Chương 6: Sói vàng
Con sói đã bị ngọn giáo đâm sượt qua người, nó gầm gừ, chui ra khỏi bụi rồi nhe răng nanh về phía Kiệt, có lẽ mùi máu của con nai đã dụ dỗ nó đến đây. Sói là động vật đi săn theo đàn, điều này có thể suy ra được đàn của con sói vàng có thể đến bất kỳ lúc nào. Kiệt và Vương lùi lại, chĩa ngọn giáo về phía con sói. Con sói không phải loài săn mồi đơn độc, nó biết đối thủ của nó là ba người có v·ũ k·hí nên nó lùi lại, rồi bất ngờ nó hú lên một tiếng man dợ, dài và khoẻ khiến ba ông cháu rùng mình.
- Không xong rồi, nhanh chóng hốt con nai rồi chuồn thôi. Đàn của nó có thể đến bất kỳ lúc nào.
Kiệt luồn ra phía đằng sau rồi nhảy qua bụi cỏ, vác con nai trên lưng rồi quay đầu chạy. Ông Quy bắn liên tiếp những mũi tên về phía con sói vàng, vừa bắn ông vừa cùng Vương chạy theo bảo vệ Kiệt, họ rút vào vườn vải. Ông Quy chạy đằng sau dùng gậy đập vào đàn những con bọ bám trên thân cây khiến chúng bay toán loạn tạo ra một thứ mùi rất khó chịu, mùi này khiến lũ sói liên tục khịt mũi. Nhưng ông biết đàn của chúng đã đến, số lượng sói vàng xuất hiện mỗi lúc một tăng lên, ông Quy đã nhận thấy sự xuất hiện của những con sói khác, chúng bắt đầu tỏa ra các hướng, chúng chạy vòng để tránh mùi bọ.
- Chỉ cần vượt qua con suối, lũ sói không đuổi chúng ta nữa.
Vừa đi chuyển, ông vừa hổn hển nói.
Qua vườn vải, ba ông cháu bắt đầu lên lên vách đá, bên kia ngọn đồi đá này đã là con suối rồi, nhưng không may cho ba thày trò, một con sói khác đã kịp chặn đầu phía Kiệt và Vương đang chạy, một con sói khá to, nó đang nhằm vào và t·ấn c·ông Vương, người dường như là nhỏ bé nhất, những cái răng nanh sắc nhọn của con sói vàng đang gầm gừ trước mặt Vương, phía xa một vài con đang lần theo vách đá tiến lại gần ba ông cháu... Phía dưới vách đá là vườn vải, những con bọ xít bốc mùi khiến những con sói liên tục khịt mũi. Mũi của sói rất thính, điều này làm chúng càng khó chịu hơn khi di chuyển trong vườn vải. Ông Quy nhận ra rằng chúng đang chạy tản ra, vòng ra phía xa, tạo một vòng vây lớn bao quanh lấy ba ông cháu.
- Quay lại vườn vải ngay, quay lại! Chỉ một lát nữa thôi chúng sẽ vây kín lấy vách đá này... Kiệt, quăng con nai ra đi.
Nghe lời ông Quy, Kiệt đáp con nai về phía con sói hung dữ nhất như là nhường con mồi lại và hy vọng sự chúng tạm hài lòng với con mồi đó. Vương bắt đầu leo xuống, thấy con nai bị vất ra, Vương lại nhăn mặt như lần đã nhường con hổ hai con thỏ mà ông cháu đã vất vả săn được.
Con sói đầu đàn thận trọng tiến lại gần con nai được Kiệt đáp đến, nó ngửi ngửi, đánh hơi một cách chậm rãi, một con sói vàng khác xông đến rồi cắp lấy con nai tha đi và những con sói khác vẫn tiếp tục tiến đến nơi ba ông cháu. Ông Quy và lũ trẻ đã lùi xuống đến vườn vải, ngửi mùi bọ, những con sói cũng tỏ ra khó chịu hơn, chúng liên tục xịt mũi và có vẻ dè chứng hơn khi tiếp cận ba người. Ở một khoảng cách vừa phải, chúng đã toả ra một vòng tròn vây lấy ba ông cháu.
- Không được rồi, mùi bọ xít chưa đủ để xua đuổi chúng. Dùng giáo để hù dọa chúng, chờ ta.
Khua khua những cây giáo, Kiệt và Vương cũng khiến lũ sói dè chừng hơn. Vừa nói, ông Quy khụy một chân xuống, ông nhanh tay lấy trong túi cây đóm mà ông vẫn thường xuyên dùng để châm thuốc lào, bất đóm lên, ông cắm đầu cán đám xuống nền đất. Tay kia ông rút những cây giáo của mình xuống rồi xé một vạt áo choàng, buộc vào đầu giáo để làm đuốc. Nhưng sự ẩm ướt của khu rừng để khiến áo choàng của ông bị ẩm. Lửa không bắt được vào lớp vải.
-Ông làm gì đó, chúng đã gần chúng ta lắm rồi.
Ông Quy không trả lời, ông loay hoay một lúc cũng khiến một nhúm vải cháy được. Ông vất cây giáo đó cho Kiệt, rồi một cây khác cho Vương. Cây cuối cùng cho mình và không quên tắt đóm và cất đi cẩn thận.
-Lửa có thể khiến chúng sợ đấy.
Quả nhiên ngọn lửa từ những cây đuốc có tác dụng, Vương và Kiệt liên tục dùng nó để hù lũ sói, có những con còn nhảy dựng lên. Ông Quy thủ thế bằng một cây đuốc khác, nhưng ngồi giữa hai thanh niên, ông liên tục tạo ra những cây đuốc nữa. Rồi phi chúng về phía những bụi cỏ khô nhất, gần lũ sói nhất mà ông có thể quan sát được. Một lúc sau những bụi cỏ bắt đầu bén lửa, từng đám lửa lớn hơn được hình thành. Lũ sói liên tục di chuyển, lửa bắt đầu cháy khắp nơi, đàn của chúng có dấu hiệu của sự hoảng loạn, một số con bị lửa bén vào lông, số lượng sói đã giảm phần nào.
Có lửa, lớp sương mù cũng tan dần, ông Quy có thể quan sát rõ hơn lũ sói, ông ước chừng đàn của chúng có hơn chục con. Con to nhất thuộc cỡ trung bình. Một đàn sói nhỏ.
Lửa càng lúc càng cháy to hơn, một vài con sói bị lửa bén vào lông có phần hoảng loạn, một số con lùi lại phía sau. Nhưng con đầu đàn thì vẫn ở đó, nó vẫn liên tục nhe đôi hàm răng sắc nhọn, hai màng mép kéo cao lên tận mũi để lộ ra ngay cả những chiếc răng cuối cùng. Thi thoảng, nó giống như lấy đà để nhảy xồ vào ba ông cháu, nhưng mỗi khi nó di chuyển, Kiệt lại hướng mũi giáo lửa về phía nó, nó lại lùi lại.
Ông Quy vất cây đuốc xuống đất, ông xé tan miếng vải để làm đai lưng ra, buộc vào đầu những mũi tên. Thao tác rất nhanh và không hề có sự r·úng đ·ộng nào từ sự uy h·iếp của bầy sói. Vương và Kiệt thì không giấu nối sự lo sợ, nó quay cây đuốc khắp nơi, hù vào mặt bất kỳ con sói nào đang có ý định lại gần.
Những mũi tên bọc vải đã làm xong, ông Quy giương cung, đốt lửa. Không để lãng phí cho dù là một vài khoảnh khắc, ông liên tục bắn những mũi tên chính xác ở khoảng cách gần về phía con sói đầu đàn. Một mũi tên găm được vào người nó, lửa bén vào lông, con sói đầu đàn bắt đầu hoảng loạn, nó nhanh chóng lùi lại, tru lên một tiếng rùng rợn.
Đàn sói dần biến mất, chúng nhanh chóng ẩn vào lớp sương mù như đã muốn bỏ cuộc nhưng không quên mang theo chiến lợi phẩm là con nai khi nãy.
Sương mù tan khiến bầu trời cũng sáng sủa hơn, ông Quy có thể xác nhận rằng lũ sói đã rời khỏi nơi đây. Những đám lửa bén vào cỏ khô khi nãy cũng đã tắt dần, địa thế ở vườn vải và bên cạnh là những vách đá nên không có nhiều những bụi có lớn và khô. Bấy giờ, ba ông cháu với thực sự thở phào và chắc chắn rằng họ đã thoát khỏi một đàn sói, không một chút gợn lo sợ như Kiệt và Vương, Ông Quy vẫn tỏ ra rất bình tĩnh giống như việc đối mặt với lũ sói ông đã quá quen thuộc, còn Vương cũng vài lần, không phải lần đầu cậu thấy sói vàng, nhưng Vương phần nhiều tỏ ra tiếc nuối vì lần trước thì rơi mất con thỏ, lần thì mất con nai... cậu lại hỳ hục cất cái món đồ chơi của mình lên lưng. Ba ông cháu bò lên và trèo qua vách đá, đến bên ven một con suối mà Vương hay gọi là công viên đá thì họ dừng lại, theo lời ông Quy bảo rằng nơi ngày khá ăn toàn, dễ quan sát, lũ sói cũng ít khi đến đây vì ở vùng đất toàn đá này không có gì để chúng săn cả.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, Vương phàn nàn.
- Cháu tiếc quá, con nai ấy cháu đã mong chờ từ lâu.
- Dù sao nó cũng góp phần cứu mạng chúng ta đấy.
Ông Quy không quan tâm đến việc tiếc nuối của Vương, thứ mà ông quan tâm hơn cả là làm sao Vương có đồ chơi gì khiến cậu bắn mũi tên chuẩn xác như vậy từ khoảng cách đó, có lẽ trước đến nay trong làng chỉ có vài người làm đc, trong đó có ông Quy và cha Dũng của Vương khi còn ở cái thời khoẻ mạnh nhất, tinh nhanh nhất.
-Hai đứa hôm nay làm ta bất ngờ đấy, Vương cho ta xem cái điếu cày của ta xem nào.
Tạm quên chuyện con nai, Vương hý hửng khoe món đồ chơi mới của mình. Cái điếu cày của ông Quy bị vương đục lỗ chỗ và biến thành một cái nỏ, phần dưới được gắn thêm báng để tỳ và để vương cầm, phần đầu được gắn một cách cung, tay trái được đặt lên thân của cây nỏ, tay phải cầm vào báng và đuôi báng được tý lên hõm vai. Phần đầu nỏ được làm thành hình tam giác chẻ làm đôi để làm thước ngắm và xác định hướng bắn, phần thân trên được gắn cánh cung và dây cung, dây cung khi kéo xuống được chốt vào khoá cài có kết nối với một cái tay cầm, trên thân trên có khoét một rãnh để đặt mũi tên, một cái nẫy nhỏ để giữ cho mũi tên khỏi rơi ra ngoài.
-Một cây nỏ, cháu đã làm ra nó sao.
-Đúng thế, cháu bắn chuẩn hơn rất nhiều so với mấy cây cung. Nhưng sao ông lại gọi là nỏ.
-Cái nỏ này làng ta đã từng sử dụng rồi, giờ mọi người đâu còn dùng nữa đâu.
Kiệt đang mắt tròn mặt dẹt nhìn sản phẩm của Vương, chưa hết ngạc nhiên thì lại càng bất ngờ khi ông Quy nói vậy.
- Cháu đã bắn trúng con nai đó ông ạ? Vương nói như thể hậm hực với ông của mình, Ông quy nói chậm lại
- Cái nỏ này, tuy hơi khác, nhưng nó đã từng xuất hiện rồi, đơn giản chỉ là thêm một cái bệ, tay cầm, nhưng mũi tên bay ra lại rất chuẩn, điểm yếu của nó là thiếu đi sự cơ động và nhanh nhẹn của một thợ săn... thời gian để cháu thay một mũi tên cũng đủ để người ta đã giương cung và bắn ba bốn phát với cây cung ta đang cầm đây. Những người thợ săn, họ vẫn thích dùng cung hơn.
Quả thật Vương khá loay hoay và mất thời gian với cây nỏ này, nhưng không thể phủ nhận việc nhắm bắn chính xác của nó, Vương đã làm thêm hai cái chân đỡ phía dưới giúp cậu dễ đang nằm xuống dưới cỏ và ngắm bắn con mồi. Kết quả là nằm dưới cỏ nhưng cậu đã bắn trúng con nai ở một khoảng cách xa, đó là một điều rất khó với một cung thủ hạng xoàng như Vương.
Vương buồn ra mặt, hoá ra không phải cậu là người sáng tạo ra nỏ, nay mọi người không còn ai sử dụng nó nữa. Những thợ săn lão làng, họ tôi luyện khả năng chiến đấu và bắn cung của họ đến mức tuyệt đối nên những chiếc nở chỉ khiến họ thêm vướng víu và chậm chạp.
Kiệt vỗ vào vai Vương.
- Thôi đừng buồn, cậu bắn tốt lắm, thành quả của cậu ngày hôm nay đây, tớ thực sự rất bất ngờ đấy.
Kiệt dắt sau lưng áo rộng thùng thình của mình là một cái đùi nai to đùng, Vương tròn mắt.
- Gì vậy, tớ tưởng cậu đã đáp cho lũ sói con nai cơ mà.
Kiệt rút ra một con dao nhỏ, sáng bóng và còn rất mới.
- Tớ đã nhanh tay cắt lại cái đùi con nai bằng con dao cực kỳ sắc bén này.
Vương hý hửng lấy đi miếng thịt rồi chạy ra bờ suối để rửa, còn ông Quy thì khá tò mò với con dao của Kiệt.
- Cha mẹ cháu để lại ư?
- Vâng, cùng với cháu ở trong chuồng ngựa năm xưa.
Ông Quy cầm con dao lên ngắm nghía, trên con dao có những ký tự rất đặc biệt mà ông chưa bao giờ nhìn thấy, trên thân của bao con dao có khắc hình một còn rồng khá mềm mại, nó uốn lượn thành những hình chữ S nhưng không hề trồng lên nhau, chắc hẳn nó rất sắc bén hoặc Kiệt đã sử dụng nó rất thành thạo, con dao này nếu dùng để đói phó với lũ quái thú, chỉ cần áp sát và một nhát dâm chí mạng ngay cả hổ răng kiếm cũng có thể hạ gục. Ông Quy nhìn hai chàng trai, một đứa là cháu, một đứa là học trò mới nhận, thằng Vương thì bắn được trúng con nai, còn Kiệt, trong cái lúc lũ sói vàng bao vây, nó vẫn đủ bình tĩnh và cắt lại một cái chân con nai, điều này khiến ông Quy không thể đánh giá thấp chúng.
Một chiếc đùi nai nướng ngay lập tức được sửa soạn và ba ông cháu ngồi ăn trên những mỏm đá mà Vương gọi là một cái “công viên” ăn xong thì trời cũng đã sế chiều và họ ra về, lại mem theo con đường cũ, trên đường đi, ông Quy không quên săn được một con gà rừng, và một con thỏ xám để cho ông Quân. Đến khi trời vừa kịp tối thì họ về đến rìa làng nơi ông Quân đang ngồi chờ trên vọng gác. Họ không chào nhau bằng tiếng mà chỉ vẫy tay rồi ai về nhà nấy, trước khi chia tay, ông Quy vẫn không quên dặn Kiệt không được nói gì về chuyến đi săn hôm nay, hãy nói rằng chúng ta đi câu cá.
Về đến nhà Vương tắm rửa vào trong giường rồi đánh một giấc no nê, cậu đã khá thoả mãn với bữa thịt nai tuy khá ít ỏi của mình. Còn ông Quy thì trầm ngâm hơn, dường như ông đang suy nghĩ một việc gì đó chẳng rõ là vui hay buồn.