Kim Chủ

Chương 2: Thất lý hương (2)




Không biết vì sao đêm nay Ninh Trác Nhiên đặc biệt nhiệt tình, nơi da thịt bị anh chạm vào đều nóng rực, như có ngọn lửa đốt từ ngoài vào trong, vài giây sau sẽ bùng cháy.

Ngôn Hạ cắn môi nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng rên rỉ, âm thanh đáng thương đó không khiến Ninh Trác Nhiên nhẹ tay, ngược lại càng khiến anh thích thú hơn. Ninh Trác Nhiên cố ý dừng lại, cắn vào dái tai Ngôn Hạ, thân thể cô run lên, khóc thút thít, cánh tay càng ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, đầu ngón tay cắm vào bắp thịt, tạo nên vài dấu ấn bắt mắt.

Giống như một chú mèo con mới sinh, tiếng khóc của Ngôn Hạ rất nhẹ nhàng và đáng thương, là liều thuốc kích thích tốt nhất với Ninh Trác Nhiên.

Ninh Trác Nhiên ôm Ngôn Hạ trong lòng, nhẹ giọng trách cứ.

Hành động này của Ninh Trác Nhiên khiến Ngôn Hạ có chút bối rối, đôi môi bất giác run rẩy lướt qua khóe miệng anh.

Một lúc sau Ninh Trác Nhiên tỉnh táo lại, cánh tay ôm cô càng thêm chặt.

Ngôn Hạ cũng tỉnh táo, bối rối nói: "Xin... xin lỗi.... em không cố ý..."

Ninh Trác Nhiên thở hắt một hơi, xoay người bước xuống giường và đi vào phòng tắm, một lúc sau từ phòng tắm truyền ra tiếng nước bắn tung tóe.

Ngôn Hạ từ từ ngồi dậy, hai tay ôm chặt hai chân, cằm chống lên đầu gối.

Mọi người xung quanh Ninh Trác Nhiên đều biết vị thiếu gia này mắc chứng sạch sẽ, từ quần áo, thức ăn, chỗ ở cho đến phương tiện di chuyển đều được chú ý cẩn thận. Cho dù trong lúc động tình cũng không chủ động hôn cơ thể Ngôn Hạ, nói gì đến hôn môi thân mật.

Vì bị đánh thức trong giấc ngủ say, Ngôn Hạ có chút bối rối.

Đêm nay là một đêm gần như hoàn hảo nhưng vì hành động vô ý của cô khiến Ninh Trác Nhiên mất hứng.

Ngôn Hạ buồn phiền, cắn môi nghĩ ngợi.

"Nghĩ gì đó?" Ninh Trác Nhiên bước ra, quấn khăn tắm quanh eo, nửa thân trên ở trần, Ngôn Hạ có thể thấy rõ bờ vai cường tráng và cơ ngực cuồn cuộn của anh. Tóc Ninh Trác Nhiên còn ướt, thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống yết hầu, trượt xuống ngực anh, rồi thấm vào chiếc khăn tắm, rất gợi cảm.

Mặt Ngôn Hạ đỏ lên, nhanh chóng xuống giường, thay Ninh Trác Nhiên nhặt quần áo rơi trên mặt đất.

Ninh Trác Nhiên cau mày lắc đầu: "Không cần, có đồ ngủ không?"

Khi hỏi những lời này, anh có chút buồn cười, anh chưa bao giờ qua đêm trong căn hộ nhỏ này, đương nhiên sẽ không có đồ ngủ của anh. Hôm nay anh nhất thời muốn tới đây, không bảo người chuẩn bị trước. "Bỏ đi, đêm nay cứ thế này vậy, ngày mai bảo Winnie chuẩn bị vài bộ đồ ngủ."

Ngôn Hạ trợn to mắt. "Anh... đêm nay ngủ ở đây?"

"Đã quá muộn, ngày mai không tôi cũng có chuyện gì quan trọng." Ninh Trác Nhiên thản nhiên đáp. "Sấy tóc cho tôi."

Cùng với tiếng thổi gió của máy sấy, Ngôn Hạ nhẹ nhàng xoa tóc Ninh Trác Nhiên. Tóc anh len lỏi giữa các ngón tay cô, không biết có phải do vừa gội không mà tóc anh rất mềm. Cô nhịn không nổi chơi đùa với nó nhưng lại sợ sệt bỏ xuống. Cô liếc nhìn Ninh Trác Nhiên, thấy anh nhắm mắt không phản ứng liền tiếp tục chơi đùa.

Sấy xong, thấy Ninh Trác Nhiên chuẩn bị cởi bỏ khăn tắm đi ngủ, Ngôn Hạ vội vàng hỏi: "Em có đồ ngủ, anh muốn dùng không?"

Ninh Trác Nhiên hơi ngạc nhiên, thấy cô mở tủ ra lấy một bộ quần áo ngủ nam nhà bằng vải bông có hoa văn màu xanh nước biển trên nền trắng, nhìn kỹ hơn thì thấy họa tiết đó là một con thỏ, giống chú thỏ hồng trên người Ngôn Hạ. Hiển nhiên đây là đồ đôi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Ngôn Hạ giống như một chú thỏ nhỏ trắng trẻo, rụt rè, đang nhìn chủ nhân của mình đầy mong đợi.

Đi theo anh hơn nửa năm, chắc hẳn cô đã đợi ngày này rất lâu rồi. Cô bí mật mua đồ ngủ cho anh, giặt sạch rồi treo vào tủ, hy vọng anh ngủ lại.

Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Ninh Trác Nhiên, anh chợt cảm thấy có chút có lỗi. Chẳng muốn để ý mấy con thỏ nực cười kia nữa, anh thay đồ ngủ rồi lên giường, tựa vào đầu giường rồi bật TV lên.

Ngôn Hạ uống thuốc rồi đi tắm lần nữa. Cô ở trong phòng tắm thật lâu, khi cô bước ra, khuôn mặt và ngón tay đều ửng hồng, bàn chân trần thanh tú, móng chân như vỏ sò phát sáng, rất đẹp.

Một luồng nhiệt truyền đến vùng bụng dưới khiến Ninh Trác Nhiên mất cảnh giác.

Ngôn Hạ cẩn thận nằm xuống nửa giường bên kia, bàn chân mảnh mai của cô được lớp chăn bông mỏng đắp lên.

Ninh Trác Nhiên nhớ tới mục đích đến đây của mình, không khỏi tiếc nuối liếm môi, kiềm chế dục vọng vừa mới nổi lên, nhìn Ngôn Hạ nói: "Lại đây."

Ngôn Hạ không hề nhúc nhích, một lúc sau, tiếng "sột soạt" mới vang lên, cô như một con thỏ nhỏ chui vào vòng tay của Ninh Trác Nhiên.

Ninh Trác Nhiên mềm lòng, lời muốn nói không ngừng nghẹn lại trong cổ họng, khi nói ra thì không còn cứng rắn nữa: "Vì sao đi ăn với Lâm Đức Long?"

Ngôn Hạ sững sờ một lúc trước khi liên kết tên Lâm Đức Long với nhà sản xuất Lâm, cô giải thích: "Em tham gia buổi diễn hôm nay rồi bị cô Lưu và bạn học kéo đi. Em không biết những người đó là người giới giải trí."

"Đừng giao du với họ. Nếu em thực sự thích diễn xuất, ca hát hay gì đó, sau này tôi sẽ thu xếp cho em." Ninh Trác Nhiên nhẹ giọng nói.

Ngôn Hạ khẽ "ừ" một tiếng, rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Ninh Trác Nhiên rất hài lòng.

Trong mấy năm nay anh có vài người tình, Ngôn Hạ là người hợp ý anh nhất. Cô không ghen tuông, đeo bám, tham lam hay mơ mộng chim sẻ hóa phượng hoàng. Điều đáng khen ngợi nhất là Ngôn Hạ hiền lành và nhút nhát, ánh mắt nhìn anh luôn mang theo sự ngưỡng mộ và nhiệt tình khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Sau này không còn quan hệ gì nữa, anh sẽ sắp xếp cho cô một con đường tốt. Nếu cô thực sự thích showbiz thì giúp đỡ cô một chút cũng không sao.

Ninh Trác Nhiên mang theo suy nghĩ này chìm vào giấc ngủ.

- --

Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Trác Nhiên đều được sắp xếp có quy luật dựa vào kinh nghiệm đi lính khi còn trẻ. Nếu không có gì đột xuất thì sẽ là 10h30 đi ngủ, 7h dậy, ngủ đủ 8 tiếng, sáng chạy khoảng 5km, tắm rửa, ăn sáng rồi đi làm, đến văn phòng đúng 9 giờ.

Hôm nay đồng hồ sinh học của Ninh Trác Nhiên gặp sự cố, khi thức dậy đã bảy rưỡi, mặt trời rọi một lớp ánh sáng mỏng manh yếu ớt qua tấm rèm dày.

Ninh Trác Nhiên liếc nhìn phần giường chống bên cạnh, Ngôn Hạ không còn trên giường, bên ngoài phòng có tiếng bước chân rất nhẹ.

Ninh Trác Nhiên xuống giường, mở rèm, nhìn căn phòng ngủ nhỏ với đồ nội thất màu gỗ, rèm cửa màu đỏ sậm và giấy dán tường màu be. Chỉ có chiếc giường lớn ở giữa được phủ bằng một tấm ga màu trắng với những bông hoa nhỏ mới mang lại cho căn phòng nặng nề này một chút cảm giác thoải mái.

Cửa phòng ngủ mở ra, Ngôn Hạ ló đầu vào, khẽ cười. "Dậy rồi?"

Ninh Trác Nhiên khịt khịt mũi, một mùi hương bay tới. "Em nấu gì vậy?"

"Bột sữa yến mạch, anh đánh răng rửa mặt đi, Em chuẩn bị xong mọi thứ ngay đây!"

Trong phòng tắm có một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới tinh, khăn tắm thêu những bông hoa màu xanh trên nền trắng, rất đẹp, giống như cô đặc biệt chuẩn bị cho anh.

"Em mua phòng lúc cần, anh dùng tạm vậy! Em đã giặt khăn, nó không có mùi đâu." Thấy anh bất động, Ngôn Hạ giải thích.

Ninh Trác Nhiên thâm ý nhìn cô, cảm thán nói: "Rất chu đáo!"

Hai mắt Ngôn Hạ sáng lên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Em đi rán trứng, Anh muốn ăn chín mấy phần?"

"Tám phần chín."

"Được."

Nhìn bóng lưng cô biến mất trước mắt, Ninh Trác Nhiên vừa rửa mặt vừa nghĩ, da mặt mỏng như vậy thật là hiếm thấy, nói đặc biệt chuẩn bị cho anh cũng ngại sao? Thỉnh thoảng ở lại qua đêm khiến cô hạnh phúc như vậy, nếu tương lai...

Bàn tay anh dừng lại, Ninh Trác Nhiên lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình. Tình nhân không thể chiều chuộng, nuông chiều đến không sợ trời đất sẽ rất phiền phức.

Từ phòng tắm bước ra, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn, có sữa yến mạch, bánh mì nướng, trứng rán, salad rau củ. Đơn giản nhưng rất vừa ý Ninh Trác Nhiên, Ngôn Hạ ngồi bên cạnh nhìn anh ăn với vẻ hài lòng.

Ninh Trác Nhiên hơi ngạc nhiên, bây giờ không có mấy cô gái có thể nấu ăn, không ngờ rằng Ngôn Hạ trông yếu đuối lại có chút tài nghệ.

"Em học như thế nào vậy?" Ninh Trác Nhiên tùy tiện hỏi.

"Em nhìn công thức rồi tự học, mùi vị thế nào?" Ngôn Hạ mong đợi hỏi.

Ninh Trác Nhiên gật đầu tán thưởng, phải biết, đầu bếp trong gia đình anh đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, với khẩu vị kén ăn của anh, chỉ có thể miễn cưỡng đánh giá ở mức trung bình. Nhưng quý tại tấm lòng, không nên quá khắt khe. "Bình thường em phải đọc sách và nhảy múa, rất mệt mỏi. Không cần làm khó bản thân, Bảo Winnie thuê giúp việc cho em đi."

"Không cần," Ngôn Hạ nhanh chóng từ chối, "Em thường ăn ở trường, chỉ đến đây vào cuối tuần."

Ninh Trác Nhiên nhìn cô chằm chằm hai giây, nhịn không được nói: "Người của tôi sao có thể tự mình nấu ăn? Toàn mùi khói dầu, không sợ bị chê cười sao?"

Ngôn Hạ sững người một lúc, cụp mi, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng."

Chuông cửa vang lên, Ngôn Hạ đi tới mở cửa, ngoài cửa là một mỹ nhân cao ráo, mặc bộ vest chuyên nghiệp, cười với cô: "Cô Ngôn, tôi đến đưa đồ cho Ninh tổng."

Ngôn Hạ nghiêng người nhường đường cho Ninh Trác Nhiên, cô biết người phụ nữ này, Winnie, thư ký riêng của Ninh Trác Nhiên, căn hộ này là Winnie tìm cho cô.

Winnie bước vào cửa, giật mình khi thấy Ninh Trác Nhiên đang ăn sáng, cô vội vàng nhận lỗi. "Ninh tổng, xin lỗi tôi đến muộn, khách sạn vừa thông báo rằng bữa ăn sẵn sàng lúc 7:30."

Ninh Trác Nhiên xua tay, tỏ ý không sao cả.

Winnie đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn ăn, sau đó mở vali, lấy ra một số thứ cần thiết hàng ngày, Ngôn Hạ vội vàng chạy đến giúp.

"Ninh tổng có sở thích cố định đối với đồ vệ sinh cá nhân. Những mùi lạ sẽ khiến ngài ấy cảm thấy khó chịu cả ngày." Winnie vứt bỏ kem đánh răng Ngôn Hạ vừa mở ra và thay bằng kem đánh răng cô ta mang đến. "Ninh tổng quen sử dụng bàn chải điện. Nếu hết điện, hãy nhớ sạc pin."

Winnie rất cẩn thận, thậm chí còn mang theo sữa tắm và kem rửa mặt, Ngôn Hạ không biết là nhãn hiệu gì nhưng nhìn sơ qua đã biết rất đắt. Sau khi Winnie lấy từng cái một ra, phòng tắm nhỏ ban đầu đột nhiên trở nên chật chội.

Quần áo trong vali cũng được lấy ra treo vào tủ, Winnie nhìn phòng ngủ có chút không hài lòng.

Ngôn Hạ có chút lo lắng, liền khẽ hỏi: "Ninh tổng... sẽ đến đây ở sao?"

Winnie liếc nhìn cô, nói một cách máy móc: "Chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt Ninh tổng. Còn chuyện Ninh tổng muốn làm, chúng ta không có quyền can thiệp."

Ngôn Hạ xấu hổ, im lặng cắn môi.

Tiếng ho nhẹ của Ninh Trác Nhiên từ bên ngoài truyền đến, anh đã thu dọn đồ đạc, bộ đồ ngủ con thỏ nhỏ màu xanh lam được anh đặt trên lưng ghế, người đàn ông ấm áp với hơi thở gia đình vừa rồi đã không còn, thay bằng một Ninh Trác Nhiên lạnh lùng.

Ngôn Hạ vô thức cầm đồ ngủ lên, vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh trên đó.

Ninh Trác Nhiên vỗ nhẹ lên mặt Ngôn Hạ, bên tai cô truyền đến giọng nói của anh: "Tôi đi đây, đồ ngủ em chọn rất khéo, bữa sáng cũng không tệ."

Ninh Trác Nhiên hiếm khi khen người khác, Ngôn Hạ nhất thời không có phản ứng, sờ sờ cái má vừa bị vỗ, hai mắt trợn tròn, có chút ngẩn ngơ.

Ninh Trác Nhiên cười, không nán lại nữa, bước ra khỏi căn hộ.

Ngôn Hạ đi theo Ninh Trác Nhiên đến tận cửa, nhìn anh đi vào thang máy.

Thời điểm thang máy sắp đóng lại, Ninh Trác Nhiên đột nhiên mở miệng: "Tối nay cùng nhau ăn cơm."

Ngôn Hạ mở miệng, chưa kịp nói gì thì thang máy đã đóng lại.

Đây có phải là một phần thưởng?

Ngôn Hạ nhìn bộ đồ ngủ trong tay, cô mua nó khi trung tâm mua sắm có sự kiện mua một tặng một, không ngờ được Ninh Trác Nhiên khen ngợi.