*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào mùa hạ thời tiết nóng bức, ẩm thấp. Hầu hết các vị chủ tử của các cung đều tìm cho mình một số tiết mục để tránh nóng, nếu không phải là đến Khiết Dục trì thì là dạo Kim Hà trì. Thế mà ở đây vẫn có hai cái nữ nhân cổ quái. Hạ tiết khó chịu, dạo thủy trì thì không đi, Dục trì lại càng không đến. Lại ngồi tại cái nơi này ngự hoa viên, thầm nghĩ một hồi hai nữ nhân này có phải hay không là có vấn đề với đầu óc.
Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai, hai nữ nhân này đã ngồi tại ngự hoa viên được một canh giờ rồi a. Hai nữ nhân ngày thường gặp nhau liền tìm đường tránh, như thế nào hôm nay lại có thể an ổn ngồi cùng một chỗ uống trà a. Nói ra là cái ngự hoa viên không khí vẫn là còn hơn ở tẩm cung, nếu không đám nô tài quả thật chịu không nổi, liền kiếm cơ hội trước tiên bỏ trốn a. Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai chỉ ngồi đó nhìn nhau, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà, ăn một chút bánh ngọt trên bàn. Cái nữ nhân Dung Đới Giai vẫn là bày ra bộ dáng cậy sủng mà kiêu, không kiêng nể ai mà phóng tầm mắt nhìn nữ nhân ở đối diện. Môi hồng đôi lúc lại kéo lên một chút, tựa như không để người đối diện vào mắt. Mà cái nữ nhân Tô Vân Hi vẫn chỉ bất vi sở động, ánh mắt thâm tàn nhìn người bên kia. Nô tài nơi đó liền đã hiểu chuyện gì xảy ra. Còn không phải là vì cái Phạm sư phụ, ngự trù mới đến sao. Bọn họ xưa nay như nước với lửa, Nghinh Chiết cung cùng Nguyệt Hoa cung không đội trời chung, chỉ cần có thời cơ, hai cái này nữ nhân liền kịch liệt công kích đối phương. Hai nữ nhân này ở trong cung hô phong hoán vũ, lại được hoàng đế vô cùng sủng ái. Bọn họ đối nghịch nhau, khiến nô tài hai cung đều không thể hòa thuận, gặp mặt sẽ cậy thế mà hóng hách. Hoàng thượng đối với việc này như là cơm bữa, liền nhắm mắt bỏ qua. Hai vị cái này lão nhân gia lần này cùng hướng hoàng thượng tranh giành một người, bây giờ người thì lọt vào tay cái nữ nhân Dung Đới Giai, người kia còn không tâm kịch liệt phát hỏa sao.
"Nghe nói Dung quý phi là người vô cùng không thích hạ tiết. Như thế nào hôm nay lại không di giá Khiết Dục trì, lại còn có tâm tình ở nơi này thưởng hoa?" Tô Vân Hi hướng nữ nhân đối diện hỏi một câu.
"Không phải quận chúa cũng là không ưa thích hạ tiết sao. Vì sao lại còn đi hỏi bản cung a?" Dung Đới Giai đối Tô Vân Hi vấn lại một câu.
"Bản cung là cảm thấy hôm nay thời tiết cũng không xấu như thường ngày, liền muốn ra ngự hoa viên uống trà, thưởng hoa a." Tô Vân Hi động thái chậm rãi nâng lên bôi trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Bản cung cũng là hôm nay cao hứng, liền muốn đổi gió xem sao, không ngờ đến nơi lại tái kiến quận chúa." Dung Đới Giai đưa thủ vuốt lại nếp tóc. Tiếu ý nói đến một câu.
"Ngươi làm cái gì bản cung liền không thể quản, càng cùng bản cung không có can hệ." Tô Vân Hi không cấp cho nữ nhân cái nhìn, cao lãnh nói ra.
"Ai nha. Phải là hôm qua ta là lỡ tay, đi nhanh hơn quận chúa một bước, cái đó người liền thuộc về Nghinh Chiết cung rồi a. Thật đáng tiếc. Quận chúa, người nói có phải?" Dung Đới Giai nở nụ cười đầy mê hoặc, tỏ ý châm biếm người kia.
"Dung Đới Giai, ngươi đừng vội vui mừng. Bản cung vẫn có cách để hắn ngoan ngoãn trở thành người của Nguyệt Hoa cung. Bản cung khuyên ngươi một câu, muốn làm gì cũng nên nhanh tay một chút, đừng để mất đi rồi thì hối cũng không kịp a." Tô Vân Hi tiếu ý cười đến một cái.
"Quận chúa thật biết nói đùa. Đã là người của bản cung thì còn chạy đi đâu được. Hơn nữa người lần này lại là cực phẩm như vậy, không giữ chặt một chút thì thật phí a." Dung Đới Giai trong lòng tức giận, lên tiếng đáp lời.
"Vậy thì còn phải đợi xem a." Tô Vân Hi không nhanh không chậm nói đến.
Hai cái đó nữ nhân ngồi ở đình mát đấu khẩu nhau, sát khí một phân lượng cũng không thuyên giảm. Cách ba thước phía trước nhìn thấy thân ảnh bạch y, trên tay bưng mộc khay, hướng bên này đi đến. Dung Đới Giai cũng không có tâm hứng cùng nữ nhân kia đấu khẩu nữa, nhãn châu độc duy nhìn đến bạch y thân ảnh đang đi tới.
Tiểu Bạch đi vào trong đình, đặt xuống mộc khay trên tay, cẩn thận hướng hai nữ nhân kia làm cái lễ, song chỉ yên lặng đứng qua một bên, một lời cũng không ra khỏi miệng. Tô Vân Hi là cảm thấy kì lạ, người này là kiệm lời như vậy? Khi hỏi đến hắn thì trả lời, còn không hỏi đến thì tuyệt nhiên một câu cũng không cấp cho ngươi. Như vậy đích thị là mục đầu. Dung Đới Giai từ nãy đến bây giờ đều chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, môi lại vô thức cười đến một cái, sợ như không ai biết mình là phi thường thích người kia. Tô Vân Hi nhìn đến nữ nhân này cái diện sắc, liền trong lòng dâng lên cỗ buồn nôn. Trong lòng nghĩ một chút, cái nữ nhân này ở trước mặt nhiều người như vậy vẫn không kiêng nể nhìn một nam nhân đến thất thần như vậy, phi thường lớn mật a. Ả ta là không sợ nàng cái hoàng đệ phát giác sao, hẳn là không cần nói đến, nàng cái hoàng đệ phi thường sủng ái cái nữ nhân này, muốn gì lập tức phải có được, chẳng cần nói đâu xa, Cái Khiết Dục trì đó không phải là do ả hướng nàng cái hoàng đệ đòi hỏi hay sao. Nàng cái hoàng đệ xưa nay tính là nàng rõ nhất, hắn là hoàng đế nhưng tính khí thì như tiểu hài tử ham chơi, quốc sự chỉ sơ sài xem qua, thuận tiện phê chuẩn, không hề triệt để tìm hiểu vấn đề trong đó. Người ta nói, hoàng đế có ba ngàn giai lệ, nhưng hình như đối với hắn ba ngàn giai lệ vẫn là chưa đủ, hắn thường xuyên xuất cung, một lần trở về là đem theo hai ba nữ nhân. Mẫu hậu là vì hắn cái háo sắc tính khí mà phi thường tức giận, mỗi lần chịu trận đều là nàng giúp hắn thu dọn tàn cuộc. Ai ya, nàng cái này hoàng đệ khi nào mới không tìm nàng gây phiền phức nữa a. Nói đến cái nữ nhân này là không biết đã cho tên tiểu tử kia dùng cái dược gì, làm hắn cả ngày quấn lấy không buông, xem như trân bảo mà nâng niu. Dù là đem về thật nhiều mỹ nhân, nhưng đối với nữ nhân này chuyện thất sủng là không thể có. Nàng trong lòng chỉ còn biết kêu một tiếng lão thiên gia a.
"Dung quý phi, ngươi còn nhìn nữa thì e là hắn sẽ sớm ly khai Nghinh Chiết cung a." Tô Vân Hi từ trên bàn cầm đến nguyệt phiến, khẽ phe phẩy.
"Hắn có cái đó bản lĩnh sao. Đều là người của bản cung thì không thể như vậy dễ dàng ly khai đâu." Dung Đới Giai cười lên một tiếng.
"Ngươi như vậy ở trước mặt nhiều người dùng ánh mắt đậm tình ý nhìn hắn, ngươi là không để cho hoàng thượng một chút mặt mũi sao?" Tô Vân Hi trong lòng đều là âm thầm công kích nữ nhân này.
"Ai nha. Bản cung chỉ là chưa từng thấy qua nam nhân anh tuấn như vậy, là tò mò muốn kỹ lưỡng nhìn một chút thôi, như vậy đã gọi là có ý với hắn. Như vậy là cố ý vu khống bản cung, thật quá đáng a?" Dung Đới Giai thân ảnh yểu điệu, như có như không cấp Tiểu Bạch nháy mắt.
"Ngươi hảo nên thu liễm, đừng làm mất mặt hoàng thất." Tô Vân Hi là cố ý căn dặn nữ nhân kia đừng quá phận.
"Bản cung hảo thu nhận quận chúa cái răn dạy a." Dung Đới Giai làm một cái cuối đầu.
"Các người đang nói chuyện gì lại cao hứng như vậy?" ở bên kia truyền đến một giọng nói khác lấn đến.
"Bái kiến hoàng hậu nương nương." "Thần tham kiến hoàng hậu nương nương." Tiểu Bạch, Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai hướng nữ nhân gọi hoàng hậu kia làm cái lễ.
"Miễn lễ." Tố Phượng Di phất tay, tỏ ý không cần đa lễ.
"Tạ hoàng hậu nương nương." ba người đồng thời xuất khẩu.
"Bản cung từ xa đã thấy các ngươi ở trong này đang nói chuyện gì đó, nói đến thật cao hứng, liền đi qua xem một chút." Tố Phượng Di từ tốn ngồi xuống.
"Hoàng hậu nương nương là quá để tâm rồi, bản quận chúa cùng quý phi ở trong này đều là nói đến một số chuyện cũ, không vấn đề gì lớn." Tô Vân Hi thanh âm nhẹ nhàng.
"Hoàng hậu nương nương bận rộn nhiều việc. Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng dạo Ngự Hoa viên a?" Dung Đới Giai ngữ điệu nâng cao, như không để nữ nhân kia vào mắt.
"Chỉ là đi ngang qua, vô tình nhìn đến trong này một màn xuân ý, liền mới đi vào." Tố Phượng Di cử chỉ đoan trang, nâng đến bôi trà của mình nhấp một ngụm.
"Hoàng hậu nương nương cũng quá là nhàn hạ rồi đi." Dung Đới Giai môi cong đến một vòng.
"Hôm nay Phạm sư phụ có phải lại có trò gì mới?" Tố Phượng Di nhìn đến Tiểu Bạch nghiêm chỉnh đứng một bên.
Hai nữ nhân kia bây giờ mới để ý. Người này từ lúc đi vào đây trên tay bê theo mộc khay, khi vào đây chỉ đặt xuống bàn, đứng một bên không nói gì, bây giờ nhìn lại thì mới thấy.
"Thấy hôm nay tiết trời phi thường oi bức. Hôm nay làm thiện, thuận tay làm ra một loại nước quả mới, không biết các vị có muốn hay không thử một chút?" Tiểu Bạch đi đến bên bàn, cẩn thận đem ra ba chén nước quả.
"Ngươi có phải hay không có thể biết trước thiên cơ. Đoán được bản cung sẽ đến, liền làm thêm một bát nước nga?" Tố Phượng Di nghi hoặc vấn Tiểu Bạch.
"Đều không phải có thể tiên đoán trước thiên cơ. Chỉ là tiện tay, làm ra còn dư lại một bát. Thuận tiện một đường liền đem theo đến thôi." Tiểu Bạch thần sắc vô biến, cấp Tố Phượng Di cái đáp lời.
"Vậy thì bản cung đa tạ ngươi." Tố Phượng Di cấp Tiểu Bạch cái gật đầu.
Tố Phượng Di tỉ mì quan sát bát nước quả một lúc. Màu sắc trong suốt, ngả sang thanh sắc, lại có hương thơm dịu bay vào mũi. Trong bát nước còn có một ít cánh hoa. Tố Phượng Di nhấp vào một ngụm nước quả. Đầu tiền cảm nhận được là hàn khí xâm nhập cổ họng, vị ngọt cùng một ít vị chua tụ lại nơi cuống họng. Đầu lưỡi lại cảm nhận được vị mặn. Hương thơm của nước quả đã qua một lúc vẫn tụ lại trong khoang miệng, đều là hương khí lan đến tận mũi.
"Lần này ngươi có phải hay không lại cho thêm băng vào?" Tô Vân Hi đem bá nước quả uống đến sạch sẽ, cất tiếng hướng Tiểu Bạch tìm câu trả lời.
"Phải. Chỉ là lần này tùy tiện một chút, thay đổi một số hương liệu." Tiểu Bạch cấp cái gật đầu.
"Lần này là dùng theo công thức nào. Đều cùng lần trước không giống nhau rồi a?" Dung Đới Giai đưa bát nước quả lên mũi ngửi một chút.
"Bản cung là cảm nhận được đầu lưỡi lưu lại vị mặn." Tố Phượng Di trong lòng hiếu kỳ.
"Cái này gọi là nước dưa lê. Vị ngọt đến từ đường, mát lạnh từ băng, chua cùng mặn từ dưa lê muối, hương thơm là dùng đến một ít hoa nhài, thêm một chút hoa hồi. Thứ này chỉ là mới làm ra, không dám tùy tiện dâng lên, vẫn là tìm người thử qua một lần." Tiểu Bạch điềm đạm giải thích.
"Chỉ là một bát nước quả, lại cần nhiều công đoạn như vậy." Tố Phượng Di môi cong lên một cái, nhìn đến bát nước trong tay.
"Quả thật là không dễ dàng, xem ra ngươi cái tay nghề cũng thật cao." Tô Vân Hi gật gật đầu.
"Bản cung lệnh ngươi mỗi ngày vào giờ dùng thiện đều đem đến một bát. Có hiểu hay chưa?" Dung Đới Giai cấp Tiểu Bạch cái lệnh.
"Đã hiểu." Tiểu Bạch gật đầu.
"Bản cung còn việc, trước liền ly khai. Hai người cứ từ từ hóng mát. Phạm sư phụ, phiền ngươi theo bản cung một chuyến. Dung quý phi không phiền?" Tố Phượng Di đứng lên, hướng Tiểu Bạch nói một câu, lại hướng Dung Đới Giai hỏi một lần.
"Hoàng hậu nương nương cần dùng đến, liền cảm thấy không phiền." Dung Đới Giai gật đầu ưng thuận, trong lòng âm thầm phát hỏa.
"Như vậy liền ly khai." Tố Phượng Di nói đến một câu, liền xoay người dẫn theo Tiểu Bạch ly khai Ngự Hoa viên.
Hai nữ nhân kia lại ở đó khai lên cuộc chiến khác. Không ai chịu nhượng bộ.
Tại Phượng Hoa cung địa phương. Hoàng hậu nương nương ngồi trên ghế lớn, tư thái nhã nhặn đọc sách. Tiểu Bạch đứng ở dưới, một lời cũng không nói, chỉ lẳng lặng đứng ở đó quan sát nữ nhân kia. Sau hai khắc, Tố Phượng Di buông xuống quyển sách trong tay, nhìn thân ảnh phía dưới.
"Lần trước là ngươi đưa Ân nhi trở về. Bản cung đa tạ ngươi." Tố Phượng Di từ tốn hướng Tiểu Bạch nói.
"Nương nương không cần đa lễ. Chỉ là việc nên làm." Tiểu Bạch bất vi sở động trả lời nữ nhân kia.
"Ngươi cái thân phận thật sự là người phương nào?" Tố Phượng Di đối Tiểu Bạch cái thân thế nghi hoặc, hướng Tiểu Bạch vấn.
"Thần xuất thân tầm thường, không gì đáng nói. Nương nương nếu đã không gì phân phó, thần như vậy liền cáo lui." Tiểu Bạch hướng nữ nhân làm cái lễ, không cần đến câu ân chuẩn, liền xoay người ly khai.
Tố Phượng Di đối Tiểu Bạch trong lòng dâng đến cỗ nghi hoặc thật lớn.
Giờ dậu ba khắc. Tiểu Bạch ở trong cung ngốc một ngày, cảm thấy ngột ngạt, bí bách. Liền thu xếp đồ nghề, ly khai hoàng cung. Trở lại Trấn lâu, Tiểu Bạch đồ đạc đa số đều là ở nơi này, để thuận tiện, liền bảo lão bản để lại cho mình phòng này. Hảo thu xếp lại một lần, thanh tẩy, thay đổi một kiện y phục bạch sắc thêu hoa, liền thong thả xuống phố dạo qua một chút. Đã hơn bảy ngày Tiểu Bạch ngốc ở hoàng cung, suýt thì quên mất cái không khí tự tại ở bên ngoài. Bây giờ ở trên đường phố đi dạo, hít một chút không khí bên ngoài, cũng có thể xem như bù lại. Tiểu Bạch ở một quán mì đêm bên đường kêu một bát mì nóng, từ từ thưởng thức. Song để lại trên bàn năm văn tiền, liền tiếp tục dạo phố. Tiểu Bạch ở quán trà nhỏ gọi đến một chén, từng ngụm trà nóng trôi xuống bụng. Tiểu Bạch đi ở trên đường, trong đầu lại xuất lên ý niệm mình cái thân thế lúc sinh thời. Mình từ khi ra đời đã là cô nhi. Mình nương để mình ở trước một cái cô nhi viện, sau đó liền không trở lại nữa. Mình được một bà bà ở đó nuôi dưỡng, đến năm sáu tuổi mới được bà bà nói cho mình nghe mình cái xuất thân. Lúc nghe được, cảm thấy trong lòng đảo lộn, lại nghĩ đến thật nhiều, tại sao nương lại bỏ mình, nương không cần mình sao, có phải mình xuất hiện trên đời khiến nương không vui hay không? Suy nghĩ thật nhiều thật nhiều, khóc đến hai mắt đều sưng đỏ. Từ đó liền trưởng thành hơn những người khác, luôn luôn cố gắng, luôn luôn nỗ lực. Đến năm mười lăm tuổi liền rời khỏi cô nhi viện, tự mình kiếm việc, nuôi sống bản thân, trả học phí. Sau khi tốt nghiệp cao trung liền nghỉ học, ra ngoài kiếm sống, làm việc khắp nơi. Kiếm được một ít tiền liền trở lại hoàn thành khóa đại học ngành ẩm thực. Ra ngoài xin việc, liền được tiếp nhận vào một nhà hàng hạng ba, ở đó làm rửa chén một năm, lại lên phụ bếp, kế đó một năm lại trở thành bếp trưởng. Ngốc ở nhà hàng đó ba năm, quen biết được không ít người có danh tiếng, liền có được không nhỏ cái danh tiếng. Nỗ lực nửa năm, thanh danh vang xa, liền có chỗ đứng trong giới ẩm thực. Từ đó cuộc sống tốt hơn đôi chút. Mình hai mươi bốn năm đều là một mình mừng sinh thần, thật không ngờ năm mình hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên cùng với bằng hữu mừng sinh thần, thời điểm mình chỉ mới có một chút danh tiếng, lại bị người ta sát hại, giết một cách tàn nhẫn. Đến khi mở mắt, thì đã nhìn thấy mình nằm trong quan tài. Lúc đó nước mắt đã không thể rơi nữa, biết được là mình không còn, trong lòng ruột gan đảo lộn. Thời điểm mình đi đến địa phủ, được diêm vương nhìn trúng, mình liền trở thành Bạch Vô Thường. Cả cuộc đời đều không có gì vui vẻ, khi xuống dưới rồi lại không có gì để mang theo. Không ý nghĩa.
Tiểu Bạch vừa đi vừa hồi tưởng lại ký ức. Không để tâm đến xung quanh, liền không để ý đến phía trước mình có một thân ảnh lao đến, nhào vào trong lòng mình. Tiểu Bạch bị tác động liền giật mình, nghi hoặc nhìn người trong lòng. Người này trên người đang bị thương, nhưng lại chảy ra thanh huyết, như vậy chỉ có thể là người của Minh Giới, dựa theo người này cái y phục, không thể lẫn đi đâu được, đích thị chỉ có người đó. Tiểu Bạch đem cái thân ảnh kia thủ trong lòng, ngẩng đầu nhìn đến phía trước. Đoán không nhầm thì hẳn là sơn tặc, nhìn xung quanh một chút, thì ra mình đã đi đến cổng thành. Lòng nghĩ đám sơn tặc này gan cũng thật lớn đi, dám chạy đến tận đây, Tiểu Bạch dùng linh quan đến nhìn bọn họ, tất thảy sáu tên, xem như hôm nay dương thọ của các ngươi đã tận. Sơn tặc sáu tên tất thảy đuổi đến nơi, vung lên đại đao, một đường hướng Tiểu Bạch hai người chém tới, Tiểu Bạch xoay người né tránh. Một tên khác ở phía sau hướng đao đâm tới, Tiểu Bạch bắt lấy hắn, đem hắn cái thủ một chiêu liền bẻ gãy, ở trên cổ hắn dùng trảo thủ đoạt đi hắn cái mạng. Năm tên kia nhìn thấy cảnh tượng, lòng sinh sợ hãi, một khắc chùn bước. Một tên đại hán vẫn là ém đi nỗi sợ, xông lên trả thù cho huynh đệ. Tiểu Bạch thời điểm hắn đến ngay trước mặt, liền một cước hướng yết hầu hắn giáng xuống, đại hán cách Tiểu Bạch một thước, thổ huyết, ngã xuống. Bốn tên còn lại cùng một lúc tiến đến, Tiểu Bạch cử động thân thể, liền không lâu lại thấy bốn tên đó nằm ở trên đất. Một người lục phụ ngũ tạng thương tổn trầm trọng, chết. Một người đầu lìa khỏi cổ, chết. Một người tứ chi không còn, thất khiếu chảy máu, chết. Tiểu Bạch đối cảnh tượng vừa phát sinh, một lần cũng không nhìn đến, lẳng lặng đem theo thân ảnh kia ly khai.
Giờ tuất, tại hoàng cung địa phương. Nghinh Chiết cung, thập lục hạ phòng. Cái người kia thân ảnh ngồi bên bàn lớn, không vận y phục, lộ ra mảnh lưng trắng trẻo, vết thương lớn ở trên lưng, thanh huyết chảy ra, như là tiêu điểm giữa tấm thân trắng. Tiểu Bạch ở trên bàn bày đến bông băng cùng vải trắng, cẩn thận giúp người kia cầm máu.
"Ngươi như thế nào lại chạy lên đây? Công vụ không cần phải làm sao? Như thế nào lại bị đám sơn tặc đả thương?" Tiểu Bạch thủ vẫn động, giúp người kia tẩy vết thương, một đường khác dò xét.
"Ta là bị buộc a. Ngươi nghĩ ta trong lòng mừng thầm sao? Nếu không phải Vương Thượng đại nhân đặc biệt căn dặn, gia sẽ xả thân đem đồ đến cho ngươi sao. Ngươi một lời đa tạ cũng không có, lại còn ở đây dò xét ta?" Người kia nghe được Tiểu Bạch cái lời, liền lập tức sinh khí.
"Hảo. Vậy ta đa tạ ngươi." Tiểu Bạch đề cao thanh điệu, động tác rửa vết thương dụng lực mạnh hơn.
"AA... AA... ngươi có phải là giúp ta băng bó hay là đang gián tiếp trừ khử ta thế? Ngươi nhẹ tay một chút, đau chết ta rồi? Đang lấy mạng sao?" cái kia thân ảnh vết thương bị dụng lực, đau đớn truyền đến đại não, hét lớn.
"Ngươi biết điều thì nên ngậm miệng." Tiểu Bạch thanh âm đề thấp, thận trọng hướng người kia nói.
"Ta im là được. AA... ngươi nhẹ tay một chút đi. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc." cái đó thân ảnh hướng Tiểu Bạch lớn tiếng.
Sáng hôm sau. Trong cung được một trận náo nhiệt. Không biết từ đâu dâng lên tin đồn, Phạm sư phụ của trù phòng là đoạn tụ a. Cái này tin đồn đã sớm lan rộng khắp hoàng cung. Kẻ nghe được lại một phen không thể tin. Tin tức đã sớm lan truyền đến Nghinh Chiết cung, lọt đến tai Dung Đới Giai.
"Tuyết nhi. Phạm sư phụ trù phòng là đoạn tụ. Tin đồn này là từ đâu có?" Dung Đới Giai thời điểm đang ngồi trong cung dùng điểm tâm, liền nghi hoặc, thuận miệng hỏi đến Tuyết nhi.
"Hồi nương nương. Nghe nói là sáng nay, Tuệ nhi đến đánh thức Phạm sư phụ, nhờ người làm một ít điểm tâm sáng. Không ngờ khi đặt chân vào phòng, liền nhìn thấy hai thân ảnh, một người vận trung y, người kia không một mảnh vải, quấn nhau ở trên giường. Nghe Tuệ nhi kể thì là Phạm sư phụ cùng một nam nhân khác. Liền như vậy trong cung xuất hiện tin đồn, nói Phạm sư phụ tính tình lãnh đạm, thì ra là ái nam không ái nữ, là đoạn tụ a." Tuyết nhi từ từ thuật lại, phát sinh một trận rùng mình.
"Thật sự là không thêm bớt điều gì?" Dung Đới Giai nghe Tuyết nhi kể cũng là da gà đều nổi lên.
"Nô tài cũng chỉ là nghe tiểu Khinh tử của Nội Vụ phủ kể lại. Đầu đuôi đều không tận mắt chứng kiến." Tuyết nhi đầu cuối xuống đất.
"Hắn thật sự là loại người này?" Dung Đới Giai là phi thường nghi hoặc.
Ở một nơi khác. Nữ nhân Tô Vân Hi khi nghe được sự, một ngụm trà trong miệng đều là cấp ra ngoài, ho đến kịch liệt.
"Thật sự... khụ khụ... thật sự là có... khụ... có tin đồn như vậy sao?" Tô Vân Hi đưa tay vuốt ngực, hòng nén lại trận ho.
"Hồi quận chúa. Là sáng này nghe được từ tiểu Gia tử của Kính Sự phòng. Nô tài cũng là chấn kinh không ít." tiểu Thúy một bên đỡ lấy nữ nhân kia, một bên từ từ nói đến.
"Phạm sư phụ hiện tại đang ở nơi nào?" Tô Vân Hi hướng tiểu Thúy ở một bên vấn.
"Nghe nói sau khi phát sinh ra sự, Phạm sư phụ không lâu sau đó liền cùng cái đó nam nhân đã rời khỏi hoàng cung a." tiểu Thúy cung kính.
Tô Vân Hi nơi đáy ánh mắt dâng lên một cỗ ý niệm.
Tại một quán trà bên vách núi ở ngoại thành. Tiểu Bạch cùng Tiểu Du ngồi ở bàn nhỏ bên sát lan can, hướng ra phong cảnh vực sâu vạn trượng. Cái này quán trà là nằm giữa một rừng cây, áp sát vào vách núi, bên dưới là vực thẳm. Tiểu Bạch thời điểm rảnh rỗi không sinh cơ đi dạo, liền phát giác ra nơi này, khí quan thanh tịnh, lại ít người lưu đến, liền chọn chỗ này làm nơi thường xuyên ngốc lại. Tiểu Bạch nhàn nhã gọi ra một bình Thiết Quan Âm, một đường thưởng cảnh, một đường thưởng trà. Mà cái tên ở đối diện lại là không có cái đó tâm tình a.
"Lão nhị. Minh Giới thời điểm này vô cùng hỗn loạn, công vụ đều không thể sắp xếp ổn thỏa. Vương Thượng vì chuyện quỷ hồn tại Cửu thành làm loạn mà đau đầu. Quỷ nha bởi vì thiếu đi ngươi, lão đại cái thư tịch đều không thể mau chóng thu xếp. Ngươi trước tiên trở về chỉnh đốn quỷ nha, hảo không?" Tiểu Du trong lòng lo lắng, nhìn Tiểu Bạch ở đối diện.
"Chuyện của Minh Giới tất thảy đều đã có các ngươi lo liệu. Không việc gì phải gấp gáp trở lại." Tiểu Bạch không cấp người kia ánh mắt, lẳng lặng nói.
"Không phải a. Tuy rằng chúng ta đều ở đó, nhưng sổ sách một phần đều do ngươi đảm nhiệm. Ngươi đi rồi thì lão đại là người gánh a. Hắn cái công vụ vẫn chưa thể đem hảo thu xếp, bây giờ ngươi cái sổ sách đều đẩy qua cho hắn, ta cùng lão tam đều phải gánh thêm không ít việc a." Tiểu Du thật sự là chịu không nổi, hướng Tiểu Bạch than vãn.
"Không việc gì phải lo lắng. Từ từ thu xếp, tất thảy đều viên mãn." Tiểu Bạch quan sát người kia cái sắc diện, chỉ để cho hắn một câu.
"Ngươi... ngươi đúng là đồ vô lương tâm. Chúng ta đều bị ngươi cái công vụ áp sắp không chịu nổi, Vương Thượng đại nhân lại tìm chúng ta trút giận. Ngươi mau trở lại xử trí cho ta." Tiểu Du trong lòng liền sinh khí.
"Uống một chung trà hạ hỏa. Ta không muốn nói lí lẽ với kẻ đang tức giận." Tiểu Bạch hướng Tiểu Du đẩy đến chung trà.
"Được... được, vậy liền uống trà." Tiểu Du quăng cho người kia câu nói, cầm đến chung trà, một hơi uống cạn.
"Đã uống xong? Như vậy liền trở về." Tiểu Bạch nhìn đến chung trà rỗng trước mặt, liền xuất khẩu, tùy tiện ném trên bàn hai lượng bạc, đứng lên toan rời khỏi.
"Không phải mới là giờ mùi. Gấp như vậy làm cái gì a?" Tiểu Du nhanh chân đuổi theo người kia thân ảnh.
"Còn không phải trở về làm cơm sao." Tiểu Bạch không xoay đầu, chỉ nghe được lời nói vọng đến.
"Nè, ngươi chậm một chút, đợi ta a." Tiểu Du đề cao thanh âm.
Tiểu Du là nhanh chân, toan chạm vào Tiểu Bạch cái vai, liền không đề phòng dưới chân, vấp phải hòn đá, cả người nhào đến phía trước. Trong lòng thầm nghĩ sẽ tiếp đất, lại cảm thấy có lực đạo kéo mình trở lại, khi khai mở nhãn châu, gần ngay trước mặt là gương mặt của Tiểu Bạch. Từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng chưa từng cùng người nào động chạm gần nhau như vậy. Thời điểm này là mắt đối mắt, mặt đối mặt. Nhìn vào nhãn châu tử sắc lãnh đạm, diện bất giác ửng đỏ một tầng, tâm lại lay động không ngừng. Nhanh tay một chút đẩy ra người kia.
"Lần sau cẩn thận một chút. Đừng đi nhanh như vậy." Tiểu Bạch nhìn đến người kia dặn một câu.
"Ta... ta... ta là sơ ý thôi." Tiểu Du cảm nhận mình lúc này là không ổn, lắp bắp biện minh.
"Đã biết." Tiểu Bạch một đường đi thẳng, tùy tiện quăng lại cho người kia một lời.
"Đồ đáng ghét Phạm Vô Cứu." Tiểu Du thanh âm đề cao, mắng một câu.
Tiểu Du là cảm thấy thời điểm lúc nãy thật kỳ lạ, mình cái cảm giác đối người kia đều không như thường ngày. Có một chút gì đó gọi là ngượng ngùng, không dám cùng hắn đối mặt. Tiểu Du nghĩ, hẳn là mình mắc bệnh rồi.
- ----Hết chương 11-----
Tác giả: Ta đã quay lại. Ta sẽ thêm vào dàn lão bà Tiểu Bạch của chúng ta thêm hai người nữa, để các ngươi có thêm chuyện hay để xem a.