra tấn bức cung nàng làm gì cho phí sức.

"Nói mau, ai sai ngươi đem độc dược bỏ vào ly rượu kia?" Bạch Quân Nhược lạnh lùng hỏi.

Yến quý phi liếc mắt nhìn người vũ nữ đang quỳ trên mặt đất kia, nhận thấy trong mắt nàng ta đang thật sự hoảng sợ. Lúc đó, người vũ nữ bỗng rùng mình nói "Dạ, chính là nô tỳ."

"Hả?" Bạch Quân Nhược cười, lấy  thanh kiếm từ trên cổ của nàng ra, một giây kế tiếp lại nâng lên tấn công định chém qua đầu nàng.

"A!" Cung nữ nhắm nghiền hai mắt sợ rằng mình sẽ chứng kiến cảnh máu chảy đầu rơi thật sự rất ghê rợn.

Yến Quý phi cũng tiếc nuối vì mình đã bỏ một con cờ tốt như vậy, nhưng điều nàng không ngờ chính là nha đầu này lại trung thành với mình. Đúng là không uổng công mình huấn luyện lâu như vậy.

Hoàng đế cũng cảm thấy đáng tiếc, một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà mình lại không được hưởng thụ qua.

Nhưng mọi người lại không ngờ Bạch Quân Nhược thế mà lại tàn nhẫn muốn chém đứt đầu nàng ta. May mắn thay, cuối cùng hắn lại chém hụt, chỉ đứt vật trang sức mà nàng đeo trên người.

Nàng vũ nữ giật mình, giống như bị tê liệt trên mặt đất.

"Ngươi cho rằng như vậy thì sẽ kết thúc? Từ xưa đến nay, những thủ đoạn Hải Quốc xử phạt với kẻ phạm tội tàn nhẫn thế nào chắc ngươi cũng chưa biết. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như thế, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Ngươi tưởng chỉ có Nam chiếu quốc các die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ngươi là có độc dược sao? Hải quốc cũng có độc dược đấy. Độc dược ở Hải quốc được bào chế từ thân cá khiến người trúng độc sẽ có máu màu xanh dương. Thân thể người đó sẽ bị thối rữa, khắp người có vảy cá bao bọc. Sau đó tóc sẽ từ từ rụng dần nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không để ngươi chết mà ta sẽ lột hết y phục và để ngươi vào trong một chiếc vại để đem tố cáo thị chúng cho mọi người thưởng thức."

Hai mắt nàng mở thật to, hoảng sợ nhìn Bạch Quân Nhược. Nàng lắc mạnh đầu, nàng tình nguyện chết đi nhưng nàng không nguyện ý mình sẽ bị như vậy.

"Nhìn kìa. Máu của nàng ta biến thành màu xanh dương rồi." Trường Nhạc quát to một tiếng chỉ vào cổ người vũ nữ.

Nàng nhìn máu chảy xuống từ cổ mình có màu xanh dương nhạt, da thịt trên người nàng cũng bắt đầu thối rữa.

"Không. Không, ta van ngươi." Nàng nhìn hai tay của mình đã bắt đầu mọc ra vảy cá. Nàng có thể tưởng tượng ra những lời nói của Bạch Quân Nhược khi nãy.

Nàng bò đến chân của Bạch Quân Nhược khẩn cầu "Ta van ngươi, hãy cho ta thuốc giải, cho ta thuốc giải."

Bạch Quân Nhược móc từ trong ngực một lọ thuốc tinh sảo, lắc lắc trước mặt nàng.

Nàng nhìn chiếc lọ với ánh mắt khao khát. Bất kỳ nữ nhân nào cũng không muốn mình biến thành một loại quái vật xấu xí, bị nhiễm chất độc như vậy, chưa kể đến việc chịu nỗi đau hành hạ thể xác mình.

Mí mắt Yến Quý phi giật giật, nàng cảm thấy có một loại dự cảm chẳng lành. Nàng không để ý đến vết thương trên người mình mà tàn nhẫn nhìn nàng vũ nữ "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ về việc này."

Nàng vũ nữ rụt rè hơn, nhưng khi nàng nhìn da mình càng ngày càng lạnh, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, nên cũng không để ý lời Yến Quý phi cảnh cáo.

"Ta nói, ta nói."

Yến Quý phi hét lên một tiếng, rút cây trâm muốn đâm vào người của vũ nữ. Nhanh hơn nàng một bước, Bạch Quân Nhược vung kiếm chém ngang qua mặt Yến quý phi khiến nàng hốt hoảng dừng tay. Lúc đó nàng cảm giác được lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, dường như nếu nàng không dừng lại sẽ nhanh chóng bị ngũ mã phanh thây.

Tư thế của Yến Quý phi vẫn còn cầm trong tay cây trâm, cuống cổ cũng dường như bị tê liệt không còn động đậy nữa.

"Ai, mong Bạch công tử xuống tay lưu tình." Hoàng đế Đông Tần đưa tay ra nhưng khi hắn nhìn lưỡi kiếm sắc bén thì bỗng cảm thấy kinh hãi. Lúc này hắn tiếp tục đưa tay ra cũng không được mà rút tay lại cũng không xong nên hắn khó chịu vẫn giữ yên tay mình ở vị trí ban đầu.

Bạch Quân Nhược nhíu mày, Yến Quý phi lắp bắp kêu lên "Bệ hạ, cứu thần thiếp."

"Ái phi, nàng đừng cử động." Hoàng đế lo lắng nhìn Yến Quý phi.

Bạch Quân Nhược cầm kiếm quẹt nhẹ trên mặt Yến Quý phi, ngay lúc đó một vệt máu dài cũng xuất hiện trên mặt.

Hoàng đế nhìn bộ dáng Yến Quý phi như sắp ngất đi thì cảm thấy rất đau lòng nhưng hắn cũng không thể làm gì được.

Hoàng đế Đông Tần rất kính trọng Bạch Quân Nhược nên cẩn thận nói "Bạch công tử, mong ngài hạ kiếm lưu tình."

Hoàng hậu và các phi tử khác nhìn thấy Hoàng đế lo lắng cho Yến quý phi thì trong lòng các nàng cũng chợt trầm xuống. Yến Quý phi thật có bản lãnh, chỉ có một thời gian ngắn như vậy mà đã khiến hoàng đế điên đảo vì nàng. Nàng công chúa này quả nhiên không đơn giản.

Bạch Quân Nhược nhíu mày cười một tiếng, thu hồi kiếm lại nói "Yến Quý phi nương nương, nàng cầm trâm nhỏ thì chớ nên động đậy. Nếu nàng tiến lên một bước thì ta bảo đảm chiếc đầu xinh xắn kia sẽ lập tức lìa khỏi cổ."

Ánh mắt Yến Quý phi mắt nhìn xuống đường kiếm trên cổ mình. Nàng sợ hãi từ từ buông cây trâm trong tay mình xuống, không cam lòng liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược. Nàng nghĩ dù sao giữ được mạng sống mình mới là điều quan trọng nhất trong lúc này.

Bạch Quân Nhược tà mị nhếch khóe miệng nói "Thấy không? Hiện tại chủ tử ngươi cũng muốn mạng nhỏ của ngươi rồi. Tốt nhất ngươi mau nói sự thật, còn không ta sẽ sai người lập tức mang vại lớn đến đây để ngâm ngươi trong đó."

Nàng vũ nữ liếc mắt nhìn Yến Quý phi, quỳ xuống cầu khẩn nói "Ta van ngươi, cho ta thuốc giải, cho ta thuốc giải, ta không chịu nổi. Ta sẽ nói sự thật, ta sẽ nói toàn bộ với ngươi."

"Ngươi câm mồm cho ta." Yến Quý phi hét lớn

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Yến Quý phi lạnh lùng nói: "Yến Quý phi, bổn cung thấy người câm mồm là ngươi mới đúng. Thân là phi tử Đông Tần lại không giữ phép tắc, cư xử như những nữ nhân chanh chua ở phố phường đông đúc."

Yến Quý phi nhìn hoàng hậu, cuối cùng vẫn không nói được gì. Lúc này nàng hoàn toàn không phát hiện bộ dáng mình bây giờ nhếch nhác cỡ nào. Khuôn mặt xinh đẹp lại bị vạch một đao, vết thương trên trán đã bắt đầu kết vảy. Đây chính là cơn ác mộng đối với một sủng phi như nàng.

Nhưng giờ đây, Yến Quý phi chỉ tập trung nhìn người vũ nữ đang quỳ trên mặt đất kia. Nàng cũng vất vả lắm mới có thể chiếm được lòng của hoàng đế Đông Tần, nàng không thể để người khác chiếm mất vị trí này được. Nàng không muốn gặp tình cảnh giống như mẫu phi đã chết của mình.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng vũ nữ đang quỳ, nói "Ngươi còn không mau nói, rốt cuộc là ai?"

Thân thể nàng vũ nữ bắt đầu co quắp, Bạch Quân Nhược  nhỏ hai giọt thuốc lên người nàng khiến nàng dần khoẻ lên. 

"Nói đi, ngươi cũng thấy độc dược ở Hải Quốc rồi đấy, nếu như muốn thuốc giải thì hãy mau nói ra sự thật. Bằng không bản công tử cũng không có thời gian để chơi đùa với ngươi."

Bạch Quân Nhược nhìn nàng.

Nàng vũ nữ run rẩy, liếc mắt nhìn Yến Quý phi, dập đầu với hoàng hậu nói "Độc dược này là do Yến Quý phi đưa cho nô tỳ, nàng sai.nô tỳ giấu nó trong móng tay, còn nàng sẽ nghĩ biện pháp khiến hoàng hậu nương nương mời rượu nô tỳ. Đến lúc đó, nô tỳ chỉ cần đem móng tay có độc dược bên trong bỏ vào ly rượu là được. Độc dược này sau bảy ngày mới có thể phát tác, cho nên nô tỳ có thể rút lui một cách an toàn."

Lời nàng vừa nói xong, mọi ánh mắt đều nhìn Yến Quý phi. Chẳng lẽ nàng tàn nhẫn, ác độc đến nỗi muốn giết hai mạng người chỉ trong một đêm sao?