Kim Chủ

Chương 5: Thất Lý hương (5)




Có thể là do di truyền, thể chất Ngôn Hạ không được tốt lắm, hồi nhỏ cô thường xuyên đau ốm, có khi sốt đến hơn 40 độ. Trưởng thành rồi sức khỏe tốt hơn, chỉ bị cúm khi thay đổi thời tiết, lâu lắm rồi cô không phải đến bệnh viện.

Viêm dạ dày cấp tính khiến Ngôn Hạ đau dữ dội đến mức sắp co giật, cô vô thức túm lấy người bên cạnh thở hổn hển, cho đến khi đến bệnh viện mới buông lỏng tay. Áo khoác của Ninh Trác Nhiên bị cô làm cho nhăn nhún, tay anh còn có vài vết đỏ. Ngôn Hạ xấu hổ nói nhỏ: "Em không sao, anh về đi."

Ninh Trác Nhiên đứng bên cạnh giường, sắc mặt không tốt lắm.

Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi anh. Tuy không có nhiều người trong phòng bệnh nhưng đa số là trẻ em, bố mẹ ở bên cạnh vẫn khóc lóc ồn ào, bên cạnh giường bệnh còn có rác, trải giường đầy vết bẩn khả nghi,...

Ninh Trác Nhiên cau mày, nhanh chóng bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Ngôn Hạ có chút thất vọng, tuy rằng cô chẳng dám mong Ninh Trác Nhiên ở lại chăm sóc nhưng lúc bệnh, ai cũng sẽ yếu đuối.

Một bà mẹ trẻ nghiêng người: "Bạn trai của cháu?"

Ngôn Hạ chán nản trả lời: "Ừm."

"Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cũng chẳng có ích gì." Bà mẹ trẻ quả quyết. "Bạn gái bảo đi về thì phải kiên quyết ở lại chứ! Lúc cần nghe lời thì không nghe, lúc không cần thì lại răm rắp nghe theo, haizz"

Ngôn Hạ có chút buồn cười, nhưng hốc mắt lại cay cay.

"Đàn ông cần phải được huấn luyện." Bà mẹ trẻ truyền lại. "Bỏ mặc bạn trai vài hôm, bạn trai mới ngoan lên được!"

Vừa dứt lời, hai cô y tá vội vàng bước tới, đẩy giường bênh của Ngôn Hạ ra ngoài.

"Làm... làm gì vậy?" Ngôn Hạ lo lắng nắm lấy tay vịn.

"Đến khu VIP, đừng cử động, cẩn thận kim tiêm." Y tá đỡ cô xuống.

Phòng VIP rộng rãi, sạch sẽ, có cả phòng tắm và bếp, bố trí như khách sạn. Ngôn Hạ không biết nên cười hay nên khóc. Cô chỉ bị đau dạ dày, chỉ cần nghỉ hai giờ là đủ, có cần chuyển đến phòng VIP không?

Ninh Trác Nhiên từ ngoài bước vào hỏi y tá tình hình, nhìn xung quanh sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Ngôn Hạ: "Ở đây còn ổn một chút. Em vừa nằm trên chiếc giường đầy vết ố vàng kia, ngày mai nhớ thay quần áo ra rồi giặt sạch."

"Phải ở lại một đêm nữa sao?" Ngôn Hạ hỏi. "Em muốn về."

"Tốt hơn là quan sát thêm, đừng để xảy ra chuyện gì." Ninh Trác Nhiên rất nghiêm túc.

Ngôn Hạ im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng muốn làm anh mềm lòng: "Em quen giường. Nếu ngủ một mình ở nơi xa lạ, em sẽ gặp ác mộng."

Ninh Trác Nhiên không khỏi buồn cười, cô đang cầu xin anh ở lại sao? Vẻ đáng thương này khá thú vị.

"Vậy anh sẽ gọi y tá ở lại cùng em." Ninh Trác Nhiên đưa ra một đề nghị.

Ngôn Hạ vội vàng lắc đầu: "Không phải, không có ai bị viêm dạ dày lại yêu cầu y tá chăm sóc, đây không phải phòng ICU."

"Vậy em muốn làm gì?" Ninh Trác Nhiên hỏi, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô anh lại càng hưng phấn.

"Không sao đâu, em ở một mình cũng được." Ngôn Hạ gượng cười rồi ngoan ngoãn chui vào chăn. Quên chuyện này đi, đợi đến khi Ninh Trác Nhiên rời đi rồi lẻn về sau.

Bỏ cuộc dễ dàng như vậy, thật là ngoan.

Ninh Trác Nhiên có chút hối hận, nhìn khuôn mặt gượng cười của cô, nhất thời muốn ở lại cùng cô. Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua.

Anh giơ tay vỗ nhẹ lên má Ngôn Hạ, dỗ dành: "Ngoan, vẫn còn sớm, anh ở lại cùng em một lát."

Có người mang bình nước nóng và cháo vào phòng, bình nước nóng đắp lên bụng khiến Ngôn Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô chỉ ăn vài lát sashimi nên bây giờ thật sự rất đói, ăn được nửa bát cháo thì cả người tốt lên nhiều.

Ngôn Hạ nằm trên giường, vì có người bên cạnh, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Một lát sau lờ mờ nghe thấy có tiếng nói chuyện, cô cố gắng gượng dậy, có người vỗ vỗ vào tay cô chấn an, cô lại dần chìm vào giấc ngủ.

Ngôn Hạ không gặp ác mộng, khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, màn cửa bệnh viện mỏng manh, ánh sáng lọt vào, chiếu sáng cả căn phòng.

Ngôn Hạ mở mắt, nhìn lên trần nhà, phải mất một lúc sau cô mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cô y tá gõ cửa bước vào, đã đến lúc truyền nước.

Thấy đã hơn tám giờ, Ngôn Hạ có chút gấp gáp, nhanh chóng gọi điện thoại cho Dư Hoan nhờ cô xin nghỉ phép.

"Có một người phụ nữ đã gọi điện xin nghỉ phép." Dư Hoan trầm giọng nói, giảng viên này rất nghiêm khắc. Lớp học rất trật tự, vừa nhìn đã thấy thiếu Ngôn Hạ. "Cô Lưu đến, trực tiếp xin phép, đừng lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt, chiều nay sẽ đến thăm cậu."

Cúp điện thoại, Ngôn Hạ cảm thấy may mắn, do dự một lúc rồi gửi tin nhắn đến số mới của Ninh Trác Nhiên: [Cảm ơn anh, lần này đã làm phiền anh rồi.]

Chờ một lúc lâu, Ngôn Hạ đang định cất điện thoại, thì tin nhắn của Ninh Trác Nhiên gửi tới: [Buổi chiều truyền dịch xong hãy đi.]

Đau dạ dày đến nhanh mà đi cũng nhanh, buổi sáng Ngôn Hạ uống nước thì cơ bản đã hết đau bụng, buổi trưa cô ăn tại bệnh viện. Cô nhớ lời bác sĩ dặn là không được ăn uống quá nhiều.

Trong bệnh viện có wifi và TV, Ngôn Hạ kiểm tra Weibo và Wechat thì phát hiện yêu cầu kết bạn cô gửi cho Ninh Trác Nhiên vẫn chưa được chấp nhận. Ngược lại Hoa Tử Thuân hỏi cô thứ tư có rảnh không? Hắn muốn mời cô và các bạn xem buổi diễn của đoàn múa ba lê nước ngoài.

Ngôn Hạ không vội trả lời. Cô đã nói mình không dùng Wechat nhiều. sáng thứ năm trả lời: [Cám ơn lòng tốt của anh.] Là được rồi!

Khi Ngôn Hạ thức dậy vào buổi chiều, bên ngoài phòng bệnh có tiếng ồn ào, ngay khi cửa mở ra, Ngôn Hạ sững sờ, là bạn học của cô.

Cô nói với Dư Hoan là không cần đến thăm, cũng không cho Dư Hoan biết địa chỉ, chẳng lẽ Vinnie nói với họ?

Dư Hoan vừa bước vào đã kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Hạ, phòng này thật là VIP!"

Một lớp mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay Ngôn Hạ, cô lo lắng nói: "Hôm qua tôi bị ngất. Có người đưa tôi đến đây. Tôi cũng không biết sao nữa."

"Trời ơi, một ngày cậu kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Cậu nên xuất viện càng sớm càng tốt, nếu không đổi thành phòng bình thường đi." Một bạn học khác hét lên.

"Mình đi truyền dịch trước" Ngôn Hạ mỉm cười. "Mình cũng không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa."

"Đừng!" Dư Hoan bắt đầu tưởng tượng phong phú. "Đưa bà đến đây là đàn ông đúng không? Đẹp trai không? Có yêu ngươi chưa? Tiểu Hạ, bà sắp bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi!"

Trái tim Ngôn Hạ đập nhanh thêm vài nhịp nhưng cô vẫn cố bình tĩnh: "Đừng nói nhảm!"

Ngôn Hạ cau mày lấy tay che bụng, cuối cùng cũng thay đổi được sự chú ý của mọi người, các bạn vội vàng hỏi thăm bệnh tình của cô.

Lạc Vũ đi tới hỏi: "Tiểu Hạ, sau bữa tiệc hôm thứ bảy có nam sinh nào liên lạc với cậu không?"

Ngôn Hạ lắc đầu: "Không có!"

Lạc Vũ vẻ mặt không tin, cười nói: "Thật sao? Có vài người nhắn tin với mình, trong đó có một người rất hợp ý mình."

"Ai?" Dư Hoan cố tỏ vẻ hứng thú. "Mình tưởng người Lạc Vũ công chúa của chúng ta vừa mắt còn chưa chào đời."

"Là Hoa Tử Thuân." Lạc Vũ vui vẻ nói. "Mình rất thích anh ấy. Nếu anh ấy không chủ động, mình sẽ đuổi theo trước."

Các bạn trong lớp bắt đầu hào hứng, có người khuyến khích, có người giúp Lạc Vũ bày mưu, có người cố tìm hiểu Hoa Tử Thuân là ai.

Sắc mặt Dư Hoan không tốt lắm, cô siết chặt cánh tay của Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ khó hiểu.

Dư Hoan ghé vào tai Ngôn Hạ nhỏ giọng nói: "Lạc Vũ thật tâm kế. Cố ý nói vậy để thử lòng bà."

Ngôn Hạ cười nói nhỏ: "Không phải bà cũng thích đàn anh đó sao?"

"Vớ vẩn!" Dư Hoan đỏ mặt, nhéo eo Ngôn Hạ.

"Dư Hoan, đừng lộn xộn, Tiểu Hạ là bệnh nhân," Lạc Vũ vội vàng ngăn Dư Hoan, rót một ly nước đưa cho Ngôn Hạ. "Tiểu Hạ, cậu không thích Hoa Tử Thuân phải không? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, không nên vì đàn ông mà làm mất lòng nhau."

"Không!" Ngôn Hạ đáp.

Cô mới gặp Hoa Tử Thuân một lần. Hoa Tử Thuân có nhiều điểm hơn người nhưng không phải là đối tượng có thể khiến Ngôn Hạ nhất kiến chung tình, huống hồ cô là tình nhân của Ninh Trác Nhiên, làm gì có tư cách thích ai chứ!

Thấy Hoa Tử Thuân có ý với Ngôn Hạ nên hôm nay Lạc Vũ mới cố tình làm vậy. Lạc Vũ đúng là có chút tâm kế nhưng Ngôn Hạ cũng không muốn đôi co. Nói rõ ràng như vậy cũng tốt, sau này bớt được vài tin đồn không hay.

"Cố gắng lên, tuy Hoa Tử Thuân đó có vẻ không dễ theo đuổi nhưng ai có thể kháng cự lại sự chủ động của Lạc Vũ công chúa chứ!" Ngôn Hạ cổ vũ.

Tin đồn Lạc Vũ đang quen với một chàng trai giàu có bắt đầu lan truyền khắp khoa. Thứ tư, chàng trai đó mời một nửa bạn học trong lớp đến nhà hát tư nhân.

Dư Hoan không đi, còn chê Ngôn Hạ ngu ngốc. Hoa Tử Thuân rõ ràng thích Ngôn Hạ, còn hỏi cô thứ tư này Ngôn Hạ có tới không. Bây giờ thì hay rồi, bị Lạc Vũ tranh trước.

Ngôn Hạ ngược lại thấy may mắn, Hoa Tử Thuân thích ai, yêu ai chẳng liên quan gì đến cô. Đừng lôi cô vào những tin đồn thất thiệt là được.

"Thảo nào lần này Lạc Vũ chăm chỉ biểu diễn như vậy!" Dư Hoan nghiến răng. "Tôi nghe nói Hoa Tử Thuân là một quý nước ngoài!"

"Làm gì có bữa cơm nào miễn phí!" Ngôn Hạ trầm ngâm. "Không cùng tầng lớp với chúng ta, sao phải cố ý làm thân? Đến cuối cùng người tổn thương vẫn là bản thân!" Tha lỗi cho Ngôn Hạ không sống ở nơi rực rỡ ánh sáng, khó có thể nhìn thế giới với con mắt tươi sáng được.

Dư Hoan không cam lòng nói: "Hai người đều độc thân, cho dù chịu tổn thương thì đã sao? Chỉ cần hưởng một chút lợi lộc từ cuộc tình này, Lạc Vũ cũng no đủ cả đời rồi!"

Nghe vẻ có lý, bây giờ họ có cả tuổi xuân để phung phí.

Nhưng không liên quan gì đến Ngôn Hạ, cô đã chấp nhận làm tình nhân của Ninh Trác Nhiên, tuổi xuân không thuộc về cô nữa.

Ngày thứ sáu, khi Ngôn Hạ tạm biệt Dư Hoan, đi bộ đến ga tàu điện ngầm cạnh trường.

Một chiếc xe đạp lao lên từ phía sau đến, phanh gấp, dừng ngay phía trước Ngôn Hạ.

Hoa Tử Thuân mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, nửa người dựa vào tay lái xe, một vài sợi tóc rũ xuống che gần hết trán, trông rất tiêu sái.

"Thật là trùng hợp, va đúng ngay em." Hoa Tử Thuân cười, hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời thật chói mắt.