Chương 9: Hoàng hôn
Ngày hôm sau, Vương đến xưởng mộc như mọi khi, ông Tuấn có hỏi chuyện hôm qua tại sao lại nghỉ, Vương không nói gì, cậu chối qua co như muốn giấu chuyện mình đã theo dõi ông mình đi câu cá. Buổi sáng mọi thứ diễn ra bình thường, Vương làm mộc, Kiệt học giáo, đến chiều ông Tuấn nghỉ sớm, Vương và Kiệt đã cùng rủ nhau đi ra ngoài dạo cho khuây khỏa. Họ cùng nhắc lại chuyện hôm qua khi theo dõi ông Quy đi câu cá. Trong đầu Vương vẫn vấn vương những câu hỏi thắc mắc với ông của mình.
- Cậu có thấy kỳ lạ không? Chuyện hôm qua ấy, mà từ nay ông Quân không còn gác ở đó nữa thì ai sẽ cho chúng mình vào rừng, chẳng nhẽ lần nào vào rừng cũng phải có Hùng.
- Tớ cũng không rõ nữa, ông cậu chắc cậu hiểu hơn tớ chứ. Hay cậu đã quá lo xa.
- Tớ cảm giác có gì đó không bình thường, hôm qua ông còn tâm sự với tớ mấy chuyện lạ lắm, nghe rất sến sẩm, như một người say, rồi còn nhắc đến cha tớ, ông còn hỏi tớ muốn trở thành thợ mộc, hay thợ săn?
- Vậy cậu có muốn làm thợ săn không, nếu được, chúng ta sẽ cùng một đội.
- Được! Nếu trở thành thợ săn, tớ và cậu sẽ cùng đội, cậu làm đội trưởng, tớ làm đội phó.
- À, hôm qua tớ đã nhờ My, nói với cha cô ấy đăng ký cho tớ tham gia môn đấu giáo đấy!
- Tuyệt quá rồi, nếu thể hiện được tài năng, cậu có thể được nhận vào đội thợ săn sớm đấy.
Đi đến đầu làng, Vương và Kiệt đã gặp My khi cô nàng đang đi hái thuốc trên đồng cỏ, nơi này khá vắng vẻ, chỉ nhìn thấy đồng cỏ xa xăm thẳng cánh cò bay, một vài con diều của lũ trẻ, phía xa là những dãy núi mờ ảo chìm trong làn sương mù, mặt trời cũng sắp chạm đến những ngọn núi, nó to hơn, đỏ hơn, bầu trời dần chuyển sang một màu vàng như mỡ gà rán cháy, hình bóng cô gái nhỏ đang tuổi trăng tròn, trong tà váy dài thướt tha bên cạnh một cây hoa gạo nở đỏ cả một vùng trời, nàng đang chăm chỉ ngắt từng ngọn lá non, mỗi khi ngắt được một ngọn cây thuốc, cô lại đưa lên mũi, ngắm mắt lại rồi hít thật sâu như đang cảm nhận hương vị của chúng vậy. Rồi My phát hiện ra hai tên thanh niên đang nhìn trộm, mà không, chúng nhìn trực diện, gần nhưng từ lúc nào My không biết.
-Này hai cậu? nhìn gì tớ.
-Ơ, ơ đâu, nhìn gì đâu?
My quay mặt đi tỏ ra không thèm quan tâm, nhưng cô không giấu nổi chút ngượng ngịu thể hiện trên khuôn mặt khi cô lại tiếp tục thấy Hùng từ phía xa đang đi đến. Hùng lại gần và hỏi My.
- Cậu đi hái thuốc một mình như thế này không sợ sao?
- Sợ gì chứ? Có gì đâu mà phải sợ?
Vương cắt ngang câu chuyện của Hùng nói với My.
- Trời ơi, thân con gái một mình lang thang chốn đồng không mông quạnh như thế này, cậu không sợ gặp kẻ xấu, hay quái thú à? Sao chủ quan thế?
- À, không đâu, mình cũng quen rồi, đi hái thuốc suốt có gặp chuyện gì đâu, cậu xem, ngôi làng bình yên như thế này, thật đẹp phải không? Nếu mà nhìn từ trên cao xuống, chắc làng mình đẹp lắm nhỉ?
- Từ trên cao? Cậu muốn nhìn ngôi làng từ trên cao? Vương gặng hỏi.
- Ơ, tớ chỉ bất chợt nghĩ đến rồi nói vậy thôi.
- Không khó, tớ sẽ giúp cậu, đi theo tớ.
Vương nhanh nhảu chạy vọt đằng trước, gọi với lại hai người bạn Kiệt và My ở phía sau:
- Đi theo tớ, tớ sẽ dẫn cậu đi xem ngồi làng của chúng ta từ trên cao. Chỉ My thôi nhé, Kiệt và Hùng, các cậu về đi
- Này! Đồ hâm, sao không cho tớ đi. Kiệt đáp.
My quay lại nhìn kiệt, cô cười mỉm.
-Đi thôi, Vương chỉ đùa thôi, xem cậu ấy dẫn chúng ta đi đâu?
Vương dẫn My, Hùng và Kiệt đi dọc theo con đường đê gần hàng rào của ngôi làng, bên cạnh là nhà, bên trái là cánh đồng lúa rộng mênh mông bát ngát, vừa đi họ vừa nói chuyện vui vẻ, Kiệt ít nói hơn, cậu dành nhiều thời gian hơn để ngắm My là nói chuyện với cô ấy. Một lúc sau, họ đến cổng phía Nam của ngôi làng, Vương tiếp tục dẫn họ đi đến một con đường nhỏ để đi vào cánh đồng, đi một đoạn, khu rừng dần hiện lên trước mặt họ.
- Vào rừng ư, cậu định dẫn chúng tớ vào rừng?
- Không, vào rừng sao được, cứ đi theo tớ rồi khắc rõ.
Đến sát bìa rừng, trước mặt ba người dần hiện ra một ngọn đồi nhỏ, trên ngọn đồi có một dãy nhà bằng gạch chắc chắn. Nằm chếch về phía bên trái của cánh cổng làng phía Nam, đi lên đồi khoảng vài chục bước chân, chính là doanh trại đội thợ săn số 3. Lại một lần nữa Vương được nở mày nở mặt với đám bạn:
-Xin giới thiệu với các bạn, đây là doanh trại của đội thợ săn số 3, ông đã từng dẫn tớ đến đây nhiều khi còn quá nhỏ, chú đội trưởng từng là đồng đội của cha tớ và là học trò của ông Quy.
Vương đến cổng trại, còn Kiệt, Hùng và My đi sau, họ thấy Vương nói chuyện gì với mấy người gác cổng vài câu. Một lúc sau thì một người đàn ông to cao, vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền rất nam tính, ông có râu quai nón nhưng có lẽ được cắt tỉa thường xuyên và gọn gàng. Ông mặc một bộ quần áo màu xanh lá sẫm màu, trên người có mặc một chiếc áo giáp bằng da và đi giày. Giày xịn này chỉ có cấp đội trưởng trở lên mới có, chính vì thế mà Kiệt và My nhận ra ngay chắc chắn người này là đội trưởng đội thợ săn số ba rồi. Nói chuyện một lúc, ông ấy mở cổng cho Vương, Vương quay lại gọi ba người bạn rồi họ cùng vào bên trong.
Không giống như sự nghiêm ngặt mà nhóm bạn tưởng tượng khi đến một doanh trại. Những người lính thợ săn đội số ba khá thoải mái, họ cười đùa vui vẻ và không dè chừng sự xuất hiện của nhóm thanh niên. Hoà bình đã lâu khiến họ không mấy để ý đến mấy đứa trẻ con và cũng không quá nghiêm khắc với những nội quy. Vương dẫn mọi người vào bên trong và đi trước nói chuyện với chú đội trưởng, My và Kiệt vẫn đi phía sau, một số người đã nhận ra sự xuất hiện của Hùng là công tử của gia tộc họ Trần danh giá, nhưng có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Hùng đến đây. Gương mặt lạ lẫm, ngạc nhiên của mấy cô cậu khiến mọi người thích thú và hào hứng. Chú đội trưởng đội thợ săn số 3, chú tên Hoàng, trong lúc đang quốc bộ, chú kể với Vương:
- Đội của chú có hơn một trăm người, thường xuyên duy trì ở đây khoảng ba mươi người.
- Các chú ăn ngủ ở đây luôn à, có đầy đủ không ạ?
- Đầy đủ chứ cháu, hàng ngày ngoài làm nhiệm vụ ra, mọi người tự nấu cơm, săn bắn và trồng rau.
- Cháu nhìn thấy có cả t·rường b·ắn cung kìa. Hồi còn nhỏ cháu nhớ là chưa có.
- Đúng vậy, t·rường b·ắn cung, sân tập, rồi có cả một đấu trường nhỏ nơi anh em họ so tài và tập luyện đấy. Mà ông cháu dạo này có khoẻ không?
- Ông cháu khoẻ, ông vẫn trồng rau, câu cá, thi thoảng vẫn đi săn suốt. Nói nhỏ thôi chú nhé.
- Ông vào rừng săn à?
- Vâng, giống như các chú ấy mà.
- Ây dà, ông có tuổi rồi, cháu bảo ông hạn chế vào rừng thôi, nhỡ đội khác họ bắt gặp lại khó cho ông.
Đội trưởng Hoàng cũng là học trò của ông Quy, ngày trước khi cha của Vương mất, chú Hoàng cũng hay giúp đỡ ông nuôi dưỡng Vương nên nhiều lúc Vương cũng coi như chú là cha nuôi của mình. Lớn dần, Vương cũng ít đến doanh trại phía Nam hơn. Chú Hoàng dẫn Vương cũng đám bạn trẻ đi lên một dốc đồi lớn, từ đây họ có thể nhìn xuống thấy toàn cảnh doanh trại. Bên trong doanh trại khá rộng, có một dãy gồm khoảng mười căn nhà bằng gỗ lợp mái lá để cho các chú ăn ngủ, một giếng nước lớn, một căn bếp, một bãi đất trống là sân tập bắn cung, một chuồng ngựa, góc sân có một đấu trường nhỏ, quanh trại được rào kín bằng những khúc gỗ lớn, đầu được vót nhọn. Trong doanh trại các chú ấy có nuôi vài con chó cỏ.
Tiếp tục cuộc hành trình, chú Hoàng dẫn đám bạn trẻ l·ên đ·ỉnh một ngọn đồi cao, trên đồi có một tháp canh lớn, có thể cả chục người đứng cùng lúc cũng được, bên trên chỉ có một đồng chí thợ săn đang đứng gác. Chú Hoàng đi trước, gọi với lại:
- Lên đây các cháu...
Đám bạn cùng Vương leo lên trên tháp canh. Cảnh tượng thực sự ngỡ ngàng hiện ra, từ tháp canh nhìn về hướng Đông Bắc, cả ngôi làng hiện ra trước mắt họ, chỉ có tháp canh phía Nam mới thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của ngôi làng vào giờ khắc này. Ngôi làng rộng lớn bao trùm hàng trăm mái nhà nhấp nhô, khói từ những căn bếp toả ra tạo một khung cảnh mờ ảo, ánh mặt trời buổi chiều tà đã chuyển sang màu đỏ như tưới lên cả bầu trời lẫn mặt đất một màu hoa gạo. Phía Bắc xa xôi là những dãy núi trùng trùng điệp điệp ẩn mình trong làn khói trắng mờ ảo. Ở trên tháp canh người ta có thể thấy từng hàng người đang trở về nhà từ những cánh đồng, những con diều nhỏ xíu, từng đàn cò bay lượn tìm bến đỗ. Kiệt, My, Hùng không nói gì, chỉ mải ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt vời này, trong cái bức tranh huyền ảo ấy thỉnh thoảng lại điểm thêm sắc đỏ của những cây hoa gạo cao lớn trên những bờ đê, hay ngoài cánh đồng, bên những mái đình… không rõ đã bao nhiêu trăm tuổi. Ngay cả chú Hoàng, người thường xuyên ở đây cũng đang đắm chìm trong cái bức tranh khổng lồ ấy:
- Làng của ta thật đẹp phải không các cháu.
- Vâng, đẹp quá chú ạ, cháu chưa bao giờ tưởng tượng được làng của ta lại đẹp đến thế! - My ấp úng đáp.
- À cháu gái, cháu có phải là con của chú Quang, một trong những người thân cân của trưởng làng đúng ko?
- Dạ vâng, chú quen cha cháu?
- Cũng có quen biết thôi, cha cháu là một vị quan tốt, ông ấy rất hiền, ta đã từng gặp rồi.
Vương để ý câu truyện của chú Hoàng, thì ra cha của My có chức sắc bên cạnh nhà trưởng làng vậy mà lâu nay cô gái ấy vẫn giản dị và chăm chỉ, chẳng tỏ ra mình là con nhà quan gì cả.
- Còn cậu bé này, là con trai của Phó tướng Hưng đúng không?
- Vâng thưa chú! - Hùng đáp.
Chú Hoàng hỏi vậy rồi không nói thêm gì nữa khiến Vương và Kiệt có chút ngỡ ngàng, nhưng thực tế thì đó là chuyện rất bình thường. Họ nhà Trần lớn mạnh và tốt bụng, họ thường xuyên cung tiến cho vua những sản vật, tặng thực phẩm cho người dân, nhưng họ nghe nói cha của Hùng, tướng Hưng lại khá khắt khe, họ hỗ trợ tướng quân Trung kiểm soát rất chặt việc ra vào làng nên không được lòng nhiều người. Có người còn nói rằng “họ cùng nhà vua đang nhốt người trong làng lại trong một cái nhà tù êm ái và bảo vệ họ”. Nên nếu như được giới thiệu mình là một công tử của gia tộc họ Trần, họ luôn phân vân trước việc yêu mến hoặc một chút sợ hãi dè chừng.
- Chú tên là Hoàng, lần sau không cần gọi là chú đội trưởng, cứ gọi chú Hoàng là được rồi, ở đây thì chú có quen Vương, còn mấy đứa khác chú từng gặp nhưng không nhớ tên.
Nhưng khoảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ấy kéo dài không lâu. Mặt trời dần khuất sau cánh rừng khổng lồ, ánh nắng cũng đã yếu dần thay vào đó ánh đèn từ bếp những căn nhà cũng dần hiện lên.
-Về thôi các cháu kẻo cha mẹ mong.
Mấy thanh niên sau khi khắc ghi những khoảnh khắc đẹp nhất của ngôi làng vào trong tâm trí, họ quyết định ra về. Nhưng khi bước xuống dưới vọng gác thì bỗng nhiên có tiếng hô hoán của mọi người.