Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 232




Bọn họ xông vào một phòng xếp, trên giường trong gian phòng là gã sai vặt đang ngủ say, Phong Dương đi lên lay tỉnh hắn.

Gã sai vặt mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc nhìn thấy bên giường mình lại có hai người đang đứng không quen biết, thì nhất thời hít một hơi, thiếu chút nữa đã bị hù dọa đến ngất đi.

Chuyện xảy ra ở trong thành gần đây không phải là hắn chừng nghe qua, chẳng lẽ đêm nay là đến phiên hắn xui xẻo sao?

"Hai vị đại vương, tha mạng! Tha mạng !" Thân thể hắn run run, lảo đảo lăn xuống giường, nằm ở trước mặt hai người Phong Dương cầu xin tha thứ.

Phong Đạc nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, "Nói cho chúng ta biết, thư phòng ở nơi nào?"

Gã sai vặt nghe vậy sửng sốt một tý, vội vàng đáp, "Ở đằng sau tiền thính, vòng qua hành Lang, từ phía đông có cuốn sổ nằm ở ngăn thứ ba. Hai vị đại vương, có thể bỏ qua cho tiểu nhân..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Phong Dương bổ cán dao sau gáy hôn mê.

Phong Đạc và Phong Dương theo lời hắn nói mà đi đến, rất nhanh đã đi tới thư phòng.

Phong Đạc đẩy cửa đi vào, trong phòng tối đen một mảnh, vật gì cũng đều không nhìn thấy.

Phong Dương quẹt diệm lên hộp quẹt một cái, ánh sáng hơi yếu chợt lóe lên, chiếu lên dung nhan bọn họ, lúc sáng lúc tối.

Phong Đạc tiện tay cầm lên một quyển công văn ở trên bàn liếc nhìn, lông mày càng ngày càng cau lại, sau đó hắn lại nhìn đến mấy quyển công văn, rồi để lại chỗ cũ, ý bảo Phong Dương rời đi.

Theo vài tháng trước, trong Mộ Lạc Thành không ngừng có dân chúng mất tích không giải thích được, lúc mới đầu còn chưa chú ý đến, nhưng dần dần về sau, người mất tích càng ngày càng nhiều, khiến cho lòng người bàng hoàng.

Lại sau này, có người lên núi đốn củi, lúc đi qua một rừng cây, lại thấy được xương trắng đầy đất!

Từ đó về sau, khi vừa đến trời tối, dân chúng từng nhà đều đóng cửa không ra, chỉ có như vậy, mà người mất tích vẫn mất tích.

Phong Đạc và Phong Dương đi tới phía rừng cây, vừa mới tới gần chỗ đó, thì đã cảm giác được một mùi máu tươi nồng nặc.

"Xem ra chính là chỗ này." Vẻ mặt Phong Đạc ngưng trọng, "Chúng ta vào xem một chút đi."

"Ừ."

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ từ từ đi vào sâu bên trong, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, rốt cuộc bọn họ cũng không thể không bịt miệng mũi.

Mà bây giờ một màn ở trước mắt bọn họ, trực tiếp khiến cho bọn họ phải dừng bước.

Chỗ đó là một mảng xương khô thịt thối thật lớn, dưới ánh trăng chiếu trên đống xương cốt màu trắng kia, vô cùng quỷ dị.

Vài con sói vây quanh những thi thể còn chưa hoàn toàn bị rữa nát, mà từng ngụm nuốt những mảng thịt thối vào trong bụng.

Hai người Phong Đạc đến, hiển nhiên là đã chọc giận đến bầy sói, âm u trong mắt xanh của chúng nó, lộ ra một chút hung quang (ánh sáng tàn bạo).

Nhưng, chúng nó không hề tấn công bọn họ, mà chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ngay cả thịt thối kia cũng đều không ăn.

Đột nhiên, cách đó không xa trong rừng cây loáng thoáng hiện ra một luồng kim quang, chói mắt đến cực điểm. Làm cho không khí càng thêm quỷ quyệt!

"Rốt cuộc ngươi cũng đã tới, bản tôn ở chỗ này, đã chờ ngươi rất lâu rồi!" Giọng nói u ám từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Phong Đạc rùng mình, trong tay áo trực tiếp cầm lấy một mũi ám khí.

Chờ giây lát, nhưng không thấy người nọ nói thêm gì nữa.

Một hồi lâu, kim quang từ từ lui đi, bầy sói ngửa đầu gầm một tiếng thét dài có trật tự. Nam tử vận y phục đen như mực, cầm một một thanh ngọc tiêu, chậm rãi từ trên trời hạ xuống.

Phong Đạc giật giật khóe miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt uy nghiêm, "Ngươi là bọn trôm cắp từ nơi nào?"

"Người sắp chết, không xứng để biết rõ tên của bản tôn."

"Ngươi dường như, rất quen thuộc với bản vương?" Đuôi mắt Phong Đạc xếch lên, không thèm để ý đến những lời hắn mới vừa nói.