Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kiệt Vương Kỳ Truyện

Chương 12: Phó tướng Hưng – Tộc trưởng gia tộc họ Trần




Chương 12: Phó tướng Hưng – Tộc trưởng gia tộc họ Trần

Sáng hôm sau, gió từ phía đông tới mang theo hơi nồm ẩm ướt, thời tiết cũng nóng hơn đôi chút, con người Vương đã cảm thấy nóng nực hơn mỗi khi làm mộc với ông Tuấn. Kiệt và Hùng vẫn đang mải mê tập luyện và tất nhiên mỗi người một phách, Hùng luyện cung, còn Kiệt tập giáo. Gần đến ngày đại hội, Hùng ít qua nhà Kiệt hơn, cậu quyết định tập riêng và không còn tập cùng với Kiệt nữa.

Đến giờ nghỉ trưa, Vương và Kiệt cùng ngồi ăn cơm với nhau, gần đây ông Tuấn không có nhiều người đặt hàng nên công việc cũng ít hơn. Ông cũng thường xuyên phải vào đến quảng trường và trưởng làng để chuẩn bị đồ đạc, đục đẽo phục vụ cho lễ hội. Vì thế mà Vương và Kiệt được thả sổng.

- Này Kiệt, sao cậu không tập bắn cung, mà tập giáo mãi thế?

Kiệt dừng múa, cậu lấy chiếc khăn lau dắt ở đai lưng ra lau mồ hôi.

- Phù! Tớ từ bỏ tham vọng dành lấy cây cung quý của nhà vua rồi.

- Sao thế? Cậu cũng giỏi bắn cung mà. Mình chưa thấy ai giỏi nhiều môn võ như cậu đâu.

Vương động viên Kiệt, nhưng cậu nhìn xuống dưới nơi Kiệt đeo chiếc khăn để lau mồ hôi, vẫn là con dao găm nhỏ luôn được Kiệt đeo bên mình. Vương chỉ tay vào con dao rồi hỏi Kiệt.

- Cậu luôn đeo nó bên mình à? Kể cả khi ngủ?

- Đúng rồi, cha Tuấn bảo mang dao bên mình sẽ tránh được tà ma, tớ cũng nghe mọi người nói rằng để dao đầu giường khi ngủ cũng tránh được ma quỷ đấy.

- Cậu mê tín thế, tớ chả tin có ma quỷ nào cả. Thế lúc tắm cậu có mang theo nó chứ?

- Có chứ?

- Trời đất ơi.

- Thực ra tớ cũng chẳng tin, chỉ là tớ có thói quen đeo nó từ nhỏ, cha mẹ tớ bảo khi nhặt được tớ thì đã có nó bên người rồi. Nó giống như một kỷ vật hơn.

- Có thể cho mình mượn một chút được không?

Kiệt lấy con dao ra và đưa cho Vương xem. Vương đưa một đường dao nhẹ nhàng lên một cái lá cây, gần như ngay lập tức, cái lá bị rách làm đôi, vết cắt ngọt như mía lùi không một chút gợn. Dường như đến chiếc lá cũng không hề biết rằng nó b·ị c·hém đứt vậy.

- Cậu mài dũa nó thường xuyên sao?

- Không hề! Tớ sợ mài sẽ làm hỏng nó ấy chứ.

- Nó sắc bén thật, lại đẹp, trên con dao có những dòng chữ được khắc rất tinh tế nhưng mà là chữ gì?

- Tớ không rõ, cha tớ bảo rằng chưa từng nhìn thấy những ký tự này bao giờ.

- Còn hình con rồng nữa? nó có sẵn từ trước ư?

- Nó đã như thế từ khi tớ có nó. Ngày trước cha Tuấn đã từng đi hỏi chú thợ rèn họ Lỗ. Ông ấy nói rằng hình dáng thì có thể rèn được giống, nhưng chất liệu con dao này thì thật khó tìm.

- À này, lý do gì mà cậu lại từ bỏ thi đấu cung thủ vậy? Có phải cậu ngại Hùng.

Với tính cách của Kiệt, trầm tính, ít nói và có phần ngại v·a c·hạm. Nhắc đến Hùng, Kiệt không biết nên nói gì, ám chỉ rằng điều mà Vương nói đã đúng.



- Hùng nó giỏi bắn cung, và cậu chuyển sang luyện giáo?

- Ừ, nếu Hùng giỏi bắn cung rồi thì tớ muốn giỏi cái khác cơ.

- Hờ... ừm... - Vương đặt tay lên cằm mình suy tư.

- Cậu nói cũng phải. Nhưng học tài thi phận, biết đâu được cậu lại thắng Hùng thì sao? Sao lại thiếu tự tin đến thế?

- Không thắng được đâu. Hùng được dòng họ truyền lại kỹ thuật bắn cung rất tốt. Lần nào tớ và Hùng so tài tớ cũng thua.

- Thì ra là thế? hay là chúng ta đến gặp Hùng đi, xem hắn luyện tập ra sao?

Vương cùng Kiệt quyết định đến nhà của Hùng, trên đường đi cậu gặp My. Nhà Hùng rất lớn vì cha của Hùng là phó tướng, nó nằm trong khu của gia tộc họ Trần, ngôi nhà xây bằng gạch rất to, có mái ngói, những cột nhà lớn được sơn son, trên đỉnh bốn góc mái nhà chính có tạc tượng rồng bằng đá xanh, giữa đỉnh nhà có tượng đá hình hai con rồng chụm đầu vào nhau cùng hướng đến một hình tròn giống như mặt trời. Ngôi nhà nằm giữa một khoảng vườn và sân rất rộng được lát bằng đá, nhà có rất nhiều tượng đá hình hổ, chó, rồng, rùa. Bao quanh ngôi nhà là dãy hàng rào cao quá đầu người. Từ xa, ba thanh niên chỉ nhìn thấy toàn mái nhà với đỉnh của những cái cây. Thấy Hùng kể rằng nhà của mình khá đông, nhà cậu có đến chục gia nô trai tráng khoẻ mạnh và những người phụ nữ giúp việc. Hùng có một cô em gái kém Hùng hai tuổi nhưng mọi người chẳng bao giờ gặp cô gái ấy. Ba người đến trước cổng nhà Hùng rồi gõ cửa.

“Cộc cộc...” Tiếng gõ cửa.

Một gia nô mở cửa ra. Nhìn chạc khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, ông để râu dài, đã bạc quá nửa, dáng người hơi thấp và khom. Tầm tuổi này có lẽ ông là quản gia chứ không còn là gia nô nữa rồi. Ông nhìn mấy cô cậu rồi cất giọng hỏi:

- Mấy cháu tìm ai?

- Chúng cháu là bạn của Hùng, Hùng có nhà không bác, cháu tìm Hùng có chút việc.

- Việc gì thế? Nó đang ở sân sau, để ta gọi nó.

- Thôi bác ạ, Hùng ở đâu, hay bác dẫn chúng cháu đến gặp Hùng cũng được.

Ông quản gia đưa mắt nhìn xuống mấy đứa trẻ, lại có cả con gái nên ông nghĩ mấy đứa này không có gì nguy hiểm cả. Ông nhìn chúng một lúc rồi gật đầu đầy lưỡng lự.

- Đi vào đây, theo ta và đừng nhìn ngó lung tung.

Ông dẫn Vương, Kiệt, My vào trong. Quả nhiên nhà của Hùng rất rộng và giàu có. Ngôi nhà được chia làm hai khu lớn, một khu chắc chắn là nhà cho Hùng và cha mẹ, anh em của Hùng ở. Còn một khu nhìn lụp xụp hơn, nhưng cũng đẹp hơn nhà của Vương là nhà cho gia nô. Ông quản gia dẫn ba đứa đến sân sau, nơi Hùng đang mải mê tập bắn cung, đúng như suy nghĩ của Kiệt và Vương.

- Để ta gọi nó.

- Thôi bác, cứ để Hùng tập, bọn cháu ngồi đợi được, cháu không muốn làm phiền bạn ấy tập luyện.

Mấy đứa thập thò sau những chậu cây cảnh, ông quản gia nhìn, cười mỉm rồi đi đâu đó. Hùng thì đang mải mê tập bắn cung mà không hề biết bạn bè đang nhìn cậu. Nhà Hùng có hẳn một cái sân to để tập võ. Cuối sân có tận năm cái cột bia, cái bia nào cũng cắm lỗ chỗ toàn là tên, có những mũi tên cắm cả vào nhau gẫy rạp. Những gì Vương và Kiệt thấy có thể đoán được là Hùng đang tập bắn mục tiêu di động. Phía cuối sân là hai gia nô khác, chạc chỉ mười năm tuổi, chúng lần lượt tung chiếc bia lên, hoặc một thứ gì đó như khúc gỗ, một cái bọc cát, hoặc một cái gối. Còn Hùng đứng đằng xa đang liên tục xả tên vào chúng. Khác với dáng vẻ ít nói, Hùng ở nhà có vẻ nói nhiều và lớn tiếng với gia nô của mình:

- Tung bia đi, ta đã bảo là từng đứa tung một mà, mấy cái thằng này - Hùng quát.

Lũ gia nô lại cuống cuồng.

- Vâng vâng, thưa cậu chủ.

Một khúc gỗ được tung lên. “Trúng rồi”



- Giỏi quá! ... Một người gia nô vỗ tay.

- Tiếp đi!

Người gia nô còn lại tiếp tục tung một khúc gỗ khác lên, đôi mắt cậu ấy hướng lên khúc gỗ. “Lại trúng rồi”.

- Giỏi quá, cậu Hùng giỏi quá, bắn cả ngày trời cuối cùng cũng trúng.

Hai cậu gia nô nhìn nhau cười khúc khích. Hùng nổi cáu:

-Mấy đứa này... có tin tao bắn trúng đứa nào vừa cười ta không hả?

Hùng tức tối, giương cung về phía hai cậu gia nô, hai cậu gia nô tỏ ra sợ sệt ... nhưng vẫn không nhịn nổi cười. Nhìn chúng giống như là đang đùa cợt hơn là đang sợ hãi trước cậu chủ Hùng của mình.

- Thôi tôi xin cậu chủ, cậu lại bắn trúng chỗ khác thì c·hết bọn em.

Một mũi tên nhanh như cắt bay xuyên qua khoảng hở hai cậu gia nô rồi cắm thẳng vào một cây cột gỗ. Hai đứa nhìn nhau, nhìn mũi tên, rồi chúng lại bịt mồm chạy. Chạy quá mấy chậu cây cảnh rồi sang bên sân nhà bên kia, chúng vẫn còn gọi với lại. “Hôm nay tập thế thôi cậu chủ, chúng em đi chuẩn bị cơm nước”. Hai người đang chạy bỗng sững người dừng lại, hai đứa đã nhìn thấy ba bạn trẻ. Hùng lúc đó cũng quay ra nhìn thì thấy bọn họ.

- Là bạn của tôi, hai cậu vào lấy nước mời họ đi - Hùng đáp.

Hùng tiến đến một bộ bàn ghế bằng đá để dưới một mái hiên.

- Mấy cậu lại đây ngồi đi, sao lại đến tìm tớ, lâu chưa?

Vương đáp:

- Một tẹo thôi, cậu bắn cung tốt hơn nhiều đấy, khó như vậy mà bắn hai phát trúng cả hai.

Kiệt thì có vẻ tỏ ra trầm hơn, đúng như Kiệt nghĩ, Hùng vẫn đang miệt mài luyện tập. Hiếm có công tử con nhà quan nào lại chăm chỉ như Hùng, lại là người có tố chất được di chuyền từ người cha của mình.

- Mình tập mấy ngày trời mới trúng được hai phát liên tục, cậu không thấy thằng Tam thằng Tứ nó cười tôi suốt à?

My lên tiếng:

- Là hai cậu bạn nãy à, thì ra tên là Tam, Tứ, làm gia nô cho cậu vui nhỉ, nhưng cũng nguy hiểm á nhỡ chẳng may cậu bắn trượt.

Mấy người bạn lại được một pha cười khanh khách. Hùng tỏ ra nhăn mặt:

- Nhưng hôm nay các cậu đến tìm tớ có việc gì?

- Không có gì đâu, hôm nay bọn tớ rảnh, mấy đứa rủ đến nhà cậu chơi, xem nhà cậu như nào với cả cũng muốn biết cậu luyện tập ra sao, tự dưng mấy hôm không thấy qua luyện tập với Kiệt.

- Trời, cha tớ bắt tớ tập ở nhà, hơn nữa ở nhà có nhiều đồ nghề với hai cậu gia nô, họ giúp tớ tập luyện, anh em trong nhà toàn người võ nghệ giỏi giang, tớ cũng muốn tập luyện để được giỏi như họ... mà việc luyện tập trong dòng họ nhà tớ, có bao giờ được tiết lộ ra ngoài đâu. Các cậu đừng đến nhà tớ nữa, có gì cứ gọi tớ là tớ ra ấy mà. Cha mà biết được cha mắng đó.

Hùng khá cởi mở với những người bạn, mới tiếp xúc mọi người sẽ thấy cậu ít nói, nhưng nếu thân thiết, Hùng lại khá dễ tính, ngay cả hai cậu gia nô cũng có thể cười đùa với Hùng được, điều hiếm khi xảy ra tại làng thời đó. Thường thì gia nô hay người giúp việc trong nhà sẽ rất sợ chủ nhân của mình và họ thường không được đối xử tử tế. So với những người trong họ nhà Trần khác, Hùng chấp nhận kết bạn với những người nghèo hơn đã là một kỳ tích rồi, họ nhà Trần tuy thường xuyên làm những điều tốt nhưng lại khá quan cách, họ ít nói chuyện và giao tiếp với những người nghèo hơn, thậm trí họ còn phát thức ăn cho người nghèo nhiều hơn cả những câu chào hỏi họ, một gia tộc “kỳ lạ”. Việc luyện tập của họ cũng khá bí mật, thường thì những người trong dòng họ sẽ tập luyện với nhau, bằng chứng chính là đội thợ săn số hai, toàn bộ là người của họ nhà Trần hết.



Đám bạn trẻ đang ngồi nói chuyện, thì đột nhiên từ phía trong nhà, một người đàn ông cao lớn bước ra, gương mặt chữ điền nghiêm nghị có nét gì đó khá giống với gương mặt của Hùng, ông để râu, chạc khoảng năm mươi tuổi nhưng phong thái rất oai vệ và đĩnh đạc, dường như ngoài bộ râu ra thì ông không có vẻ gì toát ra là một người đã năm mươi tuổi, nhìn ông còn rất khỏe và phong độ. Không ai bảo ai, tất cả mọi người đều đoán được đây là cha của Hùng – ông là phó chỉ huy lực lương lính canh và thợ săn của làng, ông tên là Hưng, tất nhiên là chỉ dưới quyền hai người là trưởng làng và tướng quân. Mặc dù đang ở nhà nhưng ông luôn mặc bộ giáp đơn giản giống như vừa ra trận vậy, hai tay chắp sau lưng. Ông nhìn xuống phía mấy đứa trẻ đang nhìn ông với một vẻ mặt ngại ngùng sen lẫn chút sợ.

- Ai đây Hùng?

- Dạ, bạn của con, để con giới thiệu cho cha, đây là My con của bác Quang quan văn trong cung vua, đây là Vương và Kiệt, bạn học chữ cùng con.

- Ờ!

Ông cắt ngang lời của Hùng bằng một tiếc “ờ” nghe thật có trọng lượng. Rồi ông nhìn Vương khá lâu.

- Nhìn chàng trai này, rất quen, cha cháu là ai?

- Dạ, cha cháu là Dũng, cha cháu là thợ săn, cha cháu mất lâu rồi.

- Có phải cha cháu là đội trưởng đội thợ săn số 1, đã mất cách đây mười lăm năm.

- Dạ vâng!

- Ồ, cháu có khuôn mặt khá giống với cha cháu.

Có vẻ như sau khi được nhận ra thân thế, thì tướng Hưng cũng để ý đến Vương một chút. Lúc này, tướng Hưng có vẻ bớt nghiêm nghị hơn, ông ngồi xuống, cầm cốc nước rồi quay sang bảo thằng Tam.

- Cầm cho ta điếu cày và thuốc ra đây.

Rồi ông hỏi My:

- Ta biết cha của tất cả các cháu, cha cháu gái là quan văn phục vụ bên cạnh trưởng làng, còn cha cháu Kiệt này là thợ mộc đúng không? Còn Cha của Vương ta biết rõ hơn cả.

- Ông từng quen cha cháu? - Vương đáp.

- Ờ! Trước ta là đội trưởng đội thợ săn số 2, cha cháu là đội trưởng đội thợ săn số 1. Tiếc là cha cháu mất sớm quá ... và ta cũng nghiện thuốc lào từ chính ông của cháu đấy, ông Quy, dạo này ông lão gàn dở ấy còn khỏe không?

- Ông cháu vẫn khỏe ạ!

- Ờ! Ông nhà cháu, tính ông ấy hâm lắm, hay làm những chuyện không ai hiểu, chính vì thế nên không ai thèm lấy ông ấy - tướng Hưng cười một cách sảng khoái. Điệu cười ấy khiến họ cảm thấy điều gì đó gần gũi hơn.

- Dạ, cháu thấy ông cũng bình thường mà.

….

Câu chuyện bị cắt ngang khi từ xa, một người lính vội vàng chạy đến, trên lưng anh ta là một cây cung lớn và vài cây giáo, nhìn vào quần áo trang phục thì chắc chắn là người của đội thợ săn rồi, và có vẻ như họ vẫn đang làm nhiệm vụ.

- Báo cáo... thưa phó tướng.

Người lính kia chạy đến trước mặt tướng Hưng, rồi quay sang nhìn bọn trẻ. Ông hiểu ý.

- Cứ nói đi, toàn con cháu của ta.

- Báo... quân lính của đội thợ săn số 1 phát hiện ra một người lạ mặt, có nguỵ trang và mang cung tên ở phía tây bắc khu rừng gần thác nước…