Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 153: Kẻ đáng chết thì Nhất định phải chết (2)




Sở Mộ cảm thấy ở sau lưng mình có một cỗ lực lượng sắc bén bắn tới, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể hắn. Hắn nhanh chóng tăng tốc lao ra, đáp xuống, một kiếm đánh ra mang theo xu thế chấn động bắn thẳng về phía Văn Nhân Vân.

Luận tu vi, Sở Mộ là cửu đoạn sơ kỳ, Văn Nhân Vân là cửu đoạn trung kỳ, nhưng mà Sở Mộ khi còn là bát đoạn đỉnh phong đã có thể dễ dàng đánh bại Văn Nhân Vân, huống chi hiện tại tu vi Sở Mộ tăng lên nhiều, thực lực càng cường đại hơn, vượt xa Văn Nhân Vân.

- Ngươi đi chết đi.

Toàn thân Văn Nhân Vân đều bị tập trung, cảm nhận bị sát khí của Sở Mộ bao phủ, lông tóc toàn thân dựng lên. Hắn không cam lòng bị giết như vậy, sắc mặt đại biến, hung ác vô cùng, kiếm khí toàn thân khởi động, thi triển ra sát chiêu kiếm thuật mạnh nhất. Một kiếm đánh ra, kiếm quang phá không, long trời lở đất, không khí vỡ nát, giống như một vật sắc bén nhất trong thiên địa, phá tan tất cả trở ngại, sắc bén kinh người.

- Người phải chết là ngươi.

Sở Mộ khẽ quát một tiếng, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, có quang mang màu vàng lập lòe. Thoáng chốc, tay đâm ra một kiếm, hai kiếm va chạm, hắn dùng thủ pháp đấu chuyển tinh di, trực tiếp dẫn dắt sát chiêu của Văn Nhân Vân sang một bên, đâm thẳng về phía hư không tạo ra thanh âm chấn động, bạo liệt đáng sợ.

Sắc mặt Văn Nhân Vân đại biến, một kiếm này là hắn dùng toàn lực đánh ra, không hề có chút giữ lại nào, một khi đánh trúng, hắn tin chắc cho dù Sở Mộ có lợi hại hơn thì bản thân nhất định cũng bị trọng thương. Đến lúc đó hắn có thể lui về phía sau, để cho hai người Lý Đông Lai đuổi tới, giết chết Sở Mộ. Nhưng mà hiện tại một kiếm kia đã thất bại, hắn không còn lực thu hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm của Sở Mộ đâm tới, nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn, ngày càng lớn hơn, sát khí xâm nhập toàn thân lưng vì rét lạnh mà run rẩy.

- Không....

Văn Nhân Vân chưa kịp phát ra tiếng rên rỉ, kiếm của Sở Mộ đã xuyên thủng hư không mang theo sự sắc bén khôn cùng, xuyên thủng cổ họng Văn Nhân Vân. Chỉ trong thời gian không tới nháy mắt, cổ họng Văn Nhân Vân có một lỗ máu, máu tươi phun ra, hai mắt trợn ngược, vô cùng mê man, chậm rãi ngã xuống. Hắn cảm thấy bầu trời trước mặt mình như điên đảo, càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc cũng tối đen lại.

Trong nháy mắt trong lòng Văn Nhân Vân có cảm giác được giải thoát, như trút được gánh nặng.

- Đến phiên các ngươi.

Sở Mộ nhanh chóng trở lại, chém ra mấy đạo kiếm khí, thi triển Phong Trung Du, giống như bão táp đánh về phía đệ tử cửu đoạn hậu kỳ của Thanh Lan kiếm phái, một kiếm tràn ngập sát cơ.

Sắc mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia đại biến, tuy rằng hắn xem thường Văn Nhân Vân, nhưng mà không thể phủ nhận Văn Nhân Vân này cũng là người hiếm thấy trong cửu đoạn trung kỳ. Vậy mà thoáng cái đối phương lại bị giết chết, đủ thấy được sự cường đại của Sở Mộ này ra sao.

- Đi chết đi.

Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ này đột nhiên hét lớn một tiếng, kiếm giơ lên cao, mạnh mẽ chém xuống, thoáng chốc, một đạo kiếm khí hình cung màu xanh nhạt đậm đặc tới cực điểm giống như xé rách hư không bắn ra, đây rõ ràng là sát chiêu kiếm thuật trung giai phong hệ.

- Múa rìu qua mắt thợ.

Sở Mộ âm thầm cười cợt, một người không có lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, không ngờ lại dám thi triển kiếm thuật phong hệ trước mặt người lĩnh ngộ ba thành Phong chi ý cảnh như hắn. Không phải là múa rìu qua mắt thợ thì là gì?

Không có né tránh, Sở Mộ vẫn vọt tới trước, dưới ba thành Phong chi ý cảnh, tiện tay hắn chém ra một kiếm, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, sát chiêu phong hệ trung giai kia không ngờ lại tán loạn, giống như là sương mù bị cơn gió lớn thổi qua vậy.

Một kiếm này khiến cho Lý Đông Lai khẽ giật mình, vẻ mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia càng không thể nào tin được, cảnh tượng trước mặt thực sự giống như ảo giấc, mà lúc này Sở Mộ cũng đã giống như bão táp đánh tới.

Trừ một ít át chủ bài ra, Sở Mộ không hề giữ lại thực lực mà thi triển toàn bộ, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đánh chết đối phương, tránh xuất hiện biến cố.

Sát cơ bộc phát, sát ý giống như thủy triều, kiếm khí lạnh thấu xương, kiếm quang lập lòe chói mắt, làm cho đối phương cơ hồ hồn phi phách tán, phát hiện ra mình dường như không có cách nào tránh né, không có cách nào ngăn cản.

- Đại sư huynh, cứu ta....

Đệ tử cử đoạn hậu kỳ kia sợ hãi kinh hô. Liên tục vung kiếm, múa kín không có lấy một kẽ hở, ý đồ ngăn cản Sở Mộ tiến tới. Nhưng mà thị kiếm của Sở Mộ đã tới đại thành, đơn giản đã nắm bắt được khe hở trong đó, tiện tay đâm ra một kiếm, giống như là một cơn gió không đâu cản nổi, tóc gáy đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia dựng lên, cảm thấy có một tia nguy hiểm xuất hiện, nhưng mà hắn lại không biết tới từ đâu. Bỗng nhiên trước mắt có một vòng quang mang màu vàng chói mắt bắn tới, xâm nhập vào bên trong làm cho hai mắt hắn cảm thấy đau đớn, không tự giác mà đóng chặt lại.

- Dừng tay.

Lý Đông Lai biến sắc, miệng hét lớn, trong mắt bắn ra tinh mang uy hiếp, một kiếm đâm về phía trước giống như sấm sét, phát ra thanh âm trầm đục.

Sở Mộ không thèm để ý, một kiếm giống như cơn gió, vô hình, không có quỹ tích, không thể nhìn ra, ngay lập tức chém về phía trước. Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ chỉ cảm thấy cổ mình tê rần đi, giống như có thứ gì nặng muốn từ trong cơ thể mình rơi ra, toàn thân dần dần suy yếu.

Một kiếm giết chết đệ tử cửu đoạn sơ kỳ này, chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm mặt đất, thân thể nhảy dựng lên, xoay người ở giữa không trung, tư thế ưu nhã, lăng không múa kém đánh ra một đạo kiếm khí hỗn hợp.

- Ngươi đáng chết.

Vẻ mặt Lý Đông Lai dữ tợn, ánh mắt tràn ngập sát ý cuồng bạo nhìn về phía Sở Mộ.

Thanh âm nặng nề, ầm ầm không ngừng vang lên, Lý Đông Lai đánh ra từng kiếm, kiếm khí giống như sấm sét lập lòe bốn phía, không khí tràn ngập cảm giác tê liệt quỷ dị. Từng kiếm, từng kiếm nhnah vô cùng, điện quang lập lòe, giống như là từng đạo lôi điện xé rách không trung phóng tới, tràn ngập uy lực vô cùng đáng sợ.

- Khí thế thật mạnh.

Sở Mộ hơi kinh hãi, khí thế kia vừa cường hãn vừa sắc bén, còn hơn Lý Dật một chút.

Kiếm khí bị đánh tan toàn bộ, kiếm của Lý Đông Lai giống như là lôi điện xé rách không trung mang theo lực lượng hủy diệt mạnh mẽ tới cực điểm, ý đồ dùng một kiếm chém giết Sở Mộ.

Sở Mộ xuất kiếm, kiếm như gió mát, vô thanh vô tức, không thể ngăn cản, trong lúc bất tri bất giác không ngờ lại làm suy yếu sát ý như sấm sét của Lý Đông Lai.

Hai kiếm va chạm với nhau, thanh âm chói tai không ngừng vang lên, kiếm khí bắn ra, thân ảnh lập lòe, trong nháy mắt song phương giao thủ vài chục lần, có thể nói là thần tốc.

Càng đánh Lý Đông Lai càng thêm khiếp sợ, tu vi hắn là cửu đoạn đỉnh phong, đã chạm tới biên giới thập đoạn, tu vi hùng hậu, luận kiếm thuật, nếu đứng ở vị trí thứ hai trong Thanh Lan kiếm phái thì không ai dám đứng thứ nhất. Cho dù là một ít trưởng lão cũng cảm thấy không bằng.