*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tiểu Bạch ra vào hoàng cung cho đến nay cũng đã trải qua hai tháng. Tiểu Bạch lúc đến chính là mùa thu, tiết trời mát mẻ. Nhưng bây giờ đã là mùa đông, khí trời se lạnh, tuyết đầu mùa vẫn đang tiếp tục trút xuống, cây cỏ trở nên xơ xác, bị một tầng tuyết thật dày phủ lên trắng xóa. Khí lạnh luôn luôn tản quanh khiến cảnh vật trước mắt đều như một màn sương che chắn trước mắt, không thể nhìn rõ. Bộ dạng bận rộn trong trù phòng đều được nhìn thấy qua cửa sổ gỗ mục.
Tiểu Bạch ở trù phòng đã chạy hết hai canh giờ, không hề ngừng tay, cũng vẫn chưa từng ngooid xuống nghỉ ngơi một khắc. Tất cả còn không phải là do đương kim thiên tử của Tề quốc sao. Tô Phá Ca hôm nay lại đột nhiên cao hứng, vốn chỉ là một bữa cơm tối như thường lệ, hôm nay không biết lại giở trò gì, gọi hết phi tần trong cung đến Trác Phúc điện đãi yến, nói là hoàng cung đã lâu không có náo nhiệt, liền hôm nay đãi yến xem như gia môn hội hợp đi.
"Ta phi!"
Còn không phải là báo hại người khác? Nhìn xem, khiến phạm sư phụ cực lực khổ sở như vậy! Chúng ta mới không để hắn vào trong mắt!
Màn này là một trận tâm sự sự của đám thái giám trù phòng tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ bọn họ. Tô Phá Ca hôm nay lại kỳ quặc ra lệnh giờ dậu mở tiệc, nhưng cho đến giờ thân mới báo cho trù phòng của bọn họ thay đổi thực tài, còn nói nếu làm không tốt toàn bộ đều bị xử tử. Phạm sư phụ giờ thân tam khắc mở trở về, khi nhận thức chỉ lệnh ngay cả một câu than phiền đều không có đã đi vào trong chuẩn bị, kết quả là đến giờ này vẫn còn xoay một trận. Trước khi Phạm sư phụ đến đây bọn họ chính là đi theo Trương sư phụ, Trương sư phụ dạy bảo phi thường nghiêm khắc, Trương sư phụ có lúc sinh khí sẽ tìm bọn họ trút giận, bọn họ như vậy liền bị một trận ghi nhớ giáo huấn. Một ngày chạy mười canh giờ còn sợ là ít, đều mệt đến sắp không thể chịu đựng cũng không dám oán một câu. Chính vì như vậy bọn họ ai nấy đều phải nhẫn nại chịu đựng Trương sư phụ cái tính khí. Từ lúc Phạm sư phụ đến trù phòng, cơm bọn họ một ngày đều không cần làm bao nhiêu, hầu hết toàn bộ đều do Phạm sư phụ đảm trách. Phi tần lục cung lúc trước phi thường kén ăn, cho nên bọn họ đều ngày ngày phải sử dụng đại não suy nghĩ thực tài mới, đều nghĩ đến đầu óc muốn nổ tung rồi. Từ khi quản sự đổi thành Phạm sư phụ, các phi tử hầu như buổi nào cũng rất ngon miệng, đặc biệt ăn nhiều hơn, chỉ cần nói đến vị Diệp tần kia lúc trước cơm đều chưa dùng đến nửa chén mà bây giờ đều có thể ăn hết ba chén cơm liền đã biết. Chủ tử ăn nhiều hơn tương đương trù phòng sẽ phải làm việc nhiều hơn bình thường, vậy mà một ngày bọn họ đều không có động tay quá nhiều, đều sẽ là Phạm sư phụ căn dặn bọn họ mới thực thi, mà Phạm sư phụ một ngày mở miệng không quá ba lần, cho nên bọn họ chính là rãnh rỗi, mới có thời gian để cùng nhau bàn luận vị đó hoàng đế không có lương tâm.
Tiểu Bạch bên này chạy đến, bên kia chạy đi, qua thêm hai khắc liền mới đem toàn bộ hoàn hảo bày ở trên bàn. Dùng khăn vải lau qua tay, mới ở trên đĩa để lên một khối cao cuối cùng, công vụ tất thảy hoàn tất. Bước khỏi ngưỡng cửa, cùng thời điểm Minh công công đến truyền ý chỉ dọn lên thức ăn, điềm đạm nhìn đến đám người của tiểu Tam, Tứ, Ngũ bọn họ, mới gọi đến bọn họ đem thức ăn theo Minh công công rời đi. Bản thân lại một đường thẳng trở về Nguyệt Hoa cung.
Trác Phúc điện vào giờ dậu lại phi thường náo nhiệt. Phi tần các cung không thiếu một ai, tất thảy đều có mặt. Hoàng thượng hôm nay đãi yến, bọn họ nhất định phải dung trang dễ nhìn một chút, hoàng thượng nhìn thuận mắt không biết chừng đêm nay sẽ chính là bản thân được lật thẻ. Dung Đới Giai ngồi tại phong vị quý phi phẩm vị, nhãn chán nhìn cảnh trước mặt. Còn không phải chỉ là dùng một cơm thôi sao, nhìn bọn họ xem, người nào người náy đều diện mạo đầy phấn như vậy? Hoàng, lục, lam sắc, thật chướng mắt. Nói cho cùng, các ngươi đều không sánh bằng bản cung.
Hoàng Hậu tại hậu vị cũng không màn đến cảnh sắc phía dưới điện, chỉ ôm lấy Tô Niệm Ân, ôn nhu chơi cùng hài tử.
Tô Vân Hi nàng thì không cần phải nói đến, nàng chính là chán đến phát điên! Thiên a, lão đệ! Ngươi gọi đến bản cung chính là để bản cung nhìn phi tử của ngươi oanh yến trước mặt ngươi sao? Tô Vân Hi quay đầu nhìn hướng khác. Nếu như còn nhìn thêm một lát, không chừng bản thân sẽ đem bọn họ toàn bộ đều ném xuống Kim Hà trì ngâm một đêm!
"Hoàng Thượng Giá Đáo!" Minh công công lớn tiếng truyền tấu.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng!" chúng phi tần toàn bộ đều cuối người hành lễ, duy chỉ có Tô Vân Hi vẫn như vậy tư thế không hề động đậy.
"ừm... hừm! Miễn lễ!" Tô Phá Ca nhận thức Tô Vân Hi thái độ, mới một cái hắn giọng.
"Tạ hoàng thượng ân điển!"
"Trẫm nhận thức hoàng cung đã lâu đều không có hỷ khí náo nhiệt, cho nên mới có hôm nay đãi yến. Cốt là muốn cùng các nàng dùng cơm, thảo luận gia đạo." Tô Phá Ca tọa long ỷ, nghiêm chỉnh diện thái.
"Hoàng thượng đã có tâm. Chúng thần thiếp hôm nay cũng muốn cùng hoàng thượng hảo hảo đàm gia đạo." Tố Phượng Di ngữ khí đạm nhiên đối lại Tô Phá Ca.
"Hảo! Hảo! Vậy thì hôm nay tất cả đều phải ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút! Trẫm hi vọng các nàng đừng câu nệ, phải chơi thật vui vẻ!" Tô Phá Ca thỏa chí cười lớn.
"Hoàng thượng, thần thiếp xin kính người một ly!" Diệp tần nâng lên bôi rượu, hướng Tô Phá Ca kính thỉnh, mới ngửa đầu uống cạn.
"Hảo! Lại đây! Trẫm cùng nàng uống!"
Tô Phá Ca phi thường cao hứng cùng phi tần kính rượu, bắt đầu xướng lên ca vũ, không khí ngày càng vui vẻ. Theo đó thức ăn cũng được dâng lên, cũng chỉ là những món như thường ngày, không gì mới lại. Dung Đới Giai nhìn thức ăn trên bàn liền biểu môi, không hề động đũa. Qua một lúc, sau khi mọi người đều đã dùng xong cơm, rượu cũng uống đến thật nhiều, liền ở bên ngoài lại một toán thái giám bê theo mộc khay đi vào. Đặt trên bàn của mỗi một người là ba loại thức ăn kỳ lạ, bọn họ ai náy cũng đều nghi hoặc một trận.
Tiểu Bạch là người cuối cùng bước vào, trên tay cũng bê lấy mộc khay, hướng đến hoàng hậu tọa vị đi đến. Nhẹ hàng đặt lên bàn là một chén điểm tâm nhỏ. Song, liền di dời phía dưới chính điện.
"Phạm sư phụ đã đến rồi? Đây lại là loại mới điểm tâm sao? Trẫm cũng thật tò mò ngươi còn bao nhiêu ý tưởng? Lại có trò mới để xem rồi." Tô Phá Ca ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch, song nâng lên đĩa điểm tâm trước mặt, tỉ mỉ ngắm nhìn.
"Không biết thứ này gọi là gì?" Ý phi nhìn điểm tâm trong tay, hiếu kỳ mới đối Tiểu Bạch hỏi một chút.
"Mễ Tường Cảo." Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Ý phi, chỉ nói ra ba chữ.
"Nhưng bản cung nhìn đi nhìn lại đều thấy giống như trôi nước bình thường, chỉ khác màu sắc đi." Tư quý nhân nhếch môi, chỉ dùng nửa con mắt nhìn Tiểu Bạch.
"Khác hay không, các người thử liền không phải sẽ biết." Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn đến người kia, đáy mắt lạnh lẽo chỉ nhìn thẳng phía trước.
Bọn họ múc lên một muỗng điểm tâm cho vào miệng. Thứ này quả thật khác với trôi nước bình thường, nước dùng ngọt thanh, không phải từ đường. Viên cảo mềm dẻo, có chút dai, lại có chút vị chua tại đầu lưỡi. Bọn họ khá ngạc nhiên với cái này loại điểm tâm.
"Thứ này quả thật khác với trôi nước bình thường. Bản cung nhận thức vị chua, ngươi đã cho thứ gì vào a?" Dung Đới Giai ẩn ý mỉm cười.
"Mật ong. Mật ong cùng cam thảo sẽ có vị chua." Tiểu Bạch lia mắt nhìn đối phương, rất nhanh liền đảo mắt trở lại.
"Điều này bản cung lần đầu mới nghe đến." Vương Dĩ Cơ có phần kinh ngạc, nàng cũng có chút hiểu biết đối với trù nghệ, đây là lần đầu nàng nghe có người dùng mật ong cho vào thức ăn, cùng là lần đầu nghe đến mật ong cùng cam thảo sẽ có vị chua.
"Vậy thứ này là gì?" Lý mỹ nhân chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt.
"Đông Đào Cao." Tiểu Bạch lãnh đạm nói.
"Đông Đào Cao? Tên nghe đến thật kỳ lạ!" Tô Phá Ca trố mắt.
"Đương nhiên kỳ lạ. Loại này cao không phải của Đại Ý." Tiểu Bạch lắc đầu.
"Vậy sao!? Vậy loại này là của nơi nào đi? Nơi đó cũng ở phía đông sao?" Tô Vân Hi đối màn này vẫn là hiếu kỳ một phần.
"Phải. Đông Kinh." Tiểu Bạch gật đầu.
"Đông Kinh? Bản cung chưa từng nghe qua." Tố Phượng Di nhíu mày, người này rất khả nghi.
"Vậy còn thứ này? Thứ này gọi là gì?" Tô Phá Ca nâng lên chén nhỏ trên bàn, đưa ra phía trước.
Tiểu Bạch lúc này đột nhiên lại im lặng, qua một lúc mới ở phía sau diện sa một cái nhếch môi. Điềm đạm từ tốn.
"Tương truyền rằng ở một nơi, có một đại phú gia họ Khúc. Khúc gia phi thường giàu có, trong nhà lại có đến thật nhiều hạ nhân. Vị này lão gia có một đặc tính, chính là thích ăn đậu hũ, nhưng lại không thể uống trà cùng ăn đường. Tuy nhiên, cái này Khúc lão gia lại là một người keo kiệt, gia nhân trong nhà đều bị đối đãi tệ bạc. Khúc lão gia chửi mắng họ, đánh họ, áp bức họ. Gia nhân toàn bộ đều ghi hận, nhưng lại không thể nói ra. Cho đến một ngày, có một tên nô tài gọi a Phúc, hắn thường ngày chính là người bị vị đó Khúc lão gia áp bức phi thường nặng nề. Hắn vốn dĩ ngày hôm đó chính là người mang đậu hũ dâng đến Khúc lão gia, hận thù trước nay tích tụ, cho nên liền như vậy thêm vào chén đậu hũ một chút đường cùng trà mận. Vị Khúc lão gia hôm đó dùng xong chén đậu hũ do a Phúc đem đến liền thân thể sinh nhiệt, liên tục nôn mửa, bị hành hạ đến muốn sống không được, muốn chết không xong. Qua ngày hôm sau liền đem tất thảy gia nhân trong nhà đều sa thải. Gia nhân bọn họ phi thường vui mừng, nghe đến a Phúc kế sách liền truyền bá khắp nơi, sau đó nơi nơi đều bán đậu hũ hoa thêm vào đường trắng cùng trà mận. Không ngờ khi thêm vào hai thứ đó lại khiến đậu hũ hoa tầm thường trở nên tuyệt hảo. Vị đó Khúc lão gia liền bị một trận đả kích liền lập tức rời khỏi, không dám quay lại. Dân gian nói, món ăn này tuy tầm thường, nhưng chính là thứ đã khiến bọn họ đuổi đi kẻ xấu. Món này mang ý nghĩa khuyên răn người đời không nên đối người khác áp bức. Nếu không sẽ phải như cái đó Khúc lão gia tử."
Dung Đới Giai, Tô Vân Hi cùng Tố Phượng Di nghe xong người kia nói đến câu chuyện sắc diện đều đen lại. Hàm ý rõ ràng, chính là ám chỉ hoàng thượng áp bức người khác, nếu còn không chịu sửa đổi, kết cục nhận lại sẽ rất thảm. Như vậy còn không hiểu thì chính là ngu ngốc!
Tiểu Bạch sau thuật lại dân gian tiểu thuyết liền một lời cũng không nói, kiêu ngạo xoay người ly khai.
Tố Phượng Di nhìn bộ dáng của người kia, lại nhìn xuống chén điểm tâm nhỏ lúc nãy đối phương đặt xuống. Nghi hoặc ngày một lớn dần.
Nhưng mà Tô Vân Hi lại là một bộ dạng khác hẳn. Một hồi ngây ngốc mới thức tỉnh. Người này quả thật không thể xem thường. Đế vương bị ngươi mắng chửi nhưng lại không hề biết bản thân chính là bị đối phương đem cái đó Khúc lão gia cùng bản thân đồng dạng. Đêm nay để xem ngươi có thể hay không đối bản cung lại thắng.
- ----Hết chương 26-----
Tác giả: Chưa thấy cha nào ngu như cha này!! Cảm thấy Tiểu Bạch lái lụa dễ sợ. Các sen hãy hiểu cho au, au mấy hôm trước bị té xe nên tay đau quá chừng, viết được nhiêu đây thôi, các sen đọc đỡ ha!!