Kim Chủ

Chương 9: Cây lưỡi hổ (3)




Trong buổi lễ ra mắt, mọi người đều rất vui vẻ. Lúc đầu Dư Hoan và những người khác còn dè dặt nhưng khi hoạt động tương tác với fan bắt đầu thì họ không thể cầm lòng được nữa, tiến lên chụp ảnh cùng thần tượng thực tế hơn.

Nữ phụ của Tiêu dao du là Thái Vân, cựu sinh viên trường Vũ đạo Bắc Đô. Khi Dư Hoan và những người khác cố tình chen vào đám đông để có nhìn rõ các minh tinh, Thái Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra họ là sinh viên Vũ đạo Bắc Đô, có lẽ vì nhớ về quá khứ nên cô có chút xúc động, kéo họ ra trò chuyện cùng.

"Chị Thái Vân thật thân thiện, hoàn toàn khác xa lời đồn."

"Chị ấy ấy thực sự sexy, thân hình thật đẹp!"

"Ừ, giá mà chúng ta có thể giống như chị ấy."

Với sự mong mỏi và ghen tị, các cô gái nhỏ rất hào hứng cho đến khi kết thúc buổi lễ ra mắt.

Khi bọn họ tách ra, Ngôn Hạ hạ quyết tâm đưa cho Dư Hoan danh thiếp nóng hổi trong túi, nhỏ giọng nói: "Nếu như bà thật sự muốn thì thử xem, con đường này thực sự không dễ dàng."

Dư Hoan không phải người Bắc Đô, hai năm sau cô rất có thể cô không thể ở lại đây. Dư Hoan không muốn trở về quê hương của mình, vì vậy cô luôn cố gắng.

Nhìn thấy dòng chữ "Trang Tây Hành" in trên danh thiếp, ánh mắt Dư Hoan sáng rực, cô đột nhiên ôm lấy Ngôn Hạ. "Tiểu Hạ, bà thật tốt bụng! Tôi yêu bà chết đi được!"

Ngày hôm sau, Ngôn Hạ trở về nhà. Giữa chừng cô nhận được cuộc gọi từ chú của mình - Ngôn Quán Vũ.

"Lần cuối cùng bạn chú đến nước M đã đến một số nơi để hỏi thăm cho con nhưng họ xong việc nên phải quay về, không thể ở lại lâu hơn. Số tiền con đưa đều đã tiêu hết. Lần này chú liên hệ với một công ty thám tử ở đó, con đưa chú thêm ít tiền."

"Lần trước con đưa 2 vạn... tiêu hết rồi sao?" Mới được vài tháng đã tiêu hết nhiều như vậy, cô không phải là mỏ vàng.

"Con nói gì vậy, chú có thể nói dối con sao? Chú cũng tốn không ít tiền, chú còn phải giấu thím của con, nếu không bà ấy lại làm loạn." Ngôn Quán Vũ trách cứ.

"Ý của con không phải như vậy." Ngôn Hạ nói. "Chú muốn bao nhiêu?"

"50 vạn? Bạn chú nói lần trước đi trên đường nhìn thấy một người giống như ảnh chụp, đuổi theo thì mất dấu. Lần này tiêu nhiều tiền, sẽ có tin tốt." Ngôn Quán Vũ háo hức nói.

"50 vạn?" Ngôn Hạ sửng sốt. "Để con tính!" Ngôn Hạ chẳng thể kiếm ra số tiền lớn như vậy nhưng cũng không muốn đôi co nhiều với chú, chỉ muốn nhanh chóng tắt điện thoại.

Cô đã không còn lòng tin với Ngữ Quán Vũ. Lần nào ông ta cũng nói sắp có tin tức tốt nhưng cuối cùng chẳng có kết quả gì. Tiền ông ta đòi Ngôn Hạ thì ngày một tăng. Lúc trước Ngôn Hạ còn nhỏ lại không quá thông minh, bạo dạn nên chỉ đành nhờ ông ta giúp. Bây giờ cô chỉ có thể tự mình tìm cách thôi.

"Nhanh lên, manh mối không chờ chúng ta." Ngôn Quán Vũ khuyên nhủ. "Bố con thật vất vả, từ nhỏ đã yêu thương con, coi con như viên ngọc trên tay. May mà con có hiếu. Không giống như mẹ con... "

Ngôn Hạ không muốn tiếp tục nghe nữa liền cúp điện thoại. Cô phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Tưởng Mi không hòa thuận với gia đình chồng cũ ngay từ đầu. Gia đình Ngôn Quán Văn ở ngoại ô Bắc Đô trong khi gia đình Tưởng Mi ở thành phố. Bà tốt nghiệp đại học, gia đình bà muốn bà gả cho một người có gia cảnh tốt nhưng Tưởng Mi yêu Ngôn Quán Văn, một người đàn ông tốt nghiệp cao đẳng và không có tương lai rộng mở.

Hai gia đình đã có mâu thuẫn từ khi mới tính chuyện cưới xin, Tương Mi tính tình yếu đuối lại bị mẹ chồng chèn ép, mẹ chồng nhìn thấu bà thích con mình, khi cưới xin hầu như không bỏ ra ít tiền nào, nhà cũng không có, sính lễ chỉ có một chút nhưng lúc nào cũng muốn đòi lại.

Sau khi kết hôn, Tưởng Mi sống với nhà chồng một thời gian. Sau khi sinh Ngôn Hạ, bà không thể chịu đựng được nữa, chỉ đành thuê nhà ở bên ngoài. Tưởng Mi sức khỏe yếu, mang thai lần thứ hai sinh ra một đưa bé khờ khạo

Hai gia đình đổ lỗi cho nhau, một bên cho rằng Tưởng Mi xui xẻo đã hại gia đình họ, bên kia cho rằng người Ngôn Quán Văn vô dụng làm tổn thương con gái họ.

Ngôn Quán Văn gần như sụp đổ, đưa ra quyết định đến nước M kiếm tiền.

Cơn ác mộng của gia đình bắt đầu từ đó. Ngôn Quán Văn không từ mà biệt, không ai liên lạc được với ông. Sau một năm cuối cùng gia đình cũng liên lạc được với người giới thiệu năm đó, ông ta nói rằng lúc đó tàu lậu đã chìm trên biển, không biết Ngôn Quán Văn còn sống hay đã chết.

Mẹ chồng tức giận đến phát khóc, ầm ĩ với Tưởng Mi, nói Tưởng Mi là sao chổi, nếu không phải do bà hại, Ngữ Quán Văn sẽ không đi ra nước ngoài, cũng không đến nỗi chết mà không thấy xác. Tưởng Mi cũng sụp đổ, nà không tin, một mực nói rằng Ngôn Quán Văn hứa ba năm sau sẽ quay về, bà phải đợi ông ấy.

Tưởng Mi vất vả suốt ba năm, nhà chồng không ngừng đòi tiền Ngôn Quán Văn để lại. Ba năm sau, bà thật sự sụp đổ, nhà chồng lại tìm đến cửa đòi tiền, bà liền kéo theo hai con gái nhảy xuống sông tự tử.

Chính Thẩm An Xuyên đã cứu bọn họ, nhưng do lúc đó quá lộn xộn, em gái cô lại hơi ngốc, không biết bị lạc hay bị bắt cóc, mất tích từ đó đến nay.

Ngôn Hạ càng lớn càng hiểu chuyện. Cô biết ông bà ngoại cố tình gây phiền phức, mẹ cô đã làm rất tốt, vì một tia hy vọng, bà chờ đợi gần mười năm, đến khi gả cho Thẩm An Xuyên mới xin thông báo tử vong. Nhưng hy vọng trong lòng Ngôn Hạ chưa biến mất, cô luôn tin rằng người cha nâng cô lên cao và ôm cô trong công viên giải trí khi nhỏ vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới, một ngày nào đó ông sẽ quay lại, khi đó cô có thể trốn trong vòng tay ông và khóc như khi còn nhỏ, không ai có thể cười nhạo cô nữa dù cô có ngốc nghếch như thế nào.

Vì vậy khi Ngôn Quán Vũ nói sẽ đến nước M tìm Ngôn Quán Văn, Ngôn Hạ đã rút hết tiền tiêu vặt mà cô tiết kiệm được sau khi vào đại học đưa cho ông ta.

Dù biết Ngữ Quán Vũ rất có thể đang lừa cô, Ngôn Hạ cũng không hối hận. Bởi vì một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi đó cũng đáng để cô đánh đổi.

Mặt trời chói chang trên bầu trời nhưng Ngôn Hạ cảm thấy lạnh thấu xương. Lòng người hiểm ác, cô lại ngốc như vậy, chỉ cần ai lấy tin tức về bố ra lừa cô, cô liền không thể từ chối.

Sau này không biết cô còn bị ai lừa nữa không?

Về nhà, Tưởng Mi đã chờ từ rất lâu rồi, kể từ khi Ngôn Quán Văn mất tích, bà sống phụ thuộc vào con gái, không quá khi nói rằng Ngôn Hạ chính là sinh mệnh của bà.

Hai mẹ con đã nửa tháng không gặp nhau nên có rất nhiều điều muốn nói. Sau bữa ăn, Ngôn Hạ đưa Tưởng Mi vào phòng ngủ, ân cần đắp chăn cho bà rồi kéo rèm lại. Ngôn Hạ định rời đi nhưng Tưởng Mi ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh giường, thận trọng hỏi: "Tiểu Hạ, quan hệ giữa con và chú Thẩm gần đây hình như có chút không tốt?"

Ngôn Hạ sững sờ một lúc, kể từ sau sự việc đó, cô và Thẩm An Xuyên quả thực chỉ có thể duy trì vẻ bề ngoài. "Mẹ, mẹ đang nói nhảm gì vậy? Chú Thẩm và con vẫn luôn như vậy. Chú ấy đối xử tốt với mẹ, con cũng biết." Cô cười khẽ nói.

"Thật là... Vậy sao cả năm nay con không về nhà được mấy ngày!" Tưởng Mi nhìn cô đầy nghi ngờ.

Ngôn Hạ khóc thầm trong lòng, đành phải than thở. "Việc học rất bận, con cũng muốn kiếm thêm tiền để trợ cấp cho gia đình, giúp đỡ mẹ và chú Thẩm."

Nghe vậy Tưởng Mi mới yên tâm một chút. "Chú Thẩm từ trước đến nay đối xử với con không khác gì con đẻ. Con phải hiếu thuận với chú ấy."

Khi nghe lời nói của mẹ, Ngôn Hạ đột nhiên có chút bốc đồng, buột miệng nói: "Khác biệt nhiều lắm..."

Tưởng Mi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Tại sao con nói như vậy?"

Ngôn Hạ không thể nói ra, cô nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ có nghĩ rằng bố con... còn sống không?... Con muốn tìm ông..."

Từ khi chuyện đó xảy ra Ngôn Hạ càng hy vọng bố còn sống, càng khao khát tìm được ông. Bởi vì nếu bố ruột Ngôn Hạ còn sống, ông chắc chắn sẽ không đối xử với cô như vậy.

Tưởng Mi đột nhiên thở hổn hển, sắc mặt tái xanh, Ngôn Hạ hoảng sợ, mạnh mẽ vuốt ve ngực bà, hét lên: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ! Đừng làm con sợ!"

Tưởng Mi nắm chắc tay con gái, nghẹn ngào nói: "Sao con vẫn nhắc đến ông ấy... Ông ấy nhẫn tâm bỏ chúng ta mà đi... Ông ấy không xứng đáng làm bố con..."

"Mẹ đừng nói nữa, con sẽ không nhắc lại chuyện này!" Ngôn Hạ vô cùng lo lắng. "Mẹ, đừng kích động..."

Tưởng Mi ôm cô không nói lời nào, ủ rũ mà khóc.

Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm An Xuyên hốt hoảng chạy vào, lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Em không thoải mái ở đâu? Vừa rồi vẫn tốt mà!"

Thẩm An Xuyên lấy thuốc từ trong tủ ra, bỏ hai viên vào miệng Tưởng Mi, rót nước cho bà uống rồi kiểm tra nhịp tim của bà bằng cách ấn ngực.

Tưởng Mi dần bình tĩnh lại, dựa vào đầu giường một cách mệt mỏi.

Thẩm An Xuyên liếc nhìn Ngôn Hạ, khéo léo nói: "Mẹ con không thể kích động!"

Ngôn Hạ gật đầu, cô cảm thấy mình quá dư thừa ở đây.

Thẩm An Xuyên đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Trong phòng im lặng, hai mẹ con đều có những suy nghĩ riêng.

"Tiểu Hạ." Tưởng Mi cuối cùng cũng lên tiếng. "Mẹ đã từng hy vọng trong mười năm nhưng mẹ đã từ bỏ."

Hai mắt Ngôn Hạ đỏ ngầu, kiên định nhìn mẹ mình.

"Đừng lo lắng về điều đó nữa. Chú Thẩm móc hết tim phổi đối tốt với hai mẹ con mình. Nếu chú ấy biết con vẫn đang nhớ về bố, chú ấy sẽ rất buồn."

Ngôn Hạ "vâng" một tiếng.

"Con có lòng này, tốt hơn hết là đi tìm em gái của con," Tưởng Mi lại muốn khóc. "Không biết nó bây giờ ra sao?"

Ngôn Hạ cũng muốn khóc nhưng cô cắn chặt môi cố chịu đựng. Năm em gái lạc mất, hai dùng mọi cách tìm kiếm, Thẩm An Xuyên cũng nhờ một người bạn ở Cục Công an đăng tin tìm người lên trang web của cục. Kết quả cũng không có tác dụng, về sau hi vọng càng ngày càng giảm, hiện tại gần như bằng không. Cô đắp chăn bông lại cho mẹ, nhẹ nhàng nói: "Con hiểu rồi. Mẹ ngủ đi."