Chương 13: Tiếng kẻng điểm danh
Tướng Hưng dơ tay lên ám chỉ dừng lại. Cắt lời không cho anh lính kia nói tiếp câu sau. Vẫn là một phong cách cắt ngang lời.
- Xác nhận được là ai chưa?
- Một người đàn ông, cao lớn, chạc năm mươi, sáu mươi tuổi.... nguỵ trang bằng áo lá màu xanh nên chưa nhìn rõ mặt, khá nhanh nên chúng tôi chưa nhận định được là ai?
- Chưa bắt được?
- Dạ chưa, đội thợ săn số 1 đang tìm kiếm, họ thông báo về làng và xin sự tăng cường của đội thợ săn số 2, thưa phó tướng có nên phong toả các cửa ngõ ra vào.
- Các ngươi đã báo cáo tướng quân chưa?
- Dạ, đã cử người báo cáo rồi.
- Báo cho các tháp canh tăng cường rà soát, không để một con ruồi lọt qua hàng rào, bắt được thì lập tức giữ lại tra hỏi. Nếu nội trong hai canh giờ không tìm được, lập tức phong toả, cho điểm danh.
- Vâng!
Rồi người lính chạy v·út đi. Tướng Hưng cũng đứng dậy mà đi theo luôn.
- Tam, Tứ, chuẩn bị ngựa và v·ũ k·hí cho ta. - Ông gọi lớn.
- Cha ơi! - Hùng gọi - Chỉ là một người vào rừng thôi, có cần thiết phải quân luật thế không ạ?
- Cần thiết, các con còn trẻ không hiểu được, rừng rất nguy hiểm, đó không phải chỗ chơi đâu. Luật là luật, không đùa được.
Chỉ còn hai canh giờ nữa là trời tối. Nói rồi ông Hưng đi luôn. Vương cùng ba bạn trẻ ngồi lại, Vương không giấu nổi sự lo lắng. Kiệt và Hùng dường như cũng đang ngờ được rằng người đàn ông trong rừng kia chính là ông Quy chứ không phải ai khác, những gì xảy ra mấy ngày qua khiến họ nghĩ ngay đến ông, chỉ có ông mới đang lọ mọ trong rừng lúc này, rồi cái áo lá mà người lính kia miêu tả, chính ông đang sử dụng.
- Làm sao bây giờ? Chắc chắn là ông mình rồi - Vương lo lắng.
Kiệt đáp.
- Phải nghĩ cách thôi, tớ cũng nghĩ là chỉ có ông của Vương chứ chẳng còn ai khác.
- Họ sẽ tìm ra thôi, chỉ một lúc nữa các lính canh sẽ được thông báo. Từ rừng mà về được đến nhà nhanh cũng phải hai, ba canh giờ.
- Nếu họ bắt được. Ông già rồi, sẽ không chịu được h·ình p·hạt đâu.
My cảm thấy hoang mang và khó hiểu. Cô không hề biết rằng cả Vương, Kiệt, Hùng đều được ông dẫn vào rừng chơi và họ cũng đã nghi ngờ chính ông đã vào rừng một mình mấy hôm nay.
- Các cậu đang nói gì vậy? Ai chịu h·ình p·hạt? Các cậu biết ai vào rừng trái phép ư?
- Là ông tớ - Vương cúi mặt và nói nhỏ.
- Là ông Quy ư?
- Đúng vậy... tớ nghĩ chỉ có ông … chắc chắn.
- Vậy thì còn ngồi đây đoán già đoán non làm gì. Chúng ta về nhà Vương đi, biết đâu được ông ở nhà thì sao?
Nhóm bạn bật ngay dậy, Hùng nhanh chân gọi Tam và Tứ chuẩn bị thêm cho hai con ngựa khác. Hùng nhảy lên một con, còn Kiệt nhảy lên một con, Vương hối hả chạy sau rồi nhảy lên con ngựa của Hùng. Còn Kiệt thì đỡ My lên con ngựa của mình.
Về đến nhà, ngựa chưa cả dừng lại thì Vương đã nhảy xuống ngựa thoắt cái như một con khỉ rồi chạy thẳng vào trong, Hùng chạy theo sau. Quả nhiên đúng là ông không ở nhà. Vương chạy xuống bếp không có ai, chiếc áo lá không còn treo ở đó, rồi Vương chạy vào phòng của ông, cây cung, tên và giáo của ông không còn nữa. Vậy là kết luận rằng chính xác người đàn ông đang bị đội thợ săn số 1 và số 2 truy lùng chính là ông Quy rồi.
- Là ông tớ rồi, chuẩn rồi, trời ơi, ông vào rừng làm gì không biết nữa.
Vương không giấu nổi sự lo lắng và sốt ruột.
- Chúng ta thử chờ xem, chưa thấy kẻng báo điểm danh đâu.
- Chưa có kẻng, vậy là ông đã b·ị b·ắt, hoặc họ vẫn đang truy đuổi gắt gao.
Hùng đến và an ủi Vương.
- Cậu đừng lo quá, ông già rồi, họ sẽ không phạt nặng đâu, có gì, tớ bảo cha tớ giúp cho.
Hùng và Vương ngồi xuống, Vương chống tay lên cằm, sự lo âu hiện rõ lên khuôn mặt. Hùng nhìn quanh nhà, cậu nhìn thấy cây nỏ của Vương, rồi cầm nó lên, ngắm ngía.
- Đồ chơi của cậu đây à?
- Đúng thế... Vương trả lời Hùng như mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi một điều gì đó. Lúc này thì Kiệt và My đến. Cậu chạy ra rồi đỡ cho My xuống ngựa. Kiệt không nói gì, cậu đi vào trong nhà gặp Vương.
- Ông không có nhà sao?
- Đúng là ông vào rừng rồi, áo lá và cung tên không còn.
Trong nhà, đám bạn ngồi tụm lại bốn người, đã hơn hai canh giờ trôi qua, nhưng ông vẫn chưa về, chưa có tiếng kẻng báo điểm danh, cũng chưa có tin tức rằng quân lính đã bắt được ai chưa. Mọi người càng thêm lo lắng. Kiệt nhặt mấy khúc củi lại rồi đốt lên thành một đống lửa và họ lại ra sân ngồi lại với nhau.
- Hay là chúng ta vào rừng tìm ông?
- Vào rừng bây giờ á? Chúng ta vào kiểu gì bây giờ? - Hùng đáp.
- Đi lối của cậu lần trước dẫn đi đó.
- Không được! Sẽ không có người nào của họ nhà tớ cho chúng ta vào bây giờ đâu, chăc chắn lính canh họ được tin cả rồi, hơn nữa bây giờ là trời tối đó.
- Đường nào cơ? Các cậu đã vào rừng? - My có vẻ bất ngờ khi Kiệt và Hùng nói ra chuyện này.
- Chuyện dài lắm, đại loại là chúng tớ và ông Quy đã từng vào rừng, tớ sẽ kể cho cậu sau, nhưng cậu tuyệt đối không được kể cho ai, với cả bây giờ mau tìm cách tìm ra ông, hoặc cứu ông.
- Chỉ có cách là ngồi chờ thôi.
Khoảng một canh giờ sau, trời đã tối hẳn. Đám bạn vẫn đang ngồi chờ ông về, Kiệt ngồi một chỗ, còn Vương thì đi đi lại lại, Hùng thì đang nướng khoai cho My ăn. Khoai lang mật, rất thơm. Công tử như Hùng thì chắc chẳng ai khoai nướng bao giờ cả, cậu không biết phải nướng ra sao. Hậu đậu móc một củ khoai từ đống lửa ra... Hùng thổi “phù phù” rồi đưa cho My. My định cầm lấy nhưng Kiệt ngăn lại.
-Đây, ăn củ này đi My, tớ đã bóc vỏ rồi.
Kiệt đưa cho My củ khoai nướng đã bóc vỏ, cậu để lại một phần vỏ dưới để My cầm lấy nó, còn cẩn thận bên ngoài bọc một chiếc là cho khỏi nóng. My vui vẻ cầm lấy củ khoai và cũng quên luôn là Hùng cũng đang mời My một củ khoai chưa bóc. Kiệt trêu hùng:
- Khoai chưa bóc mà đã mời người ta rồi, cậu nên dành thời gian mà học bóc khoai đi.
Hùng tức lắm, cậu tự bóc rồi tự ăn luôn củ khoai đó. Về phía Vương thì cậu chẳng còn bụng dạ nào mà ăn.
- Bây giờ các cậu còn bụng dạ mà ăn khoai hả! còn khoai bóc rồi với chả chưa bóc.
Kiệt quay sang hỏi My:
- Khoai ngon không?
- Ngon - My gật đầu
Hùng lại chìa một củ khoai khác ra đưa cho My.
- Ăn thêm một củ nữa nhé, tớ bóc vỏ rồi.
Nhìn củ khoai bóc nham nhở của Hùng mà My không thể nhịn nổi cười, cô từ chối:
- Thôi cậu ăn đi, tớ ăn một củ rồi mà, no rồi, My không muốn ăn nữa ấy.
Bỗng nhiên tiếng kẻng từ trung tâm ngôi làng vang lên, đám bạn giật mình, họ dỏng tai nghe, là tiếng kẻng có năm hồi.
- Năm hồi, là kẻng điểm danh, chúng ta phải về thôi.
Trong làng, một cái kẻng khổng lồ được để giữa làng, nhà vua hoặc tướng quân dùng kẻng để làm báo hiệu. Nếu kẻng ngân mỗi hồi sẽ gõ chín tiếng. Ba hồi kẻng sẽ là báo hiệu có thú dữ như diều hâu chẳng hạn, năm hồi kẻng là báo điểm danh, ai về nhà nấy, họ sẽ đi từng nhà một điển danh xem có vắng ai không, nếu vắng họ sẽ ở nhà đó một lính và đợi, nếu không tìm thấy người đó trong làng thì chính xác là họ đã vào rừng. Còn khi kẻng đánh bảy hồi, báo hiệu sự tập trung. Kẻng bảy hồi thường được dùng khi nhà vua tập hợp người dân để thông báo hoặc tổ chức lễ hội hoặc sự kiện lớn. Tiếng kẻng ngân dài đến chín hồi sẽ báo hiệu có sự việc gì đó cực kỳ nguy cấp, quy định là thế, nhưng họ chưa thấy kẻng ngân đến chín tiếng khi nào cả. Lần kẻng ngân dài gần đây nhất khoảng mười bảy mười tám năm, chính là vào lúc lũ diều hâu khổng lồ lần đầu tiên t·ấn c·ông ngôi làng mãnh liệt nhất và lúc mà ông Tuấn cùng vợ phát hiện ra Kiệt ở trong chuồng ngựa đổ nát nhà ông. Còn khi một vài con quái thú đột nhập vào làng, họ chỉ đánh ba hồi kẻng mà thôi.
- Các cậu, về nhà cả đi. Họ điểm danh không có lại rắc rối to - My nhắc mọi người.
- Không được, họ đánh kẻng như thế này thì có lẽ họ chưa tìm ra ông - Kiệt đáp.
- Hùng, cậu đưa My về đi, ở đây tớ sẽ tìm cách - Vương nói.
- Cậu có cách gì? Cậu định tạc tượng ông cậu sao? - Kiệt đứng dậy, Vương tỏ rõ sự rối bời và bế tắc.
- Đêm xuống, khu rừng sẽ đầy dãy sự nguy hiểm, kể cả không bị quân lính bắt thì quái thú cũng rất nhiều. Kiệt nói:
- Tớ sẽ ở lại đây, tớ nằm trong giường, nếu ai hỏi hãy bảo ông vẫn ở nhà và đang ốm, đang ngủ? Sau đó tớ sẽ về nhà luôn.
- Hay, cậu thông minh quá. Nhưng làm sao cậu biết được họ đến nhà cậu trước hay đến đây trước.
- Nhưng tớ thì được - Hùng chen ngang - cha tớ là phó tướng, không ai dám vào nhà tớ điểm danh đâu. Nhưng còn My.
Kiệt đáp lại nhưng có vẻ ngượng nghịu.
- Để tớ đưa My về.
Tranh thủ từng chút thời gian, Kiệt nhanh chóng đi lấy ngựa rồi đỡ My lên ngựa. Trước khi đi, cô quay lại nhắc Vương:
- Nếu ông về hãy gọi tớ nhé, nếu ông b·ị t·hương thì đừng đi thày thuốc, cứ để tớ chữa cho ông.
Kiệt và My đi rồi, Vương và Hùng ở lại, bỗng nhiên Vương có cảm giác Hùng không hề giống mọi lần mà Vương biết, Hùng chủ động đề xuất sự giúp đỡ, vậy mà Vương luôn nghĩ rằng Hùng khá quan cách, ít giao tiếp với mọi người, cậu vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và dường như luôn tỏ ra không quan tâm. Đã có một thời gian, Hùng có một câu nói cửa miệng “Tôi không quan tâm” “chuyện vớ vẩn ấy mà”.
- Vương, mau giấu ngựa đi. Nhanh! – Hùng giục.
Nói rồi Hùng vào trong giường của ông Quy rồi trùm chăn kín người, còn Vương thì đem ngựa ra một góc tối trong vườn để giấu. Cậu ngồi ngoài sân cùng đống lửa. Chỉ một lúc sau có một toán linh đến, họ gồm ba người, là người của khu canh gác ven sông. Vương đánh động bằng một tiếng hô khá lớn “Ai đấy?”.
- Nhà ông Quy, hai đàn ông một già một trẻ, đủ không? - Một người lính hô to.
- Dạ đủ -Vương đáp.
- Một người nữa đâu, mau ra đây - Nói rồi người lính thất hàm về phía Vương.
- Ông cháu nằm trong giường, ông đang ốm, các anh các chú thông cảm. Ông mệt không đi lại được.
Từ trong nhà, Hùng giả vờ ho vài tiếng “khụ khụ”. Người lính ngồi trên ngựa đi vòng quanh ngôi nhà, hùng lại giả vờ ho lên vài tiếng nữa. Người lính nhìn xuống đống lửa mấy đứa trẻ vừa đốt.
- Có vài người đã ngồi đây?
- Dạ vâng! bạn cháu, nghe kẻng điểm danh nên họ đã về.
- Đi ngựa? vết chân ngựa còn mới.
- Dạ vâng! Vương lo lắng. Có chuyện gì xảy ra mà phải điểm danh vậy chú?
- Có kẻ vào rừng trái phép, chúng ta chưa bắt được, nếu thấy gì khả nghi, hãy báo ngay cho đội lính canh nghe chưa?
- Vâng thưa chú!
Người lính quan sát một lúc thì đằng sau có tiếng người lính khác vọng lên.
- Xong chưa? qua nhà khác thôi.
Bỏ qua sự nghi ngờ về mấy vết chân ngựa, có lẽ ưu tiên hơn là tìm người, người lính thúc ngựa đi tiếp sang những ngôi nhà khác trong làng. Vương ngồi xuống, cậu thở dài một cái giống như vừa trút bỏ được một cục u lớn trong lồng ngực. “Có lẽ sóng gió đã qua rồi”. Nhưng mối lo chính thì vẫn còn nguyên, nay trời đã tối, khu rừng rất nguy hiểm, ít nhất thì theo lời đồn là như vậy, thà họ tìm ra ông sớm thì hơn, chứ chưa tìm được như thế này không biết ông nội sống c·hết ra sao.
Từ trong nhà vọng ra tiếng của Hùng, Hùng nhìn qua khe cửa sổ gọi với ra ngoài:
-Họ đi rồi hả?
- Đã đi rồi.
- Sao không báo tôi sớm, trùm chăn nóng thấy c·hết, mà chăn thì hôi, Vương, vào đây đi!
Hùng gọi Vương đi vào trong.
-Họ đi là tốt rồi, tớ cũng về đây, tớ sẽ dò hỏi thông tin, nếu tìm thấy ông tớ sẽ báo cậu.
Vương chỉ tay ra góc tối của khu vườn.
- Con ngựa ở đó đó. Cậu về đi, tớ cảm ơn cậu nhé.
- Ông cậu là một thợ săn giỏi, chắc không có vấn đề gì đâu, tớ nghĩ mai ông sẽ về thôi.
Hùng ra vườn lấy ngựa rồi về