Ngu Thanh Thiển hơi có chút bất đắc dĩ khi nghe hai vị trưởng lão Thánh viện cùng Hoàng viện cãi lộn, đột nhiên nhạy cảm phát hiện một ánh mắt che giấu hung ác nham hiểm mang theo sát ý, nàng vừa nhìn qua liền đối diện với ánh mắt của Lãnh Lăng Sương.
Lãnh Lăng Sương thấy Ngu Thanh Thiển nhìn về phía nàng, cười cười thân thiện, giống như ánh mắt hung ác nham hiểm mang theo sát ý trước đó căn bản không có tồn tại.
Ngu Thanh Thiển cong môi nghiền ngẫm, toàn bộ tin tức về Lãnh Lăng Sương nàng đã để Cung Hạo và Kỳ Duệ tra rõ ràng. Một đích nữ đã từng nhu nhược bị xem nhẹ, lúc sáu tuổi đột nhiên thay đổi, còn nắm lấy cơ hội để nữ nhân kia mang về nhận nuôi, điều này đã sớm nói rõ không bình thường.
Ngay từ đầu Ngu Thanh Thiển suy đoán Lãnh Lăng Sương khả năng giống như nàng là xuyên không, thế nhưng là từ các loại dự báo cùng lấy được cơ duyên của Lãnh Lăng Sương những năm gần đây, nàng đã có thể xác định đối phương là trùng sinh.
Mặc dù cái từ này rất mơ hồ, nhưng là nàng cũng không lạ lẫm gì với các loại tiểu thuyết trùng sinh cùng phim truyền hình tràn lan ở thế giới trước.
Mình có thể mang theo ký ức cùng dị năng xuyên qua cuộc sống mới, Lãnh Lăng Sương đương nhiên cũng có thể là được ông trời chiếu cố trùng sinh.
Lúc đầu Ngu Thanh Thiển cũng không đem Lãnh Lăng Sương để trong lòng, dù sao đường lớn ngước lên mỗi người đi một bên, mỗi người đều có duyên phận của mỗi người.
Bất quá đối phương hiển nhiên đã mạc danh kỳ diệu (*) trút hận lên nàng, thậm chí còn sinh ra sát tâm. Ngu Thanh Thiển không thích chủ động trêu chọc ai, nhưng là người khác nếu muốn đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng ta vậy liền mười phần sai, nàng cũng không phải quả hồng mềm.
Ngu Thanh Thiển sờ sờ cái cằm, xem ra về sau phải lưu ý thêm động tĩnh của Lãnh Lăng Sương, đối phương biết nhiều việc xảy ra trước như vậy, nói không chừng mình còn có thể nhờ vào đó thuận nước đẩy thuyền buôn bán ổn định không bị lỗ vốn.
Chính Lãnh Lăng Sương cũng không thể ngờ được, một ánh mắt bí ẩn đã làm bại lộ tâm tư của nàng ta trước mặt Ngu Thanh Thiển, dẫn tới việc Ngu Thanh Thiển để mắt tới nàng ta, cũng vì vậy mà bản thân nàng chôn xuống họa lớn.
Hai người trên đài vẫn đang châm chọc lẫn nhau, tranh đoạt Ngu Thanh Thiển, Thư Giang giật giật khóe miệng, chuyện như vậy hắn đã trải qua hai lần.
"Hai vị trưởng lão, không bằng xem xem Ngu Thanh Thiển lựa chọn như thế nào ạ?" Thư Giang thực sự không muốn đối phương giống như hai vị kia trưởng lão lần trước mà đánh nhau, hắn cảm giác ánh mắt của mấy vị viện trưởng khác đặt ở trên người hắn đều muốn nhanh chóng hóa thành kiếm sắc.
Hai vị trưởng lão nghe lời Thư Giang nói, cũng cảm thấy có lý, bọn hắn cãi nhau thế nào hoặc là đánh nhau thế nào cũng vô dụng, trọng điểm chính là sự lựa chọn của Ngu Thanh Thiển.
"Tiểu nha đầu, ngươi nếu đến Thánh viện tu hành, ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện nằm trong năng lực và phạm vi làm việc của ta, ví như ngươi muốn bái viện trưởng của Thánh viện chúng ta làm sư phụ, ta cũng có thể tranh thủ cho ngươi."
Cố trưởng lão dừng một chút nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn cái khác, ví như đi Điển Tàng Lâu của chúng xem xét điển tịch thực văn cùng dược tễ cao cấp, nhưng việc này cần rất nhiều thánh điểm hoặc là nhân tài có cống hiến cho học viện mới có thể đi xem xét, ta cũng có thể vì ngươi xin phá lệ một lần."
Nghe được lời của Cố trưởng lão, các đệ tử ở đây đều sinh ra ý nghĩ vô cùng hâm mộ, đĩa bánh lớn như vậy vì cái gì không rơi xuống trên đầu bọn họ?
Bái viện trưởng Thánh viện làm sư phụ, đây chính là chuyện ít nhiều người nằm mơ cũng không cầu được.
Giống như là Lãnh Lăng Sương người căm ghét Ngu Thanh Thiển, trong lòng càng muốn thổ huyết, nữ nhân này sao lại có vận khí tốt như vậy?
Tề trưởng lão của Hoàng viện không nghĩ tới Cố trưởng lão vậy mà sẽ đưa ra điều kiện như vậy, dưới tình huống thông thường đặc cách trúng tuyển đã xem như hậu đãi lớn nhất rồi, hơn nữa bọn họ chỉ là trưởng lão chấp sự, lão gia hỏa này sao lại dám đưa ra lời hứa như vậy, chẳng lẽ không sợ làm không được?
Đột nhiên, Tề trưởng lão nghĩ đến Cố trưởng lão lúc trước dùng Linh Thực truyền tống về Thánh viện một chuyến, nghĩ đến chính là vì chuyện của Ngu Thanh Thiển, hắn ở trong lòng mắng Cố trưởng lão một lượt, lão gia hỏa này thật sự là quá hèn hạ.
Hắn cũng nghĩ đưa ra điều kiện giống vậy, nhưng là hiển nhiên đã trở thành tầm thường, hoặc là phải trả giá cao hơn, thế nhưng hắn không được tầng cao Hoàng viện trao quyền, cũng không thể hứa hẹn lung tung.
Nhưng là nếu bỏ lỡ thiên tài như Ngu Thanh Thiển này thì thật là đáng tiếc, ngay trong lúc Tề trưởng lão do dự, Ngu Thanh Thiển đã đưa ra lựa chọn.
***
(*) Mạc danh kỳ diệu: không thể hiểu nổi.