Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 215




Phong Thần hiểu ý câu hỏi như vậy của Ngu Thanh Thiển, cũng không định giấu giếm.

"Ta sẽ truyền tin tức về, không cần tự mình trở về Phong Ly quốc nữa."

Ngu Thanh Thiển vừa sánh vai cùng Phong Thần bước đi vừa dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói: "Từ những miêu tả trong điển tịch của vị cường giả kia, ta biết được ở sâu trong cổ mộ hẳn còn cất giấu thứ đồ vật mà Linh Hoàng cường giả đều vì chúng mà nảy lòng ham muốn, quả thực rất đáng để cường giả cấp cao xông vào một lần." 

"Phong Ly hoàng thất sẽ phái người đi đến đó." Phong Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng Văn Hỏa quốc, Trì gia, hoặc còn có những gia tộc khác, chắc chắn cũng sẽ phái ra Linh Hoàng cường giả thâm nhập vào cổ mộ."

Nếu như chỉ là Thất Thải thần mộc, Phong Ly quốc hoàng thất và Văn Hỏa quốc hoàng thất cũng sẽ không vì thế mà bắt đầu phái Linh Hoàng cường giả lên đường, nhưng liên quan đến đồ vật mà các Linh Hoàng đều động lòng ham muốn, vậy các thế lực lớn mà biết tin khẳng định đều sẽ không bỏ qua cơ hội.

"Bệnh mỹ nhân chàng bảo trọng, sau khi ta trở về sẽ liên lạc lại với chàng." Ngu Thanh Thiển khẽ mỉm cười nói. 

Phong Thần gật đầu: "Được!"

Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Thiển liền cưỡi Xích Diễm trở về Đại Diễm quốc.

Trở lại Cẩm Vương phủ, trước tiên Ngu Thanh Thiển đi đến viện của người cha mỹ nhân. 

Vừa tiến vào viện chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú mặc cẩm y màu xanh nhạt, ngồi ở trong rừng trúc tím một tay cầm cuốn sách, một tay đang bưng chén trà thơm, một dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.

"Cha!" Ngu Thanh Thiển bước nhanh tới.

Ngu Cảnh ngẩng đầu, tươi cười nhìn Ngu Thanh Thiển, hỏi: "Sao lại về rồi?" 

Ngu Thanh Thiển đến bên cạnh Ngu Cảnh, ngồi xuống, bĩu môi: "Con nhớ cha nên về thôi, nhưng có lẽ cha không nhớ con đâu."

Ngu Cảnh mỉm cười, lấy tay xoa xoa nhẹ đầu Ngu Thanh Thiển, trong mắt chứa đầy sự cưng chiều nói: "Nếu không phải vì cha đang chờ con, lần này con trở về sẽ không gặp được cha đâu."

"Sao vậy cha?" Ngu Thanh Thiển hơi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cha, độc trong người cha thế nào rồi?" 

"Không phải vấn đề về độc, mà là cha muốn đi ra ngoài du ngoạn một chuyến." Trước lúc Ngu Thanh Thiển chạy một mạch vào Cẩm Vương phủ thì Ngu Cảnh đã sớm có ý định đi ra ngoài tản bộ một chút rồi.

Ngu Thanh Thiển cũng khá tán thành với ý tưởng muốn đi ra ngoài tản bộ một chút của người cha mỹ nhân, một người đàn ông phong nhã hào hoa độc nhất vô nhị như vậy không nên bị vây hãm trong một nơi nhỏ bé giống Đại Diễm quốc Cẩm Vương phủ dưới gầm trời bao la rộng lớn này.

Ngu Thanh Thiển lấy Xà Hoàn thảo ra, nói: "Cha, thuốc dẫn con đã mang về rồi, người giải hết độc rồi hẵng đi du ngoạn." 

Ánh mắt Ngu Cảnh nhìn vào Xà Hoàn thảo, tình cảm ấm áp xuôi chảy nhè nhẹ trong trái tim, hắn đã đoán trước được mục đích mà con gái bảo bối của hắn lại đột nhiên trở về.

"Sao con lấy được Xà Hoàn thảo này?" Hắn suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi.

Xà Hoàn thảo tương đối quý giá và hiếm có, lấy được nó ở Học viện Hoàng gia cũng không phải là chuyện dễ, cũng không hiểu vì sao lại ở trong tay nàng. 

Ngu Thanh Thiển không giấu giếm mà kể lại toàn bộ sự việc làm sao để nhận được nhiệm vụ ở cổ mộ cũng như các sự việc li kỳ bên trong cổ mộ cho cha nghe một lần.

"Thì ra là vậy." Ngu Cảnh cười nói: "Tiểu Thiển Thiển của cha quả nhiên đã trưởng thành rồi."

Đã từng là một đứa bé yếu ớt vẫn còn mặc tã kia, bây giờ đang từng bước trưởng thành, rồi sẽ trở thành một người nổi bật trong lớp trẻ, điều này đã làm cho hắn rất vui mừng. 

"Đúng rồi đó, cha đợi đi, sau này con sẽ nuôi dưỡng cha." Ngu Thanh Thiển cười híp mắt nói.

Ngu Cảnh buồn cười nói: "Được, cha sẽ đợi sau này con nuôi dưỡng."

"Con mới vừa nói ở trong sâu cổ mộ kia còn cất giấu đồ vật mà các Linh Hoàng đều ham muốn hả?" Ngu Cảnh rót một chén trà cho Ngu Thanh Thiển, hỏi bâng quơ. 

"Đúng vậy! Nhưng rốt cuộc là gì thì con cũng không rõ lắm, trong quyển điển tịch kia cũng không có ghi chép, con chỉ cảm giác được người có thực lực và tu vi giống con mà đi vào thì tuyệt đối là tự tìm đến cái chết."

Ngu Thanh Thiển nâng chén trà lên, cúi đầu hớp một ngụm, đúng lúc đã bỏ lỡ tia sáng lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt của Ngu Cảnh.