Ngoại trừ lúc đầu đưa ra ba điều kiện, Ngôn Hạ thường im lặng, rất ít khi đưa ra yêu cầu với Ninh Trác Nhiên. Đây là lần đầu tiên cô bày tỏ mong muốn của mình một cách nhiệt tình.
Ninh Trác Nhiên thuận miệng hỏi: "Bạn cùng lớp?"
Ngôn Hạ chưa kịp trả lời thì anh đã uể oải nói: "Muốn thì đi, có đủ tiền mua quà không?"
"Em có đủ tiền." Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn giải thích chủ nhân tiệc sinh nhật là ai.
Ninh Trác Nhiên cười. "Thỏ trắng ngốc!"
Cũng đã muộn, Ninh Trác Nhiên bật đèn đầu giường đọc tin tức tài chính một lúc. Khi anh cảm thấy buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn Ngôn Hạ thì thấy cô đã ngủ rồi.
Thỏ trắng ngốc của anh dường như rất vui vẻ. Khi ngủ, khóe miệng cô nhếch lên, không biết mình đã mơ thấy điều gì thú vị.
Vui mừng khi được đi dự tiệc sinh nhật là bản chất của một đứa trẻ.
Sinh nhật của Ngôn Hạ khi nào? Cuối năm hay đầu năm? Ninh Trác Nhiên thầm nghĩ ngày mai phải hỏi Điền Hạo Vũ, anh sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô để cô và các bạn nữ trong lớp cùng nhau vui vẻ.
Năm nay, ngoài việc đi học, Ngôn Hạ chỉ cần rảnh rỗi đều ở bên cạnh anh. Dù sao cô vẫn còn trẻ, cho dù cô thích anh thì cũng cần một chút không gian cùng bạn bè.
Ninh Trác Nhiên cẩn thận vì Ngôn Hạ mà suy xét, anh ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngôn Hạ dành mười ngày chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, cô không lo các bài thi chuyên môn nhưng phải dành thời gian để ôn tập cho các bài thi kiến thức chung.
Các môn kiến thức chung của chuyên ngành nghệ thuật không mấy dễ dàng, rất nhiều sinh viên bước vào phòng thi với tâm trạng cầu may nhưng Ngôn Hạ không muốn từ bỏ ôn tập. Lúc học cấp ba, thành tích của cô ở không quá tệ, cô còn có hộ khẩu Bắc Đô, nếu may mắn, cô có thể thi đậu vào một trường đại học trọng điểm.
Không ngờ thành tích của cô ngày càng tụt dốc. May mắn thay cô học múa từ khi còn nhỏ nên còn có sự lựa chọn trở thành sinh viên nghệ thuật.
Thấy cô cố gắng, các bạn cùng phòng đều vui vẻ cười nhạo cô ngốc nghếch. Ngôn Hạ không quan tâm, có lẽ họ không hiểu được cảm giác tuyệt vọng và bất lực khi kế hoạch cuộc đời bị đảo lộn hoàn toàn. Hiện tại cô muốn bù đắp quá khứ bằng kết quả xuất sắc.
Thi xong môn cuối cùng, các bạn học đều vui vẻ, hai tháng nghỉ hè đang vẫy tay với họ. Mọi người thảo luận nên đi du lịch ở đâu, Lạc Vũ vô cùng đắc ý, khoe khoang cô ta được mời đến tiệc sinh nhật của Hoa Tử Thuân, giống như cô ta đã chạm chân tới ngưỡng cửa hào môn.
"Tôi nghe nói anh Tử Thuân mời không ít người nổi tiếng đến dự tiệc sinh nhật. Đến lúc đó tôi sẽ đăng ảnh bữa tiệc cho các bạn xem. Này, các bạn kết bạn với tôi chưa? Bình thường tôi rất ít khi đồng ý kết bạn Wechat. Các bạn nhớ ghi rõ tên mình khi kết bạn, nếu không tôi sẽ bỏ qua." Lạc Vũ nói.
Dư Hoan cong môi thu dọn đồ đạc, nhỏ giọng nói: "Nhìn bộ dáng kia kìa."
Lần này nghỉ hè Dư Hoan không về nhà. Sau khi vai ở chỗ Trang Tây Hành. cô ấy nhận được một vai nhỏ, cô ấy sẽ quay phim trong kỳ nghỉ hè. Nhận được tin báo, Dư Hoan vui mừng đến mức tóm lấy Ngôn Hạ, đãi cô một bữa thịnh soạn.
Ngôn Hạ suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Hoa Tử Thuân cũng mời tôi."
Dư Hoan trợn tròn mắt, muốn lớn tiếng thông báo với mọi người nhưng bị Ngôn Hạ vội vàng bịt miệng. "Đừng hét nữa, chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, tôi có vài điều muốn hỏi Hoa Tử Thuân, có lẽ tương lai sẽ phải nhờ đến anh ấy."
Dư Hoan giãy dụa một lúc mới thoát khỏi bàn tay Ngôn Ha, cô ấy hạ giọng nói: "Đừng nói nữa, tôi hiểu, tôi ủng hộ bà. Thanh xuân của ai mà không lãng mạn? Nếu không có mối tình mãnh liệt thời đại học thì sao dám nói mình đã học đại học? Hoa Tử Thuân là cực phẩm, không thể rơi vào người đạo đức giả như Lạc Vũ."
Ngôn Hạ dở khóc dở cười, cô biết cô càng giải thích thì Dư Hoan sẽ càng hỏi nhiều nên đành mặc kệ.
Ngôn Quán Vũ gọi điện giục cô đưa tiền cho ông ấy mấy lần nhưng Ngôn Hạ nói cô không có tiền, bảo ông ta đợi. Ông ta mắng cô, nói cô bị Tưởng Mi và Thẩm An Xuyên dạy hư, không còn nhớ bố ruột của mình là ai, không xứng đáng mang họ Ngôn.
Ngôn Hạ thật sự thất vọng. Ninh Trác Nhiên chưa bao giờ để cô thiếu thốn về mặt vật chất, hạn mức thẻ đen anh cho cô rất lớn nhưng cô không muốn sử dụng số tiền đó, đặc biệt là trong việc tìm bố. Nếu bố cô biết cô dùng tiền bán mình để tìm ông ấy thì chắc chắn ông ấy không thể nào vui được. Hơn nữa cô cũng không biết rằng tiền đưa cho Ngôn Quán Vũ có được sử dụng toàn bộ vào việc tìm bố cô hay không.
Hoa Tử Thuân là quý tộc nước M, nếu hắn giúp cô tìm người, cơ hội tìm được sẽ cao hơn. Về phần tiền bạc, cô nhất định sẽ cố gắng tích cóp để đủ tiền tìm bố.
Ngôn Hạ chọn một cây bút làm quà cho Hoa Tử Thuân, giá vừa phải, cô miễn cưỡng mua được. Trước khi dự tiệc, cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy trắng có hoa cùng màu. Bộ váy giống như bông hoa dành dành nở vào đầu hè, đem đến một vẻ đẹp tươi mới và tinh tế, thu hút vô số cái nhìn trên đường đi.
Ngôn Hạ đến trước cổng trường đúng giờ. Cô có chút nghi hoặc, theo lý mà nói hẳn là có mấy người cùng nhau đi dự tiệc sinh nhật Hoa Tử Thuân, hắn sợ mọi người không biết đường nên cử xe đến đón. Tại sao cô là người duy nhất đợi ở cổng trường?
Một chiếc xe mui trần màu trắng lao tới và dừng lại trước mặt cô, Hoa Tử Thuân ở trong xe huýt sáo. "Người đẹp, hôm nay anh và em là một đôi hoàn hảo."
Hoa Tử Thuân mặc một bộ vest trắng. Hắn cao ráo đẹp trai như người mẫu trong ảnh.
"Đừng nói nhảm." Ngôn Hạ trừng mắt nhìn hắn. "Lạc Vũ và những người khác đâu?"
"Chín rưỡi bọn họ đã tới rồi. Anh nhìn nhầm thời gian nên đặc biệt tới đón em." Hoa Tử Thuân xuống xe, mở cửa cho cô như một quý ông. "Ngôn tiểu thư xinh đẹp, thật vinh dự khi được đón tiếp em!"
Xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, Ngôn Ha đành phải ngồi cạnh Hoa Tử Thuân. Cô có chút bất an, cô không tin Hoa Tử Thuân sẽ nhớ nhầm thời gian, chẳng lẽ người đàn ông này vẫn không bỏ cuộc, còn muốn theo đuổi cô?
Tuy nhiên trên đường đi Hoa Tử Thuân cư xử rất bình thường. Kỹ năng giao tiếp của hắn đặc biệt tốt, nói nhiều nhưng không tạo cảm giác dài dòng, chu đáo nhưng không xu nịnh. Cảm giác bất an trong lòng Ngôn Hạ dần giảm bớt. "Nghe nói anh là người nước M?"
"Đúng vậy," Hoa Tử Thuân liếc nhìn cô, mắt hắn sáng lên. "Nơi đó có bãi biển trắng, biển xanh và đồng cỏ xanh tươi. Em có muốn đi xem không?"
Ngôn Hạ lắc đầu, nếu bây giờ cô có thể đi, cô đã không cần phải nhờ Ngôn Quán Vũ tìm. "Nghe nói ở đó có rất nhiều người gốc Hoa?"
"Quả thực có không ít. Tại sao lại hỏi vậy, Em có bạn bè ở đó không?" Hoa Tử Thuân ngập ngừng. "Nói cho tôi biết tên, có lẽ tôi cũng biết họ."
Ngôn Hạ do dự, hiện tại hai người chỉ là bạn bè bình thường, chưa phải là lúc thích hợp để nói chuyện riêng của cô với hắn.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi." Cô cười nhẹ, lấy hộp quà ra."Quà cho anh, chúc mừng sinh nhật."
Hoa Tử Thuân có chút kinh ngạc: "Tôi đã nói với tất cả mọi người là không cần chuẩn bị quà. Mọi người đến là tôi vui rồi."
"Sinh nhật đương nhiên phải có quà, chỉ cần anh không chê là được." Ngôn hạ thuận miệng nói. "Anh đừng quên ăn mì trường thọ nhé."
Hoa Tử Thuân vui vẻ. "Tôi chỉ có bánh sinh nhật thôi."
"Phải rồi, anh không phải người ở đây." Ngôn Hạ quên mất vấn đề này, cười ngượng ngùng. "Trước kia trong nhà tôi, nếu không có mì trường thọ thì không phải là sinh nhật đúng nghĩa."
"Tại sao lại là trước đây? Bây giờ không như vậy nữa sao?" Hoa Tử Thuân hiếu kỳ hỏi.
Nụ cười của Ngôn Hạ cứng lại trên môi, một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: "Lúc bố tôi còn ở nhà... Ông ấy nấu mì trường thọ cho tôi... Sau này khi tôi ăn mì mừng sinh nhật, mẹ tôi nhớ bố tôi... Bây giờ tôi không ăn nữa."
Trong xe đột nhiên im bặt, chỉ còn tiếng động cơ xe thể thao.
"Thực ra..."
"Không sao!"
Hai người gần như nói cùng một lúc, sau đó dừng lại, Hoa Tử Thuân làm động tác như một quý ông. "Em nói trước!"
"Không sao, đã lâu rồi, tôi không thích ăn mì nữa." Ngôn Hạ vội vàng nói.
"Thật ra bình thường ăn uống đầy đủ là quan trọng nhất. Hôm nay tôi sẽ thoải mái thưởng thức đồ ăn." Hoa Tử Thuân an ủi.
Hai người nhìn nhau cười.
Xe thể thao của Hoa Tử Thuân có chút không xứng đáng với tên gọi của nó. Hắn lái xe chậm rãi hơn nửa giờ mới đến một khu nhà giàu ở ngoại ô phía nam Bắc Đô, không giống như nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào náo nhiệt của Ninh Trác Nhiên, đây là nơi một khu vực rất sôi động. Trước đây nơi này là nơi tổ chức các sự kiện quốc tế quy mô lớn, sau đó có một nhóm người ngoại quốc tụ tập mua bất động sản tại đây.
Biệt thự mang phong cách châu Âu bày các loại đồ ăn trên bãi cỏ rộng, ở giữa có một đài phun sôcôla cao, các ban nhạc sống và ca sĩ đang biểu diễn ngẫu hứng, trong tiếng nhạc có rất nhiều người đi lại và tiếng cụng ly.
Vừa bước vào cửa, một người đàn ông trung niên với làn da sẫm màu, mái tóc nâu và đôi mắt nâu đi đến trước mặt Hoa Thử Thuân. Hắn ta nhỏ giọng phàn nàn. "Leo, cậu đã ở đâu? Sao lại để lại nhiều khách như vậy mà đi? Anh trai cậu đã hỏi tôi mấy lần rồi."
Hoa Tử Thuân biện minh cho sai lầm của mình, an ủi quản gia. "Yên tâm, khách quan trọng còn chưa đến." Hắn chỉ vào Ngôn Hạ nói: "Elson, giúp tôi chiêu đãi cô ấy một lát."
Elson rất vui vẻ. "Bạn gái?"
"KHÔNG KHÔNG." Hoa Tử Quân thần bí xua tay. "Ông đoán trăm lần cũng không đoán được."
Hai người nói bằng ngôn ngữ nước M. Ngôn Hạ không hiểu, lúng túng đứng sang một bên.
Từ xa có người chào Hoa Tử Thuân, hắn vội vàng đáp lại, quay sang Ngôn Hạ nói: "Tôi phải đi chào khách, Elson dẫn em đi gặp đám Lạc Vũ, em đến chơi cùng họ trước."
"Anh cứ làm việc của anh đi." Ngôn Hạ vội vàng nói.
Lạc Vũ và một số bạn học đang ở bên trong, khi nhìn thấy Ngôn Hạ và Hoa Tử Thuân cùng nhau đi vào, họ chết lặng. Ngôn Hạ giải thích vài lời nhưng Lạc Vũ vẫn ủ rũ và im lặng, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.
Ngôn Hạ không ở cùng bọn họ nữa, cầm đĩa hoa quả cùng đồ ăn nhẹ tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ nhìn mọi người được đón tiếp tiễn đưa.
Ngoài một số nhân vật nổi tiếng và người mẫu quen thuộc đã có mặt, một lúc sau lại có thêm vài chiếc ô tô đi đến, những người xuất hiện đều là người có máu mặt, trong số họ có không ít người thường xuất hiện trên tin tức truyền hình địa phương. Sau đó, hai chiếc ô tô biển số màu đen cũng đến, chắc chắn là xe của đại sứ quán, Hoa Tử Thuân và một người đàn ông lớn hơn hắn vài tuổi cùng đón khách. Mọi người nói cười vui vẻ.
Ngôn Hạ thích thú nhìn, cô còn chưa kịp nhìn kỹ, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đã lặng yên đậu ở cổng, có mấy người bước xuống xe, người đi đầu cao ráo, khí thế bức người.
Nụ cười trên môi Ngôn Hạ đột nhiên cứng đờ, cô gần như không thể tin được dụi dụi mắt. Người đó không phải là Ninh Trác Nhiên sao? Sao anh lại ở đây?
- --
白蟾花 (Hán việt: Bạch Thiềm Hoa): Hoa này hình như là một loại trong họ nhà dành dành (板子).