“Ngươi và tiểu công chúa ở trong rừng hơn nửa đêm, cũng chỉ nói chuyện?”
Thập Ngũ chỉ vào quầng thâm mắt trên mặt mình: “Cũng chỉ bởi vì cái này, ta phải ngồi ở núi đá đối diện, hông khô cả một đêm?”
“Ai bảo ngươi không ngủ được.”
Chiết Trúc kỳ quái liếc nhìn hắn một cái.
Thập Ngũ xoa xoa mí mắt thấp giọng cười: “Tiểu Thập Thất, ngươi gi·ết người nhiều hơn ta gi·ết, nhưng trên đời này có một số việc lại không hiểu biết bằng ta đâu.”
Chiết Trúc lười phản ứng hắn, chỉ sửa sang lại áo ngoài thị vệ, treo tấm thẻ bài lên sườn eo, đó là thẻ bài thị vệ Trường Định cung.
“Ngươi tìm ra nơi Trần Như Kính ẩn thân?” Thập Ngũ thu liễm nụ cười ngã ngớn không đàng hoàng.
“Ừm."
Chiết Trúc giấu xong nhuyễn kiếm, không chút để ý nói: “Liên kết vị trí của những cửa hành bánh cùng cửa hàng dầu cây trẩu vào với nhau liền trở nên rất có ý tứ, vừa lúc năm đó sư phụ ta có nói với ta, ông và Trần Như Kính quen biết nhau bởi một ván tàn cờ.”
Lúc ấy Chiết Trúc tuổi còn nhỏ, tuy hắn từng gặp qua bố cục ván cờ kia, nhưng muốn thông qua mấy thứ vụn vặt Trần Như Kính lưu lại, tới lúc hoàn chỉnh nguyên vẹn bố cục ván cờ cũng như phá giải nó, đích xác cũng phí của hắn một mớ thời gian.
“Khó trách, “
Thập Ngũ mở quạt xếp trong tay ra, hắn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, bên môi lại trồi lên một mảnh ý cười, “Cho dù trong lòng lâu chủ nghi ngờ ngươi là do sư phụ ngươi sinh ra cùng nữ nhân không biết tên nào đó, nhưng nàng cũng vẫn coi trọng ngươi như vậy, tiểu Thập Thất thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh.”
Nha Thanh Đa khổ vì tình, nhưng chung quy không phải người bị tình cảm trói buộc, nếu không, nàng cũng sẽ không nhớ mãi không quên Diệu Thiện trong lòng, lại vừa liếc mắt đưa tình với Thập Nhất.
“Thập Ngũ ca, ngươi hẳn là nhớ rõ ngươi từng đáp ứng ta cái gì.”
Chiết Trúc nhẹ nâng mi mắt.
“Nếu có thể tìm được tin tức phụ thân ta, ta nhất định giao đồ cho ngươi.” Thập Ngũ gật đầu, đáp lời
“Vậy được, hôm nay ngươi và ta — đi thôi.”
Chiết Trúc thôi cười, trên mặt không còn b·iểu t·ình dư thừa nào: “Nếu việc này thành, ngươi không cần trở về nữa.”
Hôm nay Mộng Thạch muốn đến phủ Đại công chúa phúng viếng, Chiết Trúc và Thập Ngũ cùng nhau đi theo thị vệ Trường Định cung, xe ngựa ra cửa cung qua ngự phố, hai người bọn họ liền tách rời Mộng Thạch.
Một cây hòe già tốt tươi trong hẻm nhỏ, cành lá rậm rạp.
Hắc y thiếu niên ở dưới mảng tối, ánh sáng vụn vỡ loang lổ chiếu vào sườn mặt hắn, lộ ra vài phần lãnh cảm, hắn thoáng giương mắt, nghe rõ tiếng ho khan yếu ớt trong viện.
“Thiêm Vũ, đi nhìn một cái là ai tới.”
Thanh âm kia lộ ra một loại tĩnh mịch gần đất xa trời.
Đám người Khương Anh đứng yên phía sau thiếu niên, nghe thấy tiếng bước chân tới gần cửa, bọn họ cảnh giác sờ hướng chuôi kiếm.
Cánh cửa gỗ mở ra một tấm, khuôn mặt nữ tử khi sương tái tuyết*, càng khiến cho vết sẹo trên thái dương nàng càng thêm nổi bật.
*khi sương tái tuyết: ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết
Nàng có đôi mắt hẹp dài, thoáng đánh giá khuôn mặt hắc y thiếu niên ngoài cửa một lát, liền cười nói: “Nghĩa phụ, là một tiểu công tử rất tuấn tú.”
Ng·ay sau đó, ánh mắt nàng lại lưu luyến với Thập Ngũ bên cạnh thiếu niên, lông mi vừa dài vừa cong của nàng nhẹ nhàng chớp: “Ai nha, vị công tử này cũng có tướng mạo tốt nha.”
Khương Anh cảm giác được nàng lại nhìn qua mình, hắn có cảm giác như bị rắn liếm láp, lại thấy nàng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, liền nghiêng người đi.
……?
Khương Anh sờ sờ mặt mình.
“Các khách nhân, nghĩa phụ mời các ngươi đi vào.” Thiêm Vũ thoáng cúi đầu, một sợi tóc ngắn từ sau tai nàng rơi xuống bên má, phong tư vô hạn.
“Bộ dáng cô nương cũng là mười phần phong lưu nha.”
Thập Ngũ theo sau thiếu niên đi lên cầu thang, khi đi ngang người nàng, nghiêng mặt lại, nhìn nàng hơi hơi mỉm cười.
Hai người nhất thời nhìn nhau, lại đều ngoài cười nhưng trong không cười.
Chen chúc trong viện tràn đầy mùi thuốc chua xót, một lão giả râu tóc bạc trắng nằm trên ghế, lúc này đang giữa hè, trên người hắn lại đắp một cái mền thật dày.
Dưới ánh sáng mãnh liệt, lão giả kia từ khi thiếu niên vào cửa vẫn luôn nhìn hắn chăm chú, một thân hắc y càng khiến màu da hắn trắng lạnh, dáng người cao dài như thanh trúc, bạc xà nhuyễn kiếm trên eo thon phát ra ánh sáng lạnh thấu xương.
“Ngươi là ái đồ của Nguyên Tế.”
Đôi môi khô nứt của Trần Như Kính khẽ nhếch: “Ngươi có biết thanh kiếm này của ngươi, là ta tặng hắn?”
Trương Nguyên Tế đó là tên được lấy sau khi Diệu Thiện hoàn tục, lui khỏi giang hồ dùng đến.
“Ông ấy có nói.”
Chiết Trúc gật đầu, nhạt giọng đáp.
“Ở Thục Thanh ta đã gặp ngươi,” Khi Trần Như Kính nói chuyện tiếng hít thở rất nặng nề, “Ngươi thủ đoạn tàn nhẫn, toàn bộ Tạo Tương đường đều do ngươi tiêu diệt.”
“Nhưng ngươi chạy thoát, không phải sao?”
Chiết Trúc vén vạt áo, ngồi xuống một bên.
“Ta chỉ làm sổ sách, nghe thấy chút tiếng gió, tự nhiên phải nhanh chân chạy,” Trần Như Kính cười một tiếng, tạp âm trong lồng ngực vẩn đục, “Huống chi ta vừa thấy kiếm, liền biết thân phận của ngươi, ta tự nhiên cũng phải bắt đầu mưu tính một vài chuyện.”
“Ngươi có thể chạy thoát khỏi Tạo Tương đường, lại có thể tạo ra thế cục mấy đại môn phái vây công Lược Phong Lâu,” Chiết Trúc lười nhác dựa vào lưng ghế, tiếng nói mang theo vài phần cố tình ngạc nhiên, “Sao lại rơi vào bước đường này?”
“Tự nhiên là bị người bức.”
Trần Như Kính có chút bất đắc dĩ: “Sư phụ ngươi đ·ã ch·ết bao nhiêu năm, là ta lẩn trốn bấy nhiêu năm, nếu không phải không thể trốn được nữa, ta cũng sẽ không hao hết tâm tư dẫn ngươi tới Ngọc Kinh.”
“Xem ra, ngươi đã thấy bức thư Đinh Châu đưa tới tay Lưu Huyền Ý.”
Chiết Trúc tâm tư vừa chuyển, nhìn thẳng hắn.
Trần Như Kính cũng không phủ nhận, gọi Thiêm Vũ tới đưa trà, mới nói: “Chỉ sợ Tân Chương kia cũng không phải là nhân sĩ Đinh Châu nào hết, mà đến từ Vân Xuyên.”
Vân Xuyên?
Chợt nghe hai chữ này, sắc mặt Thập Ngũ hơi đổi.
Chiết Trúc cố ý không đề cập tới tên Tân Chương này, là vì thử Trần Như Kính, lúc này nghe hắn ta nhắc chính xác cái tên này ra, lại đề cập đến Vân Xuyên, nhưng trên mặt hắn một chút biểu hiện cũng không có: “Dựa vào gì nói vậy?”
“6 năm trước, sư phụ ngươi tới Ngọc Kinh nhờ ta tìm sư đệ Diệu Tuần Thiên Cơ sơn của hắn, hắn nói hắn chỉ biết Diệu Tuần ở Ngọc Kinh, lại không biết đến tột cùng dừng chân nơi nào, khi đó ta ở Ngọc Kinh cũng có một ít gia nghiệp, một chút nhân mạch, liền đồng ý việc này, nào biết còn chưa tìm được người ở Ngọc Kinh, đã bị người đuổi gi·ết.”
“Ai?”
“Quý Vũ Thanh.”
Trần Như Kính mới đề cập tên này, Thập Ngũ lập tức mất đi phong độ quân tử của hắn, quạt xếp hợp lại, hắn đi lên trước, không dám tin hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?”
Lúc này Trần Như Kính mới cẩn thận đánh giá thanh niên tú nhã này: “Ngươi biết Quý Vũ Thanh?”
Tiếng ve kêu trong viện cũng có vẻ nôn nóng, Thiêm Vũ rất có hứng thú nhìn thẳng Thập Ngũ, ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ vịn hoa lụa bên mái.
“Hắn là con trai Quý Vũ Thanh.”
Chiết Trúc mở miệng, đáy mắt lạnh lẽo.
Mặt Trần Như Kính đầy kinh ngạc, đầu tiên hắn nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt lại dịch về mặt hắc y thiếu niên, thần sắc phức tạp, thấp giọng than thở: “Nếu ngươi muốn hỏi ta tin tức Quý Vũ Thanh, thì coi như đến không công rồi, hắn tuy đuổi gi·ết Nguyên Tế, nhưng người làm Nguyên Tế trọng thương lại không phải hắn, bởi vì trước lúc Nguyên Tế b·ị th·ương, hắn đã m·ất t·ích.”
“Hắn vì sao phải giết Trương Nguyên Tế? Hiện giờ Trương Nguyên Tế đ·ã ch·ết, cha ta tin tức không rõ, chi bằng ngươi nói rõ, cần gì dong dài?”
Thập Ngũ nói, lưỡi kiếm mỏng trong quạt thò ra, thần sắc Thiêm Vũ ngưng trọng, nhanh chóng tiến lên, tay áo phất qua, tung ra lưỡi kiếm ngắn, cùng đối kháng.
“Công tử thật kỳ quái,”
Thiêm Vũ khẽ nhếch làn môi đỏ thắm, “Muốn tới hỏi nghĩa phụ ta chính là ngươi, không tin lời sư phụ ta cũng là ngươi, sao đây? Còn không được nói phụ thân ngươi hại người hay sao?”
Tiếng nói êm tai, ngôn ngữ lại sắc bén.
“Quý công tử, ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, ta còn sống không được mấy ngày nữa, nhưng cũng không muốn ch·ết không không vì mấy chuyện vốn không liên quan đến ta, ta nói dối cũng không có bất luận ý nghĩa gì, phụ thân Quý Vũ Thanh của ngươi là đệ tử của Trình Thúc Bạch ở Thanh Sương châu - Vân Xuyên, năm đó chuyện hắn phản sư môn rời khỏi Vân Xuyên nháo đến ồn ào huyên náo, ta và hắn cũng bất quá chỉ ngẫu nhiên kết bạn ở cờ viện, còn vì sao hắn tới Ngọc Kinh, rồi vì sao phải đuổi gi·ết Nguyên Tế, ta còn muốn biết hơn bất luận kẻ nào.”
Trần Như Kính nói đến chỗ kích động, hắn kịch liệt ho khan một trận, lại thuận khí sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói: “Ta cứ mơ màng bị người đuổi gi·ết bao nhiêu năm qua, ta đã trốn quá mệt mỏi, hiện giờ, cái gì ta cũng không sợ, chỉ muốn biết chân tướng.”
“Mưu kế thật tốt đó Trần Như Kính.”
Hắc y thiếu niên vẫn luôn bất động thanh sắc bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Vì một chân tướng, ngươi vậy mà cam nguyện dùng mạng mình ra đánh cược.”
“Ta đoán hiện giờ, người vốn đang dò la tin tức của ngươi,”
Chiết Trúc đứng lên, con ngươi đen như mực nhẹ nâng lên: “Hẳn là rất nhanh sẽ phát hiện ra ta đi?”
“Sư phụ ngươi nói ngươi thiếu niên thông tuệ, ta đã biết rõ rồi.”
Trên khuôn mặt gầy guộc của Trần Như Kính lộ ra một nụ cười: “Ta đã là người sắp ch·ết, nhưng không muốn chết vì một chuyện ta vốn không hiểu rõ, có phải quá hèn nhát hay không? Hài tử, ngươi nói đúng không?”
Hắn cố ý để ở nơi đó một câu đố chỉ có thiếu niên này mới có thể giải được, mặt ngoài là vì tránh né những người đuổi gi·ết hắn, nhưng trên thực tế, đây bất quá là thủ đoạn hắn khiến thiếu niên này tin tưởng hắn biết chân tướng việc Trương Nguyên Tế trọng thương.
Hôm nay qua đi, những người đuổi gi·ết hắn, liền sẽ phát hiện Trương Nguyên Tế còn một đồ nhi trên thế gian, đến lúc đó tất cả tính kế cùng sát khí, chung quy sẽ đồng loạt chĩa hướng về thiếu niên trước mắt này.
“Trước khi ngươi tới, chưa chắc không đoán được kết quả này, nhưng ngươi vẫn tới.”
Trần Như Kính nói quá nhiều, người đã càng thêm hiện ra mệt mỏi, nhưng hắn yên lặng nhìn thiếu niên này: “Sư phụ ngươi và ta là bạn thân, ta tin tưởng hắn cũng không phải cố ý liên lụy, kéo ta vào xoáy nước này, cho nên ta cam nguyện giả ch·ết, trốn tránh mấy năm nay, giấu giếm sự thật Nguyên Tế còn có đồ nhi là ngươi.”
“Nhưng Chiết Trúc,”
Trần Như Kính chuẩn xác gọi ra tên của hắn, “Khi ngươi ở Thục Thanh truy vấn đường chủ Tạo Tương đường chuyện có quan hệ đến Tân Chương, ta đã biết, ngươi có tâm báo thù cho Nguyên Tế, ngươi đã có tâm này, ta thành toàn cho ngươi.”
“Ai hại Nguyên Tế, ai là hung phạm hại ta, nếu ngươi có thể thay hắn báo thù, thì cũng coi như thay ta xả hận.”
Trần Như Kính nói, lại gọi một tiếng: “Thiêm Vũ.”
Thiêm Vũ lập tức thu kiếm ngắn vào tay áo, ng·ay sau đó từ trên búi tóc mình lấy ra một con dấu nho nhỏ đi đến chỗ Chiết Trúc: “Tiểu công tử, cho ngươi.”
Mặt nàng mang ý cười, thần sắc ái muội.
Nhưng mà còn chưa đến gần thiếu niên, liền thấy bàn tay gân cốt xinh đẹp của hắn đã cầm lấy chuôi linh xà kiếm bên hông, ngân quang chợt lóe, lóa mắt trong chớp mắt, con dấu bằng ngọc màu xanh lục trong tay Thiêm Vũ đã bị lưỡi nhuyễn kiếm mỏng kia lấy đi.
Không hiểu phong tình như vậy, đủ khiến Thiêm Vũ ngẩn ra.
“Ta làm như vậy đều không phải là muốn đẩy ngươi vào chỗ ch·ết, mà chỉ có bọn họ phát hiện ngươi, biết ngươi, ngươi mới có cơ hội tiếp cận chân tướng kia, con dấu này là lúc trước khi ta sai người tìm Diệu Tuần, Diệu Tuần chủ động tìm tới người của ta, muốn ta mang cho Nguyên Tế, chỉ là ta chưa kịp giao nó cho Nguyên Tế, Nguyên Tế liền xảy ra chuyện rồi, hắn lúc ấy khăng khăng phải về Nghiệp Châu, mà ta lại bắt đầu bị người đuổi gi·ết một cách mơ hồ, thứ này vẫn luôn ở trong tay ta.”
Trần Như Kính như trút được gánh nặng: “Được rồi, lúc này bọn họ còn chưa tìm tới nơi này đâu, nếu ngươi muốn giữ chút thời gian suy nghĩ rõ ràng, thì đi nhanh đi thôi.”
Thập Ngũ thất hồn lạc phách đi theo Chiết Trúc ra khỏi cửa viện, hắn vì tìm phụ thân thậm chí cam nguyện mai danh ẩn tích nhập Lược Phong Lâu, nhưng mặc dù nhãn tuyến Lược Phong Lâu trải rộng khắp Đại Yến, cũng tìm không được tin tức Quý Vũ Thanh.
Cửa viện phía sau khép lại, Thập Ngũ chợt thấy thiếu niên phía trước dừng bước.
“Tiểu Thập Thất đang nổi sát tâm với ta?” Thập Ngũ cười khổ.
Dưới tán cây hòe già, thiếu niên nghe tiếng, mặt không b·iểu t·ình quay người lại: “Ngươi với ta nói chuyện rõ ràng đi, Thập Ngũ ca.”
Thập Ngũ ngẩn ra.
Võ công Trần Như Kính tuy ở trong chốn giang hồ cũng có vẻ nổi trội, nhưng hắn ta cũng là một người rõ đầu rõ đuôi, năm đó mẫu thân hắn vào Ngọc Kinh tìm phụ thân không có kết quả, chỉ ở cờ viện của Trần Như Kính tìm được một cái bọc hành lý, trong đó có một quyển kì phổ, trên đó đều là những danh thủ từng đánh cờ với Trần Như Kính.
Mà khi đó, mẫu thân Thập Ngũ ở Ngọc Kinh còn chưa kịp hỏi hắn ta tin tức phụ thân Quý Vũ Thanh của hắn, Trần Như Kính lại bỗng nhiên ch·ết bất đắc kỳ tử.
Hiện giờ thật vất vả tìm được Trần Như Kính, nhưng chung quy vẫn là một chuyến không công.
“Lúc trước khi ngươi phát hiện ra thân phận ta, ngươi và ta đã làm giao dịch, ngươi trợ giúp ta thoát ly Lược Phong Lâu, ta liền đưa thứ này cho ngươi.” Thập Ngũ vươn tay, một cái khóa Lỗ Ban bằng đồng tinh xảo nằm yên tĩnh trong tay.
Mỗi một khối đồng ng·ay ngắn lại được tổ hợp từ nhiều khối đồng nhỏ hơn tạo thành, trên đó khắc đầy văn tự cùng hoa văn phức tạp, có thể tùy ý di động, sắp hàng tổ hợp.
“Nhưng vì Trần Như Kính đột nhiên xuất hiện, ta lại muốn ngươi thay ta hỏi ra tin tức phụ thân ta, việc này, vốn là ta không phải, mà nay ngươi và dường như không thể làm người chung đường được nữa, nhưng đồ vật này, ta nên cho ngươi.”
Thập Ngũ cười khanh khách như ngày thường:
“Ngươi hôm nay đã chịu buông tha ta, vậy ta cũng nên nói chuyện giữ lời.”
Tiếng sấm ầm vang, mây đen thực nhanh đã che kín hoàng hôn, sắc trời âm trầm ảm đạm bao phủ bốn bức cung tường, cơn mưa bao phủ Ngọc Kinh đang bị thiêu đốt.
“Nếu đêm qua có mưa, nói không chừng lửa trên Trích Tinh đài cũng được dập tắt sớm rồi.”
Cung nga canh giữ ngoài cửa điện nhìn dầu vết từng hạt mưa nối tiếp nhau rơi vào mặt đất, nói.
“Đúng vậy, nghe nói Chứng Tâm lâu cháy không còn gì, đại điện cũng bị cháy, các đạo sĩ Tinh La quan lại vào cung thanh tiếu, cũng không nơi cử hành, chỉ sợ phải đợi sau khi trùng kiến Trích Tinh đài mới dùng được.”
Một cung nga khác cũng tiếp chuyện: “Như vậy mới tốt, công chúa của chúng ta cũng không cần ngày ngày đi Trích Tinh đài, những cung nga hứng sương sớm cũng có thể nghỉ ngơi chút ít.”
“Nói cẩn thận.”
Hạc Tử ôm đồ công chúa cần chạy về liền nghe được những lời này của các nàng.
“Hạc Tử tỷ tỷ.”
Các cung nga lập tức gọi nàng một tiếng, lại không dám nhiều lời, chỉ đẩy cửa điện ra để nàng đi vào.
“Công chúa.”
Hạc Tử tiến điện, thấy Thương Nhung tập viết tại bàn, nàng hành lễ, đứng dậy liếc nhìn một cái, vậy mà không phải thanh từ đạo kinh gì đó, đầy trang giấy đều là một hàng câu thơ.
“Đêm dài biết tuyết rơi, khi nghe tiếng Chiết Trúc.”
Hạc Tử đọc ra, mặc dù nàng không thông viết văn, cũng lộ ra nụ cười, nói: “Câu thơ này thật đẹp, nhìn tựa như có thể nghe thấy được thanh âm.”
Là tiếng tuyết rơi, cũng là thanh âm tuyết đọng vào cành trúc.
“Là rất êm tai.”
Thương Nhung rũ mắt nhìn chữ viết trên giấy, nhẹ giọng nói.
“Công chúa, mấy món điểm tâm này đều là nô tỳ lấy từ thiện phòng về.” Hạc Tử buông hộp đồ ăn xuống, liền kính cẩn rời khỏi cửa.
Thương Nhung mới gác xuống bút, liền nghe thấy nội điện có chút động tĩnh.
Nàng lập tức đứng dậy, vén rèm chạy vào nội điện, lập tức nhìn thấy cửa sổ rơi đầy mưa bụi, mà thiếu niên dựa bên cửa sổ, lông mi hắn cũng bị dính ướt chút nước mưa, con ngươi đen tỏa sáng.
“Ta nghe thấy được.”
Hắn nói.
Cái gì?
Thương Nhung mới đầu vẫn chưa phản ứng được, nàng đến gần hắn, giọng nói thiếu niên khóa lại một mảnh tiếng mưa rơi tí tách thanh thúy: “Nàng thích tên của ta.”
Gương mặt Thương Nhung đỏ lên.
Chính là nàng nhìn hắn, kéo ngón tay lạnh lẽo của hắn, ý bảo hắn cúi đầu xuống nghe nàng nói nhỏ.
Thiếu niên quả nhiên thuận theo cúi người.
Thương Nhung nhìn hắn khép hờ hàng lông mi dày, nàng dường như đã chịu mê hoặc nào đó, nắm chặt đốt ngón tay hắn, ôm lấy hắn hôn một cái vào bờ môi của hắn.
“Lần đầu tiên khi nghe, chàng không nói, nhưng ta cũng biết là hai chữ này, khi đó ta đã cảm thấy rất êm tai.”
Nàng nghiêm túc nói.
Tên của hắn, là thanh âm êm tai nhất trên đời này.
Khoảng cách gần như vậy, mắt nàng thấy vành tai thiếu niên hồng lên.
Chính là lông mi hắn rung động một chút, nghiêng mặt đi, môi mỏng mím thành đường thẳng, một lát sau như mới bình tĩnh lại: “Nga.”
“Lỗ tai chàng……”
Mặt Thương Nhung vẫn còn hồng hồng, lại tò mò duỗi tay đi chọc vành tai hắn.
Chiết Trúc né về sau tránh một chút.
Vành tai hắn hồng như rỉ m•áu, nhưng tiếng mưa rơi tí tách, hắn nghênh đón tầm mắt Thương Nhung, rồi lại không tự kìm hãm được tới gần nàng, hô hấp nóng rực nhẹ phẩy, cõi lòng đầy mong chờ hỏi:
“Vi Vi, có thể lại hôn chốc lát nữa không?”