*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Bạch ôm theo Hồ Ly Khanh rời khỏi Khác đình, trở lại Nghinh Chiết cung. Vừa về đến nơi, vẫn chưa kịp bước vào trong, con hồ ly nhỏ Hồ Ly Khanh đã từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống, một lời đều không phát ra liền đã chạy vào bên trong, đem thân thể hồ ly nằm trên bàn lớn. Tiểu Bạch dấn đến nghi hoặc, theo ở phía sau.
"Sinh khí?" Tiểu Bạch điều trước tiên ngồi xuống chính là tự mình rót đến bôi trà, nhấp một ngụm, song mới hướng con vật nhỏ nghi ngờ.
Hồ Ly Khanh đối Tiểu Bạch câu hỏi không hề lên tiếng đáp lại, đem mặt xoay đi nơi khác, không nhìn đến người kia.
"Vì sao sinh khí?" Tiểu Bạch nhận thức người kia thái độ, liền hỏi đến thêm một lần.
Hồ Ly Khanh một mực im lặng, chỉ là lần này cái đuôi nhỏ đã có động thái đong đưa qua lại.
"Nếu đã không muốn nói, thì không cần nói nữa." Tiểu Bạch đặt bôi trà đã cạn xuống bàn, vận thân thể đứng lên, hướng sàn đan đi đến.
"Chàng còn tỏ ra không biết! Chàng có nghe qua nam nữ thọ thọ bất thân không? Chàng cùng nữ nhân đó lại giữa ban ngày động chạm thân thể! Chàng có biết hai từ xấu hổ viết thế nào không!?" Hồ Ly Khanh từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng đã có lửa, nhất thời lửa giận đại phát, không thể kiềm chế liền đối Tiểu Bạch dùng đến lời lẽ khó nghe.
"Có sao? Ta không biết là ta cùng thái phi có động chạm thân thể." Tiểu Bạch đầu óc một trận mơ hồ. Thật sự lúc đó mình không hề nhận thấy mình cùng người khác phát sinh động chạm, là do mình lơ là?
"Chàng còn ngụy biện!? Chính mắt ta nhìn thấy hai người thủ chạm vào nhau! Chàng như vậy là nói ta nói oan chàng?" Hồ Ly Khanh hai mắt ửng đỏ, khóe mắt đọng nước, thời điểm chính là đã muốn rơi lệ.
"Không có." Tiểu Bạch lắc đầu phủ nhận.
"Chính chàng cùng nữ nhân kia phát sinh động chạm, còn không thừa nhận! Là nói ta nói oan chàng!" Hồ Ly Khanh phi thường tức giận, cảm thấy như đồ của mình bị người khác cướp đi. Hơi thở đều tỏa khí nóng.
"Ta chưa từng như vậy nói qua." Tiểu Bạch diện sắc bất biến, thanh âm nghe ra phi thường bình đạm, như không có chuyện gì.
"Phạm Vô Cứu! Chàng rõ ràng đã làm sai, bây giờ còn điềm nhiên như vậy?" Hồ Ly Khanh nộ khí xung thiên.
Tiểu Bạch im lặng, một mực nhìn thẳng người phía trước.
"Chàng... Chàng... Ta ghét chàng!" Hồ Ly Khanh lần này thật sự rơi lệ, đối Tiểu Bạch chính mình lưu lại một câu ghét bỏ liền nhanh chân xoay người chạy đi.
Tiểu Bạch cảm thụ một màn nhất thời ngây ngốc, đến khi người kia chạy khỏi mới hoàn tỉnh, đáy mắt xuất hiện tia lo lắng cùng áy náy. Thức thời nghĩ thông, liền ở phía sau nhanh một chút đuổi theo. Tiểu Bạch không biết Hồ Ly Khanh đã chạy đến nơi nào, chính mình tìm kiếm nhiều nơi đều không thấy, lo lắng ngày một lớn hơn, mày kiếm đều chau lại, nhãn châu liên tục đảo xung quanh, hòng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Thời điểm gần như sắp đi hết cả hoàng cung, tại một góc của Kiêm Hà trì, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Tiểu Bạch từng bước, từng bước đến gần, vô tình nghe được, thì ra, người kia chính là ở đây phát tiết, mắng chửi mình.
"Phạm Vô Cứu đáng ghét... hức... người ta là yêu chàng... hức... cho nên mới không muốn nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác có động chạm... hức... chàng lại như khúc gỗ... hức... một mực không để ý ta... không quan tâm ta... không nhìn đến ta... hức.. hức... ta ghét chàng... ta ghét chàng!" Hồ Ly Khanh thanh âm nấc nghẹn, khó khăn đem lời mắng chửi phát tiết ra bên ngoài.
"Đáng ghét... đáng ghét!" Hồ Ly Khanh dụng lực, đem những hòn đá nhỏ bên cạnh hồ đều đẩy xuống dưới.
"Nàng thật sự ghét ta đến như vậy?" Tiểu Bạch giọng nói bình đạm, hướng người phía trước hỏi một câu.
"Chàng... chàng còn đến đây làm gì?" Hồ Ly Khanh đột nhiên nghe đến giọng nói khác từ phía sau truyền đến, thân thể nảy lên một cái, xoay đầu, nhìn đến lại là con người đáng ghét kia, giọng điệu không mấy vui vẻ đối người kia vấn.
"Ta đi tìm nàng." Tiểu Bạch từ trước đến giờ là kiểu người thẳng thắn, cho nên đối chuyện mình đi tìm người nọ không hề dấu diếm, đều nói ra.
"Chàng... chàng... ta... " Hồ Ly Khanh thời điểm nghe đến câu nói kia, tất cả ủy khuất đều đã sớm biến mất không còn tung tích, phi thường cảm động cùng áy náy, nhận thấy bản thân cũng có phần quá đáng rồi.
"Đã không còn giận? Đã trễ, nếu đã không còn giận, vậy liền theo ta trở về." Tiểu Bạch bước đến trước mặt Hồ Ly Khanh buông đến câu nói.
"Ân." Hồ Ly Khanh lúc này đã ngoan ngoãn, để Tiểu Bạch bế đến mình cùng người trở về.
Phòng riêng tại Nghinh Chiết cung, Hồ Ly Khanh thời điểm về đến liền đã kêu réo, một mực bắt Tiểu Bạch giúp nàng thanh tẩy thân thể, nàng muốn đi tắm. Tiểu Bạch ban đầu đối nàng yêu cầu này không ưng thuận, lúc sau chịu không nổi nàng làm loạn, liền phải hạ mình giúp nàng tắm rửa một hồi. Bế nàng rời khỏi mộc dũng, Tiểu Bạch ở trong tủ lấy đến mảnh vải lớn, đem Hồ Ly Khanh thân thể lau qua một lần, lại còn thay nàng chải lông, vuốt đuôi cho nàng. Mà con hồ ly này thật không biết điều, đều là mình vuốt đuôi giúp nàng, chính mình biết đuôi chính là nơi nhạy cảm của nàng, nàng lại một mực yêu cầu mình làm cho bằng được, đến khi mình làm thì nàng lại không an phận, kêu đến âm thanh phi thường kỳ quái, người nghe đến đều rợn người. Hồ Ly Khanh được phu quân chăm sóc thì vô cùng hưởng thụ, đôi lúc còn đem thân thể động một trận, bị Tiểu Bạch nghiêm trọng nhìn liền mới ngoan ngoãn nằm im.
Tiểu Bạch nhận thấy tất thảy đều đã xong, ở bao y lấy đến một cuốn sách tranh, ngồi trên sàn đan, lưng tựa vào thành giường, chú tâm đọc. Hồ Ly Khanh lại nhận thấy vô cùng trễ, người kia còn đọc sách cái gì chứ, chính mình muốn cùng chàng đồng sàn cộng chẫm nha. Nghĩ đến liền cao hứng, xoay người một cái liền biến thành người, thân thể như lần trước, không mảnh vải che thân, môi nở nụ cười yêu mị, dựa vào ánh nến, từng bước một đến bên Tiểu Bạch.
"Phu quân... đã trễ như vậy rồi chàng còn xem cái gì sách nữa a." Hồ Ly Khanh đưa thủ cướp lấy cuốn sách trên tay Tiểu Bạch ném đi, ngồi ở trên đùi Tiểu Bạch, hai tay câu lấy cổ người trước mặt, bật cười thành tiếng, thổi khí như lan.
"Nàng lại nháo cái gì?" Tiểu Bạch vốn đang chú tâm vào sách, đột nhiên sách của mình bị người khác cướp đi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một màn như vậy, khó hiểu đối Hồ Ly Khanh vấn.
"Phu quân, đã trễ rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ a. Còn sách của chàng để ngày mai hãy xem, có được không?" Hồ Ly Khanh cao hứng, hai tay ở trên cổ Tiểu Bạch khẽ vuốt ve, diện ngày một đưa đến gần hơn, thanh điệu tựa nước, phi thường mê hoặc lòng người.
"Nàng trước đi ngủ, sách, ta xem xong sẽ ngủ sau." Tiểu Bạch cùng Hồ Ly Khanh cấp một lời, liền xoay người muốn nhặt lên cuốn sách bị nữ nhân trước mặt vứt đi.
"Phu quân, thập nhất muốn cùng chàng cộng chẫm. Chàng bồi thập nhất có được không?" Hồ Ly Khanh nhận thấy Tiểu Bạch xoay đầu toan nhặt sách, nhanh một bước, hai tay câu cổ đều dụng lực, đem Tiểu Bạch ôm lấy, không để người di chuyển, trực tiếp hướng Tiểu Bạch làm nũng.
Tiểu Bạch thoáng chau mày, nhận thấy bên hông đều bị đùi của Hồ Ly Khanh áp chặt.
"Phu quân ~~ " Hồ Ly Khanh lay thân thể, mị hoặc làm nũng đều tăng thêm một phần.
"Thập nhất yêu chàng nhất!" Hồ Ly Khanh cấp Tiểu Bạch nụ cười đẹp nhất, ở trên má Tiểu Bạch ấn xuống một nụ hôn.
Tiểu Bạch đỡ lấy nữ nhân nằm xuống, kéo chăn phía dưới phủ lên người nàng. Thủ đỡ lấy đầu, nhãn châu đóng chặt, nghỉ ngơi. Hai người, nằm cách nhau một khoảng, nữ nhân nằm phía trong, Tiểu Bạch nằm phía ngoài xoay mặt hướng vào trong. Hồ Ly Khanh đưa mắt ngắm nhìn khuông mặt của phu quân ở đối diện, tâm thất đều là vị ngọt, môi lại vô thức nở nụ cười, đưa mình ngọc thủ cùng Tiểu Bạch thủ đan vào nhau, chậm rãi nhắm mắt nhập xuân mộng.
Sáng hôm sau, mặt trời hôm nay dường như đang lười nhác, sự là hôm nay tiết trời không có một tia nắng, thay vào đó là bầu trời âm u, mưa lớn kéo dài. Tố Phượng Di thân thể đau nhức ngồi tại tràng kỷ, ngọc thủ đưa lên xoa thái dương. Hoàng thượng đã lâu không đến Phượng Nghi cung, tối qua không biết cớ sự gì đột nhiên lại di giá, hài tử đã lâu không gặp phụ hoàng, cao hứng hoạt nháo cả một đêm. Hoàng thượng có đối nàng hỏi thăm vài câu, nàng chỉ đáp lại người là rất tốt, rất hảo. Thính Chiêu đế lưu lại cùng nàng chơi cờ, đến giữa canh hai mới bãi giá. Nàng cả đêm đều không thể chợp mắt, nhãn châu lúc này phi thường mệt mỏi, nhưng nhìn lại đã là giờ dần, cho nên nàng không thể trở vào tẩm điện nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi ở đây dùng trà để tỉnh táo hơn một chút.
Bên trong tẩm điện, Tô Niệm Ân nheo mắt thức dậy, đưa mắt nhìn quanh lại không thấy bóng dáng mẫu hậu, liền từ trên phụng sàn nhảy xuống, y phục chưa kịp hoán đã chạy ra ngoài tìm nương.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu!" Tô Niệm Ân một đường chạy, một đường kêu lớn, mong muốn nghe thấy mẫu hậu đáp lại mình.
"Ân nhi?" Tố Phượng Di vốn dĩ sắp chống đỡ không nổi buồn ngủ, bên tai đột nhiên nghe đến tiếng nhà nàng hải tử, giật mình mở mắt.
"Mẫu hậu ~ " Tô Niệm Ân nhìn thấy mình nương ở đại sảnh, cước bộ thêm lực, mau chóng chạy đến, nhảy vào lòng Tố Phượng Di.
"Ân nhi thế nào vừa thức dậy đã làm nũng rồi?" Tố Phượng Di nhìn bảo bối của mình ôm lấy mình không buông, cái đầu nhỏ dụi vào lòng mình, cảm thấy hài tử động thái hảo đáng yêu, bật cười thành tiếng.
"Mẫu hậu, Ân nhi đói." Tô Niệm Ân cái bụng rỗng sớm đã kêu thành tiếng, liền mới chạy đi tìm nương, nói rằng mình đói rồi a.
"Hảo, hảo. Con trước tiên theo Dĩnh Hoa đi rửa mặt, sau đó mới dùng thiện, hảo không?" Tố Phượng Di xoa đầu hài tử, đối nàng ôn nhu căn dặn.
"Ân." Tô Niệm Ân lập tức gật đầu, sau đó liền theo Dĩnh Hoa ly khai đến hậu điện.
Tố Phượng Di sau giao phó hài tử, bản thân thở ra một hơi, liền trở vào bên trong hoán đến cái khác kiện y phục.
Tố Phượng Di cùng hài tử ngồi ở bàn lớn dùng thiện. Tố Phượng Di ở bản thân chén gắp đến thật nhiều thức ăn, một đường hướng hải tử uy đến, chính mình vẫn chưa có gì vào bụng. Tô Niệm Ân lại rất hiếu thảo, sau khi lắp đầy bụng, vận thân thể đứng lên ghế, lấy đến bát canh nóng, kề gần môi thổi một hơi, tiếp đó muỗng canh đều ở trước môi Tố Phượng Di. Tố Phượng Di trong lòng cảm động, hài tử của nàng hảo ngoan a. Tô Niệm Ân nhìn điểm tâm trên bàn, ở trong mắt là thứ quen thuộc bản thân từng nhận được, trong lòng vui vẻ không ít. Vươn tay cấp đến viên kẹo đường bỏ vào miệng, cười đến nhãn châu đều híp lại.
"Mẫu hậu, Phạm thúc thúc làm kẹo đường thật ngon a. Lần trước đều đã cấp Ân nhi hai gói, lần này lại đem đến nữa a." Tô Niệm Ân cao hứng hướng Tố Phượng nói ra một chút người kia từng đối mình cho kẹo.
"Ân nhi, thứ này quá nhiều đường, ăn nhiều sẽ không tốt." Tố Phượng Di chau mày, người kia tại sao lại cho nàng hài tử kẹo đường, hắn rốt cuộc là có dụng ý gì?
"Nương nương, Phạm sư phụ cùng Dĩnh Hoa đã nói qua. Kẹo đường này lần trước tình cờ gặp được công chúa liền tùy tiện cho nàng, nhìn thấy công chúa yêu thích, Phạm sư phụ lần này làm thiện đều làm thêm một ít. Phạm sư phụ có nói thứ này không có nhiều đường, chỉ có một ít quả tươi cùng một muỗng đường đã có thể làm ra một chảo lớn. Công chúa có thể dùng." Dĩnh Hoa là tỳ nữ cận thân của Tố Phượng Di, Khi nàng gả cho Thính Chiêu đế, Dĩnh Hoa đều đi theo nàng hầu hạ, được nàng xem như tỷ muội mà đối đãi.
"Thật sự không vấn đề?" Tố Phượng Di nghi hoặc hướng Dĩnh Hoa nghi hoặc.
Dĩnh Hoa gật đầu tỏ ý phải.
"Mẫu hậu, người thử một cái xem." Tô Niệm Ân trên tay cầm một viên kẹo đường, đưa đến miệng Tố Phượng Di.
Tố Phượng Di đem kẹo đường ăn vào trong miệng, quả thật cảm nhận chính là không quá nhiều đường, chỉ là một chút vị ngọt, còn có hương thơm của quả tươi.
"Mẫu hậu, có ngon không?" Tô Niệm Ân hướng Tố Phượng Di nghiêng đầu dò hỏi.
Tố Phượng Di mỉm cười, gật gật đầu.
Tô Niệm Ân cười lớn "Hoa a di cũng đến thử a ~ " Tô Niệm Ân lại lấy đến một viên khác hướng Dĩnh Hoa đưa đến.
Dĩnh Hoa sau khi nhìn thấy Tố Phượng Di gật đầu ưng thuận, liền cầm lấy kẹo đường ăn vào, hướng hài tử mỉm cười.
"Mẫu hậu, Ân nhi muốn đi tìm Phạm thúc thúc, Ân nhi sẽ sớm trở lại!" Tô Niệm ÂN nói lớn, liền nhảy khỏi ghế, rời khỏi Phượng Nghi cung.
"Ân nhi cẩn thận! Dĩnh Hoa, gọi Hồng Liên đi theo công chúa." Tố Phượng Di nhìn hài tử vội vàng rời chạy đi, trong lòng lo lắng nàng vấp ngã, liền hướng Dĩnh Hoa gọi người đi theo nàng.
"Nô tỳ tuân lệnh!" Dĩnh Hoa hành lễ, liền chạy đi gọi người.
Phía khác, Tiểu Bạch vốn muốn đi đến Ngự Hoa viên xem thử một chút, hôm nay nên làm thứ điểm tâm gì. Trên đường đột nhiên lại phát hiện trên đất có một chiếc khăn tay, Tiểu Bạch đem khăn tay nhặt lên, tỉ mỉ quan sát, đường thêu tinh tế, chỉ thêu cũng không phải loại tầm thường, hơn nữa, đây là vải của xưởng vải nổi tiếng nhất Tô Châu. Như vậy xét về chủ nhân của chiếc khăn tay này hẳn không phải thân phận tầm thường đi. Đem khăn tay xếp gọn bỏ vào ngực áo, mang theo nghi hoặc trong lòng tiếp tục hướng Ngự Hoa viên mà đi.
Đám nô tài Nghinh Chiết cung nhận thấy hôm nay quý phi nương nương tâm trạng phi thường xấu. Quý phi nương nương xưa nay nổi danh ra tay không nương tình, kẻ nào phạm phải nàng, kẻ đó đều sẽ chết rất thê thảm. Không biết vì lí do gì, nương nương sáng nay ra cửa vẫn còn cười cười nói nói rất vui vẻ, đến khi trở về liền sắc diện đen tối, cực điểm khó coi. Làm cho nô tài cả cung ai nấy đều trong lòng lo sợ, ngay cả hít thở cũng không dám mạnh một chút thở ra, hành sự đều cẩn thận hơn gấp bội, khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa, tiến thoái lưỡng nan, thật tình không biết phải như thế nào mới ổn. Cho nên nói, bầu trời Nghinh Chiết cung hôm nay mây đen tích tụ, không chút ánh nắng.
Dung Đới Giai hiện ngự tại thư phòng luyện chữ, càng luyện, tâm trạng lại càng xuống thấp. Nàng sáng nay tâm tình khoái hoạt, tâm muốn đến Ngự Hoa viên đi dạo, ông trời không hiểu ý người, trút xuống cơn mưa thật lớn, báo hại nàng ngay cả một đóa hoa cũng không thể chiêm ngưỡng, đành ngậm ngùi bãi giá hồi cung. Đã như vậy, khi về đến nơi mới phát giác mình khăn tay đều không thấy nữa, khăn tay đó là do nàng mẫu thân thời điểm nàng nhập cung tận tay làm cho nàng, bây giờ thì hay rồi, ngay cả rơi ở đâu đều không nhớ. Dung Đới Giai càng nghĩ càng tức giận, đem bút Long Nhai mạnh tay ném xuống, giấy Tuyên đầy chữ đều bị nhàu nát, đồ đạc trên bàn toàn bộ trong một cái nháy mắt liền đã nằm trên mặt đất. Dung Đới Giai nộ khí hét lớn, khí huyết nhất thời không thể chuyển lưu kịp thời, lồng ngực liên tục phập phồng, thở khí mạnh hơn. Dung Đới Giai buông thả thân thể ngã ngồi trên ghế, ngọc thủ vuốt ngực, kịch liệt áp chế tâm tính. Bên tai lại nghe đến thanh âm của tiểu Hi tử, Dung Đới Giai chỉnh đốn lại thần sắc cùng y phục, mới chuẩn tiểu Hi tử đi vào.
"Tiểu Hi tử thỉnh an nương nương, nương nương cát tường." tiểu Hi tử quỳ xuống hành lễ thỉnh an.
"Miễn lễ. Có chuyện gì?" Dung Đới Giai phất tay.
"Bẩm nương nương, Phạm sư phụ thập lục phòng dặn tiểu Hi tử đem người cái đồ vật đến hướng người hoàn trả." tiểu Hi tử cung kính cúi đầu hướng Dung Đới Giai bẩm tấu, từ trong tay áo lấy ra một gói bọc hướng nàng đưa đến.
"Thứ này!?" Dung Đới Giai nhìn gói bọc trong tay, trong lòng nghi hoặc, chau mày.
"Phạm sư phụ cùng nô tài nói qua. Phạm sư phụ thời điểm sáng sớm đi ngang Ngự Hoa viên nhìn thấy liền nhặt đến. Khi trở về nhìn qua một lần mới nhận thức là nương nương đồ vật, liền tìm nô tài, bảo nô tài mang vật đến hoàn lại cố chủ." tiểu Hi tử hướng Dung Đới Giai phân trần.
"Phạm sư phụ còn nói những gì?" Dung Đới Giai mở ra gói bọc, là mình khăn tay tưởng như đã không thể tìm thấy, lại là người đó nhặt được, tâm trạng xuất hiện tia vui vẻ, gấp gáp đối tiểu Hi tử vấn.
"Ngoài việc căn dặn nô tài hướng nương nương hoàn trả đồ vật, đều không có nghe Phạm sư phụ nói thêm điều gì!" tiểu Hi tử gãi gãi đầu, đại não suy nghĩ lại lời nói của người kia đối mình nói những gì.
"Phạm sư phụ hiện tại đang ở nơi nào?" Dung Đới Giai vận thân đứng lên, bước đến gần người kia một chút, giọng điệu là đang gấp gáp tra vấn đề.
"Phạm sư phụ sau cùng nô tài căn dặn, đã trở vào trong phòng." tiểu Hi tử lúc này chính là khó hiểu, vị này nhân gia tìm Phạm sư phụ để làm cái gì a?
Dung Đới Giai nghe người kia vừa dứt lời liền khẩu không xuất ngôn, trực tiếp bước đi. Gần đến cửa, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì, xoay người nhìn tiểu thái giám.
"Vừa nãy ngươi nói ngươi tên họ là gì? Là người cung nào?" Dung Đới Giai hướng tiểu Hi tử hỏi.
"Bẩm nương nương, nô tài là tiểu Hi tử, làm ở ngự thiện phòng." tiểu Hi tử cúi thấp thân thể, thành thật hướng người kia khai báo.
"Ngươi cùng Phạm sư phụ rất thân thiết sao?" Dung Đới Giai nhướng mày.
"Đều không phải nói là quá thân thiết. Lúc trước nô tài ngu ngốc mắc phải sai lầm, bị Ngô sư phụ lôi ra đánh một trận, may mắn được Phạm sư phụ cứu giúp. Phạm sư phụ còn cho nô tài cao dược trị thương. Từ lúc đó mỗi khi làm thức ăn, nếu nhìn thấy nô tài, Phạm sư phụ đều đối nô tài cho một ít." tiểu Hi tử cười ngốc nghếch nói.
"Tiểu Hi tử? Ngươi từ ngày mai liền chuyển qua Nghinh Chiết cung đi." Dung Đới Giai trong đầu suy nghĩ một số việc, liền hướng tiểu Hi tử hạ lệnh.
"Hả!?" tiểu Hi tử nghe người kia nói như vậy, kinh ngạc một trận, hai mắt cùng miệng đều mở lớn.
"Bản cung nói ngươi ngày mai liền chuyển qua Nghinh Chiết cung a." Dung Đới Giai nhắc lại câu nói, xoay người bước đi.
"Nô tài tuân lệnh! Tạ nương nương ân điển!" tiểu Hi tử vui mừng tột độ, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Dung Đới Giai di dời đến trước nơi ở dành cho nô tài. Đảo mắt tìm kiếm một hồi, không nhìn thấy người mình cần tìm, vui vẻ suy giảm một phần.
"Đào nhi. Ngươi vào bên trong xem thử Phạm sư phụ có ở trong phòng không?" Dung Đới Giai xoay đầu hướng Đào nhi đứng bên cạnh hạ lệnh.
"Tuân lệnh!" Đào nhi hành lễ sau đó đi vào bên trong.
Dung Đới Giai ở bên ngoài chờ đợi, một khắc sau đã nhìn thấy Đào nhi trở ra. Nhưng, không nhìn thấy người kia.
"Bẩm nương nương, nô tỳ thời điểm đến nơi thì Phạm sư phụ đã rời khỏi." Đào nhi hướng Dung Đới Giai bẩm báo.
"Có biết hắn đã đi đâu?" Dung Đới Giai hướng Đào nhi hỏi một câu.
"Nô tỳ có hỏi Trương quản sự, ngài ấy nói Phạm sư phụ hành tung bất định, ra vào lúc nào rất ít người biết. Thường xuyên không có trong phòng." Đào nhi đem lời Trương quản sự đáp mình hướng Dung Đới Giai nói ra.
"Hành tung bất định? Trương quản sự thật sự không biết?" Dung Đới Giai chau mày.
"Vâng!" Đào nhi gật đầu.
Dung Đới Giai mang theo tâm trạng không vui rời đi. Trên đường lại chạm mặt nữ nhân quận chúa Tô Vân Hi, diện lại đen thêm một tầng. Giữ trên môi nụ cười, bước đến phía trước chào hỏi.
"Yo! Quận chúa xem ra hôm nay tâm trạng phi thường tốt, ngày mưa thế này vẫn có hứng đi dạo." Dung Đới Giai che miệng cười lên một tiếng.
"Quý phi nương nương không phải cũng vậy sao?" Tô Vân Hi nhìn thấy địch nhân, cao hứng lúc nãy đều bị đá bay đi hết.
"Bản cung chỉ là tình cờ đi ngang đây. Nhìn thấy quận chúa, liền mới bước đến chào hỏi một chút nha." Dung Đới Giai giọng điệu thư thái, môi cong đến một vòng.
"Ổ? Là như vậy?" Tô Vân Hi phi thường nghi hoặc lời nói của nữ nhân này.
"Nghe nói quận chúa đã hai mươi ba cái xuân xanh. Quận chúa vì sao vẫn chưa lập quận mã a?" Dung Đới Giai giọng điệu nghe ra ý cười, như có như không nói.
"Nương nương vì sao lại có hứng thú với chuyện này?" Tô Vân Hi ngoài mặt bình thường, bên trong lại âm thầm mắng chửi nữ nhân trước mặt.
"Bản cung chỉ là hiếu kỳ. Quận chúa nếu vẫn chưa có ý trung nhân, hoàng thượng là vua một nước, cùng các tiểu quốc hàng năm đều qua lại nhiều lần. Chi bằng ở trong các tiểu quốc, bảo hoàng thượng đối quận chúa chọn một vị phu tế tốt. Thế nào?" Dung Đới Giai đạt được mục tiêu, âm thầm cười một trận.
"Bản cung sớm đã để ý một người! Nương nương không cần bận tâm. Đã sắp tối, bản cung trước cáo từ quý phi nương nương. Hồi cung." Tô Vân Hi một câu này chính là khẳng định, âm thầm nhắc nhở nữ nhân trước mặt đừng lo chuyện bao đồng. Hướng Dung Đới Giai cáo từ, trở về Nguyệt Hoa cung.
"Hồi cung!"
Dung Đới Giai sau khi trở về Nghinh Chiết cung việc đầu tiên làm chính là thanh tẩy thân thể. Ngâm mình trong dục trì, nhắm mắt thả lỏng thân thể. Qua hai khắc, nhãn châu đột nhiên khai mở, đảo qua một vòng, lại nghĩ được gì đó, liền bảo người đi gọi đến tiểu Hi tử.
"Tiểu Hi tử phụng mệnh, không biết nương nương có gì căn dặn?" tiểu Hi tử ở bên ngoài tẩm điện lớn tiếng nói vọng vào.
"Tiểu Hi tử. Ngươi đi cùng Phạm sư phụ truyền ý của bản cung, mời Phạm sư phụ tối nay đến Nghinh Chiết cung dùng cơm." ở bên trong vọng đến giọng nói nữ nhân.
"Nô tài tuân lệnh!" tiểu Hi tử nhận lệnh liền hồi đáp.
"Còn có. Sau khi chuyển lời, đến ngự thiện phòng căn dặn Ngô sư phụ làm đến một ít thức ăn thật ngon cùng cấp thêm hai bình Nhĩ Phổ Xuân Hà." nữ nhân lại thêm lời căn dặn.
"Nô tài sẽ đi ngay!" tiểu Hi tử nhận mệnh, lui xuống.
Không một người nào biết tại sao Dung Đới Giai lại làm như vậy. Chỉ biết hiện tại ở bên trong dục trì, nữ nhân yêu mị cẩn thận tẩy rửa thân thể ngọc ngà, răng trắng cắn lấy môi dưới, nở nụ cười mang tà ý. Tối nay có người thật sự không xong!!
- ----Hết chương 18-----
Tác Giả: ahihi.... có người sắp dấng thân cho cọp. Phía trước là sói đói, phía sau là hổ dữ. Con người đó chính là rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan a ~~ Để gia xem ngươi có thể vượt qua được đại họa này hay không a ~~