Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 196




Ba người Ngu Thanh Thiển dọc theo bậc thang đi thẳng xuống dưới, hai hàng nến ở hai vách tường hai bên cũng lại tự động sáng lên như trước.

Đi được ước chừng nửa canh giờ, mấy người bọn họ đã đi tới bậc thang cuối cùng, phía trước là một cái cửa đá.

Phong Thần cầm dụng cụ tìm kiếm một hồi, từ trên móng vuốt của một cái tượng đá tìm được rồi cơ quan mở cửa, nhẹ nhàng di chuyển, cánh cửa đá kia ầm ầm mở ra. 

Sau khi cửa đá mở ra, ba người vừa mới đi vào, thì đột nhiên có tám con báo đen từ phía trước nhảy ra, nhìn chằm chằm các nàng.

Ngu Thanh Thiển phát hiện tám con báo này không có có hơi thở sinh mệnh, nàng nhíu mày lại nói: "Chẳng lẽ đây chính là văn thú mà Thực Văn Sư luyện chế ra?"

Thực Văn Sư chẳng những có thể điêu khắc minh văn, mà còn có thể luyện chế ra văn thú không có sinh mệnh để tác chiến, gặp phải văn thú cùng đẳng cấp, nếu không tìm được nhược điểm, thì rất khó công phá. 

"Ừ, đây chính là văn thú." Phong Thần nói.

"Grào!!" Tám con báo đen gào thét một tiếng rồi lập tức lao về phía ba người.

Tám con báo đen vừa động, Ngu Thanh Thiển lập tức nắm được năng lượng khí tức của đối phương, đều là văn thú cấp bậc Linh Tướng, chính mình lại không xen tay vào được. 

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Phong Thần vô cùng bình tĩnh, áo giáp màu trắng bạc bao phủ thân thể cao lớn của hắn, trong tay còn xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc: "Mỗi người bốn con."

Hắn nói với Trì Mặc Nhiễm xong liền trực tiếp xông tới, ngân kiếm xẹt qua, những con báo kia bị chém bay ra ngoài.

Trì Mặc Nhiễm cũng không trì hoãn, trong tay hiện ra một thanh pháp trượng hoa lệ toàn thân màu tím, trên đỉnh pháp trượng có một quả cầu thủy tinh, ảnh ngược bên trong là một cây hoa dây màu tím có sức sống ngoan cường. 

"Chết đi." Trì Mặc Nhiễm vung pháp trượng, vô số tia sáng màu tím bay ra xuyên qua thân thể bốn con báo đen.

Sau khi bốn con báo đen kia bị tia sáng màu tím cắt qua, trong nháy mắt chúng đều biến thành mảnh vụn.

Ngu Thanh Thiển thấy lực lượng trong pháp trượng của Mặc Nhiễm dễ dàng chém bốn con báo đen thành những mảnh vụn, thì biết tu vi của đối phương đã bước vào cấp bậc Linh Soái rồi. 

Chẳng trách Trì Mặc Nhiễm lại được khen là đệ nhất thiên tài trong thế hệ tiểu bối của thất đại gia tộc, hiện tại mới mười tám tuổi tu vi đã tiến vào Linh Soái, tiền đồ của hắn thật sự không thể đo lường.

Ngu Thanh Thiển không thể không cảm thán Trì Mặc Nhiễm tùy hứng, lúc trước hắn dùng tu vi tương lai của mình để đánh cuộc mà bức tinh huyết ra trả cho nàng, chỉ sợ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sau khi trở về sẽ yên lặng tu dưỡng.

Nếu như bị cao tầng Trì gia biết được suy nghĩ và hành động này của Trì Mặc Nhiễm, không biết hắn có bị lôi về giam lại hay không. 

Tu vi của Trì Mặc Nhiễm cao hơn Phong Thần một đại cấp, chẳng qua Phong Thần chiến đấu cũng rất ác liệt, rất nhanh cũng đã chém bốn con báo đen thành từng khúc.

"Chiến lực của Thần thái tử quả nhiên là rất mạnh." Trì Mặc Nhiễm khẽ mỉm cười, trong mắt toát ra sự tán thưởng.

Mặc dù tu vi của hắn cao hơn Phong Thần một cấp, nhưng nếu so ở tiềm lực thiên phú thì vẫn kém hơn Phong Thần một chút. 

Nếu không phải từ nhỏ thân thể Phong Thần đã bị độc tố ăn mòn và áp chế, sợ là hiện tại tu vi đã sớm bước vào Linh Soái, khó trách mấy lão đầu của Thánh viện và Hoàng viện ở lục địa trung tâm lại tranh đoạt Phong Thần đến mức suýt thì đánh nhau.

Phong Thần thu kiếm lại, cười nhạt nói: "Trì thiếu chủ quá khiêm tốn."

Ngu Thanh Thiển thấy hai người khách khí như vậy, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: "Hai người cứ Thần thái tử, Trì thiếu chủ như vậy nghe thật không được tự nhiên, không bằng trực tiếp kêu tên đi." 

"Được!" Hai người không hẹn mà cùng gật đầu.

Ngu Thanh Thiển nhìn những mảnh xác dưới đất, không thể không ôm trán, thật đúng là hai tên phá gia chi tử, không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý.

Trực tiếp công kích nhược điểm của văn thú không phải là được được rồi sao, việc gì phải chém nát cùng nó thế kia, vốn dĩ ban đầu nàng còn muốn đem đám văn thú này về để nghiên cứu đấy. 

Ngu Thanh Thiển dời mắt khỏi những mảnh xác của đám văn thú, nhìn xung quanh gian phòng một lượt, thấy được một tảng đá thủy doanh u lan lớn cỡ nắm tay trên một cái bàn gỗ ở tận cùng trong góc.

"Đây có phải là giới thạch không?"