Chương 20: Không an toàn
Cuộc nói chuyện dường như cởi mở hơn hẳn khi Thạch cũng thừa nhận việc mình đã thường xuyên vào rừng. Ở làng, nếu không phải thành viên của đội thợ săn, thì việc vào rừng dường như luôn là trái phép. Nhưng cuộc nói chuyện nhanh chóng bị cắt ngang khi họ nghe thấy có tiếng người la ó bên ngoài ngôi nhà, rồi tiếng bước chân, giống như đang chạy, không phải một người mà là rất nhiều người. Lũ trẻ nghe ngóng, Kiệt chạy đến bên chiếc cửa sổ rồi cố gắng nhìn qua khe cửa. Tam và Tứ giữ chặt then cửa. Còn Hùng lấy dây bịt miệng Thạch lại. Kiệt quay lại nói với mọi người rồi lại nhòm qua khe cửa.
- Có nhiều người lắm!
- Họ đến tìm chúng ta sao?
- Không đâu? Để tớ xem.
- Không! Không phải quân lính, là những người dân, họ chạy về phía trung tâm làng... tối như này rồi họ còn chạy đi đâu đó?
- Chẳng nhẽ chúng ta bị t·ấn c·ông?
- Không phải… làm gì có tiếng kẻng đâu chứ.
Tiếng người ngày càng rõ và đông hơn, ở trong nhà, lũ trẻ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ nói.
“Nghe nói có n·gười c·hết…”
“Là ai thế?”
“Một vài thợ săn nào đó…”
Lũ trẻ, không ai bảo ai, Hùng mở cửa rồi chạy ra ngoài, theo sau là Tam và Tứ, Kiệt thấy thế cũng chạy theo, rồi cậu sực nhớ ra, cậu quay lại mở thừng cho Thạch và nói:
-Đừng nói gì cả, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Rồi như thế cả bọn lao ra ngoài cửa, hòa vào đám đông đang tiến về phía cửa Nam của ngôi làng. Những ngọn đuốc của dân làng mang đến đủ khiến soi sáng cả một vùng, một đoàn người ngựa đang từ từ rảo bước từ phía cổng làng phía Nam đi về trung tâm ngôi làng. Không giống như đoàn người ngựa đưa hổ chúa về làng như hôm trước, Vương nghe thấy có tiếng khóc, có tiếng gọi nhau à ơi. Cậu cố gắng len vào gần hơn đoàn người ngựa và nghe ngóng những lời xôn xao của dân làng. Một lát sau, cậu cũng hình dung ra sự việc.
Một tổ ba người thợ săn của đội thợ săn số 3 đã t·hiệt m·ạng, họ được chở về trên những chiếc xe ngựa, có khoảng ba mươi người thợ săn khác hộ tống, đi đầu chính là đội trưởng đội thợ săn số 3. Thạch nhận ra chú nên cũng mừng hơn khi thấy cha nuôi an toàn.
-May quá, không phải là cha nuôi, ba người kia là lính của chú rồi.
Kiệt và Hùng nhận ra ba người này chính là ba người lính đã xuất hiện trong cái hôm mà họ ngắm hoàng hôn tại Trại của đội thợ săn số 3. Đoàn người ngựa tiến vào trong làng, họ trả lại t·hi t·hể của ba người này cho gia đình có người đã mất. Vương cố gắng tiến lại gần để nhìn họ lần cuối, cậu lại tưởng tượng ra c·ái c·hết của cha mình cũng giống như thế này, mười lăm năm trước. Vậy là trong một cuộc chiến, có những người đã ngã xuống, họ được đồng đội của mình đưa về nhà. Khi đó Vương mới có hơn hai tuổi. Những người dân trong làng không giấu nổi lo lắng, sợ hãi, những người lính thợ săn là đội quân tinh nhuệ, hiếm khi nào họ lại m·ất m·ạng trong cuộc đi săn với kỹ năng thành thạo và bài bản của mình. Nay tổ đi săn lại t·hiệt m·ạng một lúc ba người. Đám đông ngày càng đông hơn vì bây giờ mới là giờ họ vừa mới dùng bữa tối xong, còn chưa đi ngủ. Một lúc sau, cha của Hùng - tướng Hưng xuất hiện, ông tới để chia buồn cùng đội thợ săn số 3, ông cho dừng xe lại, rồi xuống ngựa, nhìn những người đồng đội, những người lính đã mất của mình, rồi ông lên ngựa, đi về phía bên cạnh của chú đội trưởng, đám tùy tùng của ông cũng đi bên cạnh chiếc xe ngựa đang chở những người lính xấu số.
Đoàn người đi đến từng nhà, trao trả lại t·hi t·hể của họ, rồi lại tiếp tục đi đến những gia đình khác nơi có người mất. Tiếng than khóc, sợ hãi hiện lên trên những con ngõ nhỏ, những con đường đất đã từng có một thời gian dài yên bình trong ngôi làng. Đến gia đình thứ ba, tiếng người dần thưa thớt, cũng không còn ai theo đoàn ngựa người nữa. Hùng, Kiệt, rồi Vương, Thạch, cứ vô thức đi theo đoàn đến tận cuối cùng. Khi việc đưa họ về xong xuôi, theo tục lệ, họ sẽ được chôn cất tại một bãi tha ma phía xa ngôi làng, công việc này sẽ được thực hiện vào ngày mai ngay sau khi thày cúng đến từng nhà. Cha của Hùng ra lệnh đem quần áo, tư trang về cho gia đình họ, những gia đình có người lính t·hiệt m·ạng cũng được trợ cấp rất nhiều vải vóc và thức ăn.
Đoàn đưa tiễn kết thúc, chỉ còn lại quân lính, một số người đi theo, cha của Hùng, tùy tùng của ông và chú Hoàng - đội trưởng đội thợ săn số 3. Nhìn từ xa, đám trẻ nhận ra rằng vị Phó tướng đã trách mắng gì đó chú đội trưởng. Bốn đứa trẻ lại đứng lại với nhau:
- Kỳ lạ quá, tớ chưa từng chứng kiến việc này, chẳng nhẽ những gì Vương nói là đúng ư?
- Tớ cũng nghĩ thế, tớ thấy mọi người nói họ bị thú dữ t·ấn c·ông trong lúc đi tuần.
- Không? Tớ thấy kỳ lạ là, khu rừng phía nam từ trước đến giờ rất ít khi thú dữ xuất hiện. Thạch nói, cậu khá rõ điều này vì cậu thường xuyên ăn ở cùng đội thợ săn số 3.
- Hơn nữa, có mấy khi họ đi săn vào ban đêm đâu.
Hùng quay ra nhìn Thạch với ánh mắt đầy nghiêm túc.
- Cậu thấy kỳ lạ? Vậy cậu đã tin những gì mà Vương nói chưa?
- Ừ! tớ cũng tin hơn một chút rồi. Nhưng những điều này khó hiểu quá.
Vương nhìn sang Hùng.
- Hùng ơi, cậu tìm hiểu xem, họ đã bị c·hết như thế nào? Dù sao cậu cũng gần cận với phó Tướng nhất.
- Ừm! tôi sẽ tìm hiểu xem lý do tại sao?
Ở phía xa, cha của Hùng vẫn đang nói chuyện với chú đội trưởng điều gì đó. Không còn là tiếng la mắng hay trách móc nữa, họ đang nói chuyện với nhau giống như đang bàn bạc một chuyện gì bí mật. Khu rừng quả thật ngày càng bí ẩn và nguy hiểm khi hàng loạt những sự kiện được xảy ra. Lũ trẻ cảm thấy hoang mang và may mắn khi chúng vào rừng khá nhiều lần nhưng đều trở về một cách an toàn. Cuộc nói chuyện kết thúc, đám tùy tùng của phó tướng quay đầu xe ngựa đi về phía lũ trẻ, Tam và Tứ cũng chạy theo, đi sau cùng là phó tướng. Lũ trẻ nhìn thấy ông, chúng cúi đầu chào. Đi qua lũ trẻ, ông dừng lại một chút, rồi nói:
- Mấy thằng nhóc về nhà đi, Hùng, con cũng về đi thôi.
- Thưa phó tướng, ông -Vương thỏ thẻ - không dám nói to
- Có chuyện gì? Hỏi về ông Quy à, ông của cháu vẫn khỏe.
- Dạ vâng! Cháu… cháu cảm ơn. Mà chú ơi, những người lính ấy, sao lại t·hiệt m·ạng đấy ạ.
- Họ bị thú dữ t·ấn c·ông ... ngay trong doanh trại.
Một sự hoảng hốt không hề nhẹ hiện lên trên đôi mắt của những chàng trai, t·ấn c·ông thẳng vào doanh trại, chẳng phải doanh trại được canh phòng rất cẩn thận, hàng rào cũng rất cao, luôn có người canh gác ư?
-Về đi, mai nói sau, hôm nay thế là đủ chuyện rồi.
Người phó Tướng đáp lại lời của lũ trẻ, Hùng nhảy lên một con ngựa, rồi theo cha về, Thạch cũng chạy đến bên đội trưởng đội thợ săn số 3 rồi theo cha nuôi của mình về. Chỉ còn Kiệt và Vương ở lại. Kiệt biết Vương có vẻ rất buồn nên an ủi rồi rủ Vương về nhà mình ngủ cùng mấy ngày.
- Kiệt ạ, mai tớ sẽ tìm cách thăm ông.
- Mai ư, tớ tưởng rằng người bị giam sẽ không được thăm nom gì trong một tuần trước khi họ điều tra xong.
- Không, phải tìm cách chứ, mai tớ sẽ nhờ đến cha của Hùng.
- Có nhờ được không? Vậy tối nay cậu cứ ở nhà tớ đi, cha mẹ tớ thoải mái lắm.
Nhưng khi sực nhớ ra một điều gì đó, Vương từ chối Kiệt rồi chạy thẳng về nhà. Về đến nhà, Vương ngay lập tức tìm cây điếu, chắc hẳn trong trại giam, ông sẽ thèm thuốc lào lắm đây. Một kế hoạch nhỏ được lập ra trong đầu Vương, cậu muốn gặp ông và báo cho ông những chuyện này.