Kinh Niên Thư

Chương 4






Lần này Kiều Giản không đơn thương độc mã.
Cô tiêu rất nhiều tiền thuê một đội tìm kiếm, rồi lại vung một số tiến lớn mua không ít những thiết bị dã ngoại tiên tiến, cộng thêm chiếc xe việt dã cỡ lớn vô cùng mạnh mẽ, những đồ đạc lỉnh kỉnh nhét đầy cả xe, xông thẳng vào Ngao Thái.
Vào núi thời tiết liền thay đổi.
Vốn dĩ trời trong gió nhẹ, sau khi vào núi trở thành gió bão, thổi đến mức đau đầu.

Cũng may lần này Kiều Giản thông minh đập một số tiền không nhỏ, một đám người của đội tìm kiếm trở thành máy mang vác bằng người thật, cho dù có gặp thời tiết khắc nghiệt hơn nữa thì vật tư đầy đủ của họ và công cụ liên lạc với kỹ thuật mới nhất cũng có thể bảo vệ cô an toàn.
Đi phượt trên tuyến Ngao Thái nhất định phải đi theo một đường từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc, người đi phượt đòi hỏi một tuyến đường hoàn chỉnh, nhưng Kiều Giản có mục đích của mình, cô xe nhẹ chạy đường quen, dẫn theo đội tìm kiếm cắt ngang chạy vào núi, như vậy chỉ cần một ngày một đêm là có thể đến thẳng Cửu Trùng Thạch Hải.
Mục đích của cô chỉ là Cửu Trùng Thạch Hải nên không cần lãng phí thời gian ở những cung đường khác.
Đi cắt ngang vào núi đã định trước con đường sẽ càng khó khăn, toàn bộ đều là những con đường chưa có người đi, vượt bụi gai leo sống núi cũng là điều khó tránh khỏi, Kiều Giản thì không cảm thấy gì nhưng chỉ khổ người của đội tìm kiếm, tuy rằng ai cũng có kinh nghiệm đi núi băng rừng phong phú nhưng vẫn không chống được thời tiết biến hóa khôn lường của Ngao Thái.
Kiều Giản thuê hai đội tìm kiếm, mỗi đội 10 người, sau khi đến Cửu Trùng Thạch Hải sẽ chia làm hai ngả đi tìm.
Đến khi sẩm tối thì trời đổ tuyết.
Đội trưởng đội tìm kiếm cũng là người thường xuyên chạy đến những nơi không người, tên là Từ Hổ, anh ta nén mệt chạy mấy bước đuổi kịp Kiều Giản, nói, “Tuyết rơi rồi, đi tiếp vào bên trong quá nguy hiểm, tôi kiến nghị dựng lều nghỉ ngơi tại chỗ.”
Kiều Giản bọc mình kín mít, một chiếc kính leo núi to rộng bảo vệ đôi mắt.

Cô nâng cổ tay nhìn giờ, rồi lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm một câu, “Ừm, theo như tình hình này thì lát nữa gió tuyết sẽ lớn hơn.”
Tại Ngao Thái, thời tiết biến đổi khôn lường là lưỡi hái có thể quyết định mạng sống của người leo núi.

Mặc dù dự báo thời tiết ngày nào cũng gió nhẹ và trời quang, nhưng vào Ngao Thái lại không như vậy nữa.

Cô hiểu rất rõ thời tiết của Ngao Thái, ở nơi điên rồ này chưa từng tuân theo tiêu chuẩn thời tiết, mà giống một đứa trẻ tùy hứng hơn.
Từ Hổ nghe Kiểu Giản lẩm bẩm như vậy liền nói, “Vậy tôi đi thông báo với mọi người một tiếng.”
“Thông báo cái gì?” Ánh mắt Kiều Giản nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Từ Hổ hơi sững người, “Cô nói thời tiết này…”
“Gió tuyết không thể dừng trong một chốc một lát được, muốn nghỉ ngơi đến bao giờ? Tiếp tục đi.”
Từ Hổ vừa nghe thấy vậy liền nóng nảy, “Cô đang chơi đùa với mạng người sao?”
“Anh nghỉ ngơi tại chỗ ngộ nhỡ gặp tuyết lớn chặn kín đường, đến khi đó tiến không được lùi không xong thì càng đi vào chỗ chết.” Kiều Giản khịt mũi, không khí lạnh thấu xương trực tiếp chui vào phổi.
Mặc dù Từ Hổ không tình nguyện nhưng Ngao Thái Nhất Tuyến không phải trò đùa, cũng không thể tùy hứng làm bậy, một đoàn người hùng hùng hổ hổ, mạng sống của bao nhiêu con người đều buộc chặt lên người dẫn đội, Kiều Giản là người dẫn đội của họ, cô nói gì thì họ phải nghe theo.
Cứ như vậy họn họ đội tuyết tiếp tục tiến lên.
Trong quá trình đi, đám người Từ Hổ nhận được chỉ thị của Kiều Giản là: Sau khi đến Cửu Trùng Thạch Hải, phải lấy Thạch Hải làm trung tâm, trọng điểm là tìm một thôn làng có nước suối chảy.
Điều này lại khiến Từ Hổ nghi ngờ.
Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Không phải lần này chúng ta đi tìm người sao? Sao lại tìm thôn làng?”
Vả lại mặc dù anh ta không chuyên ở Ngao Thái Nhất Tuyến nhưng ít nhiều cũng hiểu một phần, tuyến đường vắt ngang giữa sống núi kiểu này xung quanh sẽ không có thôn làng, nếu không làm sao có thể gọi là nơi không người chứ.
Thái độ của Kiều Giản không nóng không lạnh, “Tôi là người bỏ tiền, bảo các anh tìm cái gì thì tìm cái đó.”
***
Hôm nay Thời Luân vừa mở cửa đã có khách.
Chính là người đàn ông lần trước ngồi trong góc chỉ gọi một ly nước và chỉ đích danh đòi gặp Kiều Giản.
Lần này tới lại không keo kiệt, ngoại trừ bản thân anh ta ra bên cạnh còn có bảy tám người, chắc hẳn là vệ sĩ.
Anh ta gọi một chai rượu rất đắt.
Khi Đinh Tiểu Long bưng rượu lên vẫn còn đang nghĩ nếu như Kiều Giản có mặt thì tốt, chắc chắn cô sẽ tươi cười đón tiếp vì hành động này của đối phương.
Song người đàn ông này cũng rất kỳ lạ, chỉ gọi rượu nhưng không uống, những người đi theo anh ta cũng gọi rượu mạnh có giá không rẻ, rồi lại chỉ uống nước lọc giống như người đàn ông, sau đó tùy tiện ngồi tản mát ở các góc của quán bar.
“Tôi tên là Du Tử Lộ, là trợ lý bên cạnh anh Tần.” Người đàn ông chủ động giới thiệu bản thân với Đinh Tiểu Long, “Thời gian này chúng tôi đều sẽ đến đây ngồi, tiền trả cho anh cũng sẽ không ít, đương nhiên nếu như quán bar gặp chuyện gì phiền phức anh cũng có thể tìm tôi.”
Có thể gặp phiền phức gì thì Đinh Tiểu Long không rõ, đương nhiên ngoại trừ mỗi ngày chủ nhà đều đến đòi tiền.

Nhưng lần này Kiều Giản làm được một chuyện tốt, trước khi đi đã dùng một phần tiền đặt cọc tìm người để trả hết tiền thuê nhà, sau khi chủ nhà cầm được tiền thuê thì cười đến nỗi ngay cả mụn đầu đen trên mặt cũng sắp bị ép ra ngoài, khiến Đinh Tiểu Phong nghĩ đến cây xương rồng.
Cậu cảm thấy lời nói của Du Tử Lộ chỉ là một cái cớ thôi.
Hôm nay Mễ Hân Hân không live stream, cô ấy quyết định lười biếng một ngày, cắm rễ ở quán bar, cho nên cô ấy đã may mắn nhìn thấy một góc núi băng của Tần Khải: Du Tử Lộ.
Cô ấy lắc lư ưỡn ẹo tiến lên chủ động rót rượu cho anh ấy, ai dè Du Tử Lộ cũng nể tình, mỉm cười cảm ơn và vẫn không đụng đến một giọt rượu.
Mễ Hân Hân trở lại quầy bar, cầm khăn lau ly rượu đến mức kêu kin kít, đôi mắt thì vẫn dán chặt vào Du Tử Lộ nơi góc khuất.
Đinh Tử Phong rất nhàn hạ dùng điện thoại lên mạng, nhìn thấy vẻ mặt Mễ Hân Hân như oán phụ thì lười biếng bới móc, “Ấy ấy ấy, lau nữa là ly rượu nó vỡ đấy.”
Mễ Hân Hân ngoảnh đầu lườm cậu một cái, tiện tay treo ly rượu lên, rồi lại lấy một ly khác tiếp tục lau.
“Đến mức đó không? Tôi cảm thấy anh ta còn không đẹp trai bằng tôi.” Đinh Tiểu Phong chế nhạo.
Mễ Hân Hân nghe thấy vậy liền nhìn cậu rồi phì cười, “Cậu á?”
“Tôi làm sao? Tôi là hoàng tử nhỏ của hộp đêm trong vòng trăm dặm quanh đây nhé, có bao nhiêu cô gái chạy qua đây ân cần niềm nở với tôi?”
Mễ Hân Hân phì cười, “Đàn ông ấy mà, chỉ nhìn vỏ bọc bên ngoài không được, còn phải xem nội hàm.

Nội hàm đó, cậu hiểu không? Cậu nhìn người ta đi, chỉ ngồi thôi là đã toát ra mùi sự nghiệp thành công, cậu thì sao?” Quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, “Ha ha!”
“Chị nhìn kiểu gì vậy? Từ đâu nhìn thấy anh ta có sự nghiệp thành công? Một trợ lý thôi mà, suốt ngày phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, còn không tự do bằng một người pha chế như tôi.”
“Đúng đúng, người ta là trợ lý nhưng người ta là trợ lý của Tần Khải, biết có nghĩa là gì không? Có nghĩa là trong tập đoàn Hoàng Thiên người ta dưới một người trên vạn người, đặt ở thời cổ đại thì anh ta chính là cánh tay đắc lực bên cạnh hoàng đế.” Mễ Hân Hân đấu võ mồm với cậu.

Đinh Tử Phong không hề khách khí, “Cánh tay đắc lực bên cạnh hoàng đế? Chị không có kiến thức phổ thông thì đi xem phim đi, cánh tay đắc lực bên cạnh hoàng đế là thái giám!”
“Cậu…” Mễ Hân Hân đập bàn, trừng cậu ấy, “Đinh Tử Phong, cậu không khẩu nghiệp thì sẽ chết à?”
“Tôi đang khuyên nhủ thôi, đừng thấy một người đàn ông bề ngoài đẹp đẽ mà lại bắt đầu thêu dệt tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình.” Đinh Tiểu Long đặt điện thoại qua một bên, cậu hất cằm về phía Du Tử Lộ, “Nếu như anh ta thật sự là một người dưới một người trên vạn người thì cũng chắc chắn không để mắt đến chị, từ bỏ đi.

Còn nữa, sao đám người này lại chọn tới quán khi chị Giản không có nhà? Chị cho rằng đến cổ vũ sao?”
Dù Mễ Hân Hân vẫn chìm trong sắc đẹp nhưng cũng nghe ra manh mối trong lời nói của Đinh Tiểu Long, cô đặt ly rượu xuống, gác bỏ hiềm khích lúc trước, sáp lại gần, “Cậu có ý gì?”
Đinh Tiểu Long cũng thu gai góc lại, cậu vẫn rất thích một Mễ Hân Hân như vậy.

Cậu hắng giọng, đè thấp giọng nói, “Chị Giản cầm một số tiền lớn như vậy nhỡ đâu không về hoặc là bỏ chạy rồi thì sao? Tần Khải cho đám người này đến cắm rễ ở quán, nói thẳng ra là giám sát.”
Mễ Hân Hân nhíu mày, cô tin tưởng thực lực của Kiều Giản, xác suất không về được quá nhỏ, còn về bỏ chạy?
“Sao cậu lại nghĩ Kiều Giản như vậy? Ai bỏ chạy thì chạy chứ cô ấy không thể chạy được.”
“Đương nhiên tôi tin tưởng chị Giản rồi, tôi nói bọn họ.” Đinh Tiểu Long giải thích, “Cái anh Tần Khải đó không dễ đối phó, cho nên chị cũng tránh xa Du Tử Lộ một chút.”
“Người có tiền mà, đương nhiên không dễ đối phó.”
Đinh Tiểu Long ngồi xuống, tay chống cằm, “Ý của tôi là, Tần Khải có cái không dễ đối phó không giống với những người có tiền khác.”
Câu nói này rất vòng vo, Mễ Hân Hân nghe cũng tốn sức, càng lười bới móc cậu, “Yên tâm đi, người khó đối phó hơn nữa thì Kiều Giản nhà cũng ta cũng có thể dẹp yên được, tôi luôn cảm thấy chuyến này Kiều Giản chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
Đinh Tử Phong trầm ngâm giây lát rồi nói, “Nếu như lần này chị Giản thu hoạch trở về, tôi cảm thấy tất cả đều sẽ trở nên khác biệt, chị Giản sẽ khác, còn tôi… có lẽ cuộc đời sau này cũng sẽ xảy ra biến cố cực lớn.”
Mễ Hân Hân không nhịn được cười, “Tự mình đa tình, Kiều Giản thay đổi tôi có thể hiểu được, dù sao tiền nhiều như thế mà, không làm gì cũng đủ ăn cả đời, còn cậu thì có thể thay đổi cái gì? Vẫn trông mong Kiều Giản chia cho một món tiền?”
“Chị không hiểu.” Đinh Tiểu Long nhíu mày, “Điều tôi nói là biến cố, không phải là thay đổi, có thể tốt, cũng có thể xấu.”
Mễ Hân Hân nghe vậy liền sững người, “Nghĩa là sao?”
Đinh Tiểu Long trầm mặc.
Thực ra cậu cũng không nói được là có nghĩa gì, chỉ cảm thấy giây phút khi Tần Khải xuất hiện tại quán bar thì cuộc sống của họ tựa như đã bắt đầu vận hành theo chiều hướng nguy hiểm chưa biết tới.
Vì sao lại như thế?
Đinh Tiểu Long cảm thấy đây là một dự cảm.
***
Kiều Giản có kinh nghiệm phong phú, cô quen thuộc với con đường Ngao Thái Nhất Tuyến, nên rất nhanh một đoàn người đã đến Cửu Trùng Thạch Hải.
Chỉ là gió tuyết thổi suốt cả đường đi, có vài nhân viên cứu hộ không cần thận bị thương khi xuyên qua Thạch Hải, người không bị thương cũng khó địch lại được những mũi đá trùng trùng điệp điệp, mệt đến mức thở hổn hển.
Đi đến Thạch Hải đúng vào buổi trưa.
Tuyết đã nhỏ hơn chút nhưng gió vẫn không bớt.
Rất nhanh lại nổi gió lớn, những nơi hở ra ngoài chỉ cần bị gió thổi qua thì sẽ đau như dao cắt, trên kính chắn gió thỉnh thoảng cũng lại có một lớp sương trắng.
Cửu Trùng Thạch Hải là một khu vực rộng rãi, không được che chắn, cho nên một khi gặp phải thời tiết khắc nghiệt thì muốn trốn cũng khó, cũng may đến Thạch Hải vào gần trưa, có ánh mặt trời chiếu xuống nên cũng coi như khá tốt.
Phóng tầm mắt toàn là đá lớn, đương nhiên không có nơi đất bằng phẳng có thể dựng lều, muốn dựng được thì phải hoặc là tiến lên hoặc là lùi lại.
Thạch Hải là điểm đích, Kiều Giản không định tiến lên hay lùi lại, cô ra lệnh, ngoại trừ những người cần nghỉ ngơi bôi thuốc ra, những người khác đều phải nhanh chóng tham gia vào công tác tìm kiếm, bản thân cô thì chia ra tìm.
Đội cứu hộ cũng không có bất cứ oán hận gì, ở nơi này có thể nhanh chóng tìm ra kết quả là tốt nhất, trong lòng họ đang nghĩ tìm sớm kết thúc công việc sớm.
Công tác tìm kiếm là lấy Cửu Trùng Thạch Hải làm trung tâm rồi tản ra xung quanh, người của hai đội hùng hổ xuất phát, người đông, sức lực nhiều, cũng không quan tâm khoảng cách xa hơn một chút.
Thực ra Kiều Giản đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Muốn tìm một người ở nơi này rất phí sức, càng đừng nói đến tìm một thôn làng bỗng dưng xuất hiện, cho nên thời gian nửa ngày một ngày chắc chắn không có cửa, có đội tìm kiếm có thể ở nơi không người vài tháng, nếu như thật sự như vậy, trong lòng Kiều Giản suy nghĩ chắc chắn không tìm được người rồi, tìm thôn làng còn tạm được.
Đang nghĩ thì có một bóng người màu trắng lướt qua khóe mắt.
Ánh mắt Kiều Giản cảnh giác quét qua, nhìn kỹ lại thì không thấy cái bóng đó đâu nữa.
Giống như nhìn nhầm vậy, cũng hoặc là bởi vì gió lớn khiến ánh mắt xuất hiện điểm mù, đương nhiên người bình thường trong tình huống không nhìn thấy manh mối đều sẽ tự an ủi mình như vậy.
Nhưng Kiều Giản là ai chứ?
Cô là nhân vật truyền kỳ trên tuyến đường xuyên Ngao Thái, là người nhặt xác ở nơi không người, những biệt danh này không phải được cho không, nó đổi bằng bao nhiêu lần trải qua sinh tử.
Cho nên Kiều Giản rất chắc chắn vừa nãy chính là một bóng người.
Không phải người của đội cứu hộ.
Tất cả những người đi cùng cô vào núi đều mặc áo màu đỏ cam, trên người mang dải phản quang, loại màu sắc rực rỡ này cho dù gặp tuyết trắng xóa cũng liếc một cái là thấy.
Người đó mặc áo màu trắng.
Đứng ở nơi cao nhất Cửu Trùng Thạch Hải, giống như đứng trên đỉnh núi, quan sát cô từ phía xa, không, là giám sát cô, nếu không vì sao khi cô nhìn qua đối phương lại lẩn trốn không gặp?
Nhưng điều khiến Kiều Giản khó hiểu là, nếu như theo đuôi thì người đó đã theo đến Cửu Trùng Thạch Hải như thế nào? Có thể tránh được sức chú ý của cô đến bây giờ mới bị phát hiện, quả thực người này cũng rất giỏi.
Đương nhiên có bạn bè trong giới du lịch thám hiểm cũng từng nhắc đến đủ sự kiện kỳ lạ trên tuyến Ngao Thái, ví dụ như đồng đội đi theo mãi đi theo mãi rồi biến mất, hoặc ví dụ hiện tượng thiên nhiên kỳ quái, còn có người nói sẽ gặp được không gian gấp khúc….
Không gian gấp khúc, tạo ra người và thành phố không thuộc về nơi này, còn tạo ra rất nhiều cảnh tượng quái lạ.
Kiều Giản tin những lời nói không chính thống như vậy, từ sau khi Vật Nhỏ xuất hiện cô lại càng tin tưởng hơn, cho nên cô mới muốn nhận vụ án của Mẫn Tiêu Tiêu.
Vậy thì bóng trắng cô vừa nhìn thấy là ảo giác sao?
Không, cô chắc chắn một điều, chính là có người lén lút bám theo.
Đối phương là ai?
Người của Tần Khải?
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, mặc dù không hiểu tính cách của Tần Khải, nhưng một công ty lớn như vậy rõ ràng đã ném tiền đi rồi mà còn phái một thứ như hình với bóng đến theo dõi cô, đây hoàn toàn không giống chuyện một người có cấp bậc như anh làm ra.
Theo như đẳng cấp của anh, nếu thật sự muốn giám sát thì sợ là sẽ ngang nhiên phái một đội vệ sĩ.
Vậy thì cái bóng trắng lén lén lút lút kia có thể do ai phái đến?
Đầu óc Kiều Giản xoay chuyển rất nhanh, cô đã nghĩ đến toàn bộ những người có thể nghĩ đến, thậm chí cả bà chủ nhà bình thường nhìn cô không thuận mắt cũng được tính cả, nhưng tất cả đều bị phủ nhận.


Người cô có thể nghĩ đến đều ước gì có thể làm ổ trong gió xuân ấm áp, nào có ai cùng cô nghiêng ngả cả dọc đường đến nơi cửu tử nhất sinh này?
Cô dứt khoát không nghĩ nữa, cứ binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, tôn chỉ của Kiều Giản là đi đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều rụng tóc già nhanh.
Cứ như vậy chớp mắt đã đến khi mặt trời lặn.
Gió và tuyết cũng đúng lúc dừng lại, không nhìn thấy ráng chiều vui mắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ nơi đường chân trời, giống như bị người ta phủ lên một lớp hồ, đêm đen đến không long lanh, ánh sáng lại đi không rõ ràng.
Kiều Giản nghĩ vào đêm phải hạ trại, vượt qua Cửu Trùng Thạch Hải là có thể tìm thấy vài nơi thích hợp để dừng chân.

Nhưng khi cô muốn thông qua điện thoại vệ tinh để gọi đội cứu hộ về, không ngờ Từ Hổ lại liên lạc với cô trước.
Không biết vì sao trái tim Kiều Giản thót lên, giống như có một dự cảm sắp chọc thủng đỉnh đầu.
Giọng của Từ Hổ câu được câu mất, có thể thấy anh ta đang ở nơi tín hiệu rất kém, giọng anh ta nôn nóng nên tốc độ nói vừa nhanh lên một chút là khiến Kiều Giản không bắt được ý chính.
“Anh nói từ từ thôi!” Kiều Giản gào lên một tiếng với điện thoại, cùng với đó ánh mắt liếc qua.
Lại nhìn thấy cái bóng đó.
Trong tia sáng khi tỏ khi mờ, cái bóng trắng đó cũng mờ mờ ảo ảo, giống quỷ.
Sau lưng Kiều Giản hơi ớn lạnh, điện thoại để bên tai, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm, ai dè lại không nhìn thấy nữa.
Trái tim giật thót.
Cùng lúc này đầu bên kia Từ Hổ lặp lại một lần nữa: “Cô Kiều, có phát hiện!”
Năm ngày sau, Kiều Giản trở về trong dáng vẻ bụi bặm.
Khi gần vào Tứ Xuyên cô gọi cho Tần Khải một cuộc điện thoại, yêu cầu gặp mặt.
“Cô ở quán bar? Tôi phái người đến đón cô.” Giọng anh nhẹ nhưng lạnh.
Lạnh đến nỗi khiến Kiều Giản ở đầu này không nhịn được rùng mình, “Không, tôi không đi đâu hết, lười nhúc nhích, gặp ở quán bar đi.”
Nếu không phải có cái đệm dày dặn chống đỡ cô, thì cô tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy với người đàn ông có địa vị kia.
Ngoài ý muốn, Tần Khải không hề tức giận, sau khi im lặng mấy giây thì nói một tiếng được, rồi cúp điện thoại.
Đối với việc cô có thể an toàn trở về lần này, Đinh Tiểu Long cảm kích ông trời rớt nước mắt, nói là trong khi cậu ta vẫn chưa tìm được chỗ làm tiếp theo thì bà chủ lại có thể sống sót an toàn, đây tuyệt đối là chuyện may mắn lớn nhất của cậu ta.
Kiều Giản cũng không quan tâm biểu cảm gần như điên dồ của cậu, cơ thể dán vào quầy bar như không xương, Đinh Tiểu Long pha chế cho cô cái gì thì cô uống cái đó, mãi đến khi uống phải một thứ mặn chát, suýt chút nữa phun từ lỗ mũi ra.
“Đinh Tiểu Long em muốn chết rồi à?”
Đinh Tiểu Long phong tình trượt qua chỗ cô, “Có phải đối phương thay đổi rồi không? Điều kiện chị đưa ra quá cao, khi đó người ta không tiện bắt bẻ thể diện của chị, sau khi xong việc thì nghĩ lại tìm một người đâu đáng nhiều tiền như vậy, nên dứt khoát không tới nữa?”
Kiều Giản cười khinh bỉ cậu ta, “Em coi Tần Khải là em à? Vắt cổ chày ra nước.

Nếu Tần Khải thật sự muốn thay đổi thì còn đêm đêm phái người giám sát quán à?”
Màn đêm bên ngoài đang nồng đậm, ánh đèn neon mờ mờ chiếu sáng tấm kính của quán bar.

Đinh Tiểu Long lắc đồng hồ với cô, “Chị không nói em cũng quên mất, bình thường Du Tử Lộ đã đưa người đến từ lâu rồi, bây giờ… Ừm, sắp mười một giờ rồi.”
Kiều Giản không lên tiếng.
Đúng vậy, sắp nửa đêm rồi sao Tần Khải vẫn chưa đến?
Nhưng vừa nghĩ xong thì nhìn thấy trên kính có hai chùm sáng lóe qua, sáng hơn ánh đèn neon, bên ngoài cửa sổ bị chiếu sáng như ban ngày.
Kiều Giản đặt ly rượu xuống.
Anh đến rồi.
Vẫn là ở ban công ngoài trời trên tầng hai, vẫn là chiếc bàn đó, cũng vẫn là nhiệt độ như đêm đó.
Lần này Kiều Giản không ngốc đến mức bảo Đinh Tiểu Long lên lầu phục vụ ân cần nữa, dù sao cô biết người của đối phương không uống rượu, cũng dù sao bây giờ quyền chủ động đang ở trong tay mình.
Anh vẫn ăn mặc mỏng manh như đêm đó, chỉ là áo sơ mi trắng đã đổi thành màu đen, sau khi anh ngồi xuống, áo khoác ngoài được vắt tự nhiên trên tay vịn ghế.

Anh vẫn không uống rượu, Du Tử Lộ đứng phía sau châm thuốc cho anh, sau đó lại như một cái bóng lui về phía sau.
Ngoại trừ Du Tử Lộ, trên ban công vẫn sắp xếp vệ sĩ vây quanh như đêm đó.
So sánh với Tần Khải, Kiều Giản bọc mình kỹ như một chiếc bánh tét, rồi cô lại chuẩn bị trước một túi sưởi, là túi sưởi tay hình cá Nemo, màu vàng nghệ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, đã sạc đầy điện, cuộn trong áo phao ôm trong lòng, ít nhiều có thể xua bớt đi cái lạnh trên ban công ngoài trời.
“Anh Tần, chúng ta có thể thương lượng trước một chuyện không?” Toàn thân cô co rúm trên chiếc ghế, cố mượn chút ấm áp trong lòng để duy trì sự sống.
Tần Khải nhả ra một làn khói thuốc, ánh mắt xuyên qua khỏi thuốc trắng xanh nhìn lên mặt cô.

Tư thế anh hút thuốc rất mê người, vô cũng yên tĩnh, nhưng lại toát ra một sự lạnh lẽo, giống như con người anh vậy.
Anh đang đợi cô nói tiếp.
Kiều Giản cọ mũi, “Lần sau gặp mặt chúng ta có thể ở tầng dưới được không?” Thực ra cô càng muốn hỏi anh một câu: Anh mặc ít như vậy lẽ nào không lạnh sao?
Tần Khải nói: “Dưới lầu ồn ào.”
“Ồn ào sao? Mấy ngày nay người của anh Tần đã đuổi gần kết khách của Thời Luân rồi.” Kiều Giản tính một món nợ nhỏ trước.
Cô vừa trở về còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã nghe chuyện Du Tử Lộ đêm nào cũng đưa người đến quán bar, cũng không ảnh hưởng đến thu nhập của quán, nhưng một đám người ai ai cũng mặc tây trang thẳng thớm đứng ở đó, gọi rượu lại không uống, hình ảnh này nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, đổi lại cô là khách cũng sẽ quay đầu bỏ đi.
Lại nói đến tối nay, một đám người hùng hùng hổ hổ chặn ở cửa quán bar, bây giờ ở dưới lầu ngoại trừ ca sĩ đang ngâm nga khe khẽ ra, thì chỉ còn lại Đinh Tiểu Long tám phần là đang dỏng tai ngóng lên trên, ngay cả con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy tiếng, còn muốn yên tĩnh thế nào nữa?
Tần Khải nghe được sự oán thán của cô, anh hiếm thấy nở một nụ cười, “Cô Kiều mở cửa làm ăn, khách hàng chính là Thượng Đế, tôi cũng được tính là khách hàng của cô Kiều, cho nên cô phải quan tâm đến cảm nhận của Thượng Đế.


Ngoài ra, mấy ngày nay thu nhập của Thời Luân chỉ tăng không giảm, vả lại còn không ai dám đến gây sự, lẽ nào cô Kiều không nên cảm ơn tôi sao?”
Hiếm khi anh nói nhiều như thế, nhưng câu nào câu nấy đều cao ngạo và khiến người ta tức nghẹn.

Kiều Giản cũng không phải dạng vừa, cô hừ lạnh một tiếng, vươn ngươi ra phía trước tự rót cho mình một ly trà bưởi mật ong, khí nóng nghi ngút, uống rất vừa miệng.
“Nói về chuyện chính.” Cô nhấp một ngụm trà bưởi, “Người anh muốn tìm, tôi đã tìm thấy rồi.”
Tần Khải nghe vậy, anh vươn tay búng tàn thuốc, ánh mắt nhìn cô như đang đánh giá, “Cô muốn đưa điều kiện?”
Đây là điểm hay khi nói chuyện với người thông minh, Kiều Giản rất vừa lòng với tiết tấu nói chuyện này, nói thẳng vào chủ đề, không mệt.
“Đúng, tôi muốn tăng giá.” Ngón tay Kiều Giản gõ lên thành ly, “Giữ nguyên giá ban đầu tăng thêm năm triệu.”
Du Tử Lộ đứng bên cạnh nghe vậy liền nói, “Dạ dày của cô Kiều có phần lớn quá.”
“Dạ dày lớn hay nhỏ còn phải xem tình hình cụ thể như thế nào, tôi có thể ôm được số tiền này thì có bản lĩnh nuốt trôi nó.” Kiều Giản không hề dao động, cô bình thản ngước mắt nhìn Tần Khải, “Không bằng anh Tần nghe chuyện tôi nói tiếp theo đây đi, sau đó lại đánh giá Mẫn Tiêu Tiêu có đáng với số tiền này không.”
Nói đến đây cô uống trà mật ong trong cốc, không nhanh không chậm.

Tần Khải đối diện cũng rất kiên nhẫn, đợi cô tiếp tục nói.
“Anh nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bây giờ tôi cho anh một liều an thần, chắc chắn Mẫn Tiêu Tiêu đã chết rồi, thứ tôi có thể đưa về cho anh chỉ là một cái xác.” Kiều Giản đặt ly trà xuống, “Chỉ là nguyên nhân cái chết của Mẫn Tiêu Tiêu vô cùng kỳ quái…” Cô nói đến đây thì dừng.
Du Tử Lộ cũng nín thinh.
Người thông minh nghe chuyện đều nghe điểm chính, Du Tử Lộ đã đi theo Tần Khải bao nhiêu năm, đương nhiên cũng luyện được sự nhạy bén.

Kiều Giản nói một nửa, giữ lại một nửa đã nói cho họ một sự thật đẫm máu; Một khi tìm được Mẫn Tiêu Tiêu, tình huống sẽ càng khó nhằn.
Tần Khải nhìn cô bỗng nhiên nở nụ cười, anh rít một hơi thuốc, khẽ nhả khói ra, sau đó dụi hơn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, “Mười triệu tiền phí bịt miệng, kỹ năng tính toán theo ý mình của cô Kiều cũng khá tốt.”
Trái tim Kiều Giản lỡ nhịp.
Một là cô cảm thấy có vấn đề, tiền mặt đỏ tươi sẽ chấp cánh bay về phía cô; hai là cô tin tưởng lời nói Đinh Tiểu Long, Tần Khải này kỳ lạ đến mức không giống người bình thường.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ hỏi cho bằng được Mẫn Tiêu Tiêu chết kỳ lạ như thế nào, nhưng người đàn ông trước mặt lại không truy hỏi, Mẫn Tiêu Tiêu mất tích mấy tháng, có thể sống được mới là kỳ tích, cho nên chết cũng chẳng có gì lạ, anh ta có thể nghĩ được thì cũng thôi đi, nhưng nguyên nhân cái chết thì sao?
Giống như anh cũng đã liệu trước được Mẫn Tiêu Tiêu sẽ không chết một cách bình thường.

Bao nhiêu câu hỏi cũng càng ngày mãnh liệt theo thái độ bình thản của Tần Khải.
Tần Khải bên kia đã đứng dậy, “Tiền tôi sẽ theo giá đó chuyển vào tài khoản của cô Kiều, nhưng cô phải dẫn đường, tôi đích thân nhặt xác Mẫn Tiêu Tiêu.”
Kiều Giản thích dứt khoát nhanh lẹ như vậy, chỉ là nghe xong yêu cầu của anh thì ít nhiều ngạc nhiên, người đàn ông này muốn tự mình nhặt xác? Nghĩ gì vậy?
“Không thành vấn đề.”
Du Tử Lộ tiến lên cầm áo khoác, Tần Khải nhận lấy, sau khi khoác lên thì lại ngoảnh đầu nhìn Kiều Giản.

Ánh mắt này khiến cô hơi chột dạ, ngay sau đó nghe Tần Khải nói, “Có một chuyện rất tò mò.”
Anh ta cũng có chuyện tò mò?
Kiều Giản hơi nhướn mày nhìn anh.
“Mười triệu này rốt cuộc là phí bịt miệng hay là phí để cô tiếp tục làm việc riêng? Hoặc nên nói là ban đầu khi cô Kiều nhận đơn này đã có suy tính.”
Kiều Giản sững người.
Tần Khải nói xong liền xoay người rời đi.
Những vệ sĩ đó cũng lục tục đi theo, chẳng bao lâu sau dưới lầu đã có tiếng động cơ khởi động, bánh của mấy chiếc xe nghiền lên sỏi đá ở cửa khiến chúng kêu lên.
Kiều Giản ngồi trên ghế không nhúc nhích, cũng quên cả lạnh.
Một lát sau Đinh Tử Long đi lên, ngồi ở vị trí Tần Khải vừa ngồi, cậu ta nhìn vẻ mặt suy tư của cô.
“Có vẻ như…” Cậu rất hóng hớt, nhưng nhìn biểu cảm của cô thì lại có chút lo lắng, “Chị và anh ta bàn bạc không được à?”
Kiều Giản không lên tiếng.
Mãi đến khi Đinh Tiểu Long rùng mình một cái cô mới mở miệng, “Bàn xong rồi, lấy của anh ta một mớ.”
Đinh Tiểu Long giơ ngón cái với cô, ngầu kinh người.
Kiều Giản nhìn trà mật ong trong ly, nước đã lạnh, tép bưởi đóng thành tảng chìm xuống đáy cốc.

Ngầu sao? Cô cảm thấy mình làm việc thuận lợi, nào ngờ suy nghĩ của cô đã sớm bị Tần Khải nhìn thấu.
Tìm Mẫn Tiêu Tiêu là một cái cớ.
Có thể huy động một số tiền lớn để thuê đội tìm kiếm và mua dụng cụ chuyên nghiệp mới là thật, đây cũng là nguyên nhân cô chủ động tìm Tần Khải.
Bởi vì cô cũng giống như Vật Nhỏ, cất giấu một bí mật không thể nói ra.
Một bí mật mà bao năm nay cô dạo quanh Ngao Thái dốc toàn bộ sức lực hòng mong phá giải được.
***
Mẫn Tiêu Tiêu gặp nạn.
Ba ngày sau, dưới sự dẫn dường của Kiều Giản, cảnh sát đến một khe sâu bên sườn núi xung quanh Cửu Trùng Thạch Hải, phong tỏa hiện trưởng xảy ra vụ án, từ ví tiền và giấy tờ tùy thân còn xót lại ở hiện trường, cảnh sát đã xác định thân phận của người chết, quả thực chính là Mẫn Tiêu Tiêu mất tích ba tháng trước.
Người phát hiện tình hình đầu tiên là đội trưởng đội cứu viện Từ Hổ, khi đó anh ta đứng trên khe núi, vô tình phát hiện chiếc khăn lụa màu đỏ treo ở lưng chừng núi, nên anh ta lập tức liên hệ với Kiều Giản.
Kiều Giản giỏi leo núi, cô dùng dây thừng một thân một mình trèo xuống lưng núi lấy chiếc khăn đó.

Một góc chiếc khăn có thêu tay một đóa hoa tường vi màu đó, diễm lệ mê hoặc.

Không phải nhãn hàng có thể nhìn thấy trên thị trường, làm thủ công, kỹ thuật thêu vừa nhìn cũng thấy rất đáng giá.
Trước khi đi cô có tra qua thông tin của Mẫn Tiêu Tiêu.
Khi còn sống Mẫn Tiêu Tiêu yêu tường vi nhất.
Cô tiếp tục đi xuống đáy vực, quả thật đã phát hiện thi thể của Mẫn Tiêu Tiêu.
Khi đó Từ Hổ không nhìn thấy tình trạng thảm thương của Mẫn Tiêu Tiêu, Kiều Giản trèo trở lại, có thể nhìn thấy một bụng câu hỏi của Từ Hổ, cô chỉ đơn giản lệnh cho anh ta thu đội.
Không ai thích tự chuốc phiền phức cho mình, nhưng Từ Hổ vẫn không nhịn được hỏi, bên dưới có người không?
Kiều Giản nói không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Cảnh sát bao vây chặt chẽ đáy vực.
Đúng vào lúc tuyết rơi, đáy vực được tích một lớp tuyết khá dày, vì để bảo vệ chứng cứ nên có một bộ phận cảnh sát đang cẩn thận xử lý tuyết.

Kiều Giản ở trong túp lều được dựng tạm thời, tay cô ôm một chiếc cốc giữ ấm, trong cốc có nước nóng, hơi nước đang men theo mép cốc đong đưa phân tán trong không khí.

Ánh mắt cô xuyên qua hơi nước mù mịt nhìn Tần Khải ở chỗ không xa.
Hôm nay anh không dẫn theo nhiều người, ngoại trừ hai người bảo vệ ra thì chỉ có một mình Du Tử Lộ.

Không tây trang thẳng thớm như bình thường nữa, anh ăn mặc rất thoải mái, một bộ đồ leo núi màu trắng khiến anh càng thêm tuấn tú.

Có bông tuyết rơi trên tóc và đầu vai anh, trong gió tuyết, bóng lưng của anh cao to thẳng tắp, hòa nhập với nơi đáy núi tuyết, đỉnh núi cao, hòa làm một với đất trời bao la xa vời.
Ừm…
Một Tần Khải như vậy, Kiều Giản cảm thấy chỉ nhìn thôi đã là một phong cảnh, là một bức tranh ầm ầm sóng dậy, cô nghe thấy tiếng trái tim đang không ngừng va đập trong lồng ngực, có một cảm giác lan tràn rất nhanh, là một thứ xa lạ, nhưng lại ngọt ngào.
Có một thứ tình cảm chưa từng có trước đây, dần dần sinh sôi nảy nở trong 26 năm cuộc đời quá mức trắng xóa của cô.
Anh đang nói chuyện với người phụ trách vụ án của đội cảnh sát hình sự, dường như đang bàn luận tình tiết vụ án.

Người phụ trách vụ án tên là Khúc Chấp, nghe nói đã lập vô số chiến công.

Pháp y ở hiện trưởng phán đoán sơ bộ thời gian tử vong của Mẫn Tiêu Tiêu, thời gian tử vong trong khoảng 3 tháng, còn nguyên nhân tử vong…
Kiều Giản đi từ trong lều ra.
Gió tuyết khiến cô híp mắt lại, trước mắt là một khoảng không mù mịt.

Nhưng vũng máu nơi đáy vực vẫn chói mắt như vậy, là thi thể của Mẫn Tiêu Tiêu, đang bị bọc dưới một đám cành leo của hoa nguyệt quý, màu đỏ đó chính là đừng đóa hoa nguyệt quý đang nở rộ trong gió rét cắt da cắt thịt.
Màu sắc quá mức rực rỡ, có lẽ nó đã uống máu người.
Đây là nguyên nhân cô tăng giá với Tần Khải.
Sợ là cô đã nhìn thấy cảnh tượng kinh diễm mà cả cuộc đời của một người bình thường cũng không thể nhìn thấy được, chỉ là, cô thà rằng mình không nhìn thấy hình ảnh này.
Sau khi cô men theo chiếc khăn lụa đi xuống nhìn thấy tình cảnh chân thực dưới đáy vực, cô đã biết cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ không yên bình nữa.
Mẫn Tiêu Tiêu chết trong một đám hoa nguyệt quý, thực tình mà nói, cô ấy đã bị hoa nguyệt quý giết chết một cách kỳ quái.
Sở dĩ Kiều Giản gọi nó là “kỳ quái” là bởi vì khi đó cô cố nhịn cơn buồn nôn để khảo sát tỉ mỉ hiện trường.

Cả cơ thể của Mẫn Tiêu Tiêu giống như bị đóng đinh trên vách đá ẩm ướt trơn trượt, hoa nguyệt quý xuyên thủng các cơ quan trên người cô ấy, từng lớp cành leo lan tràn ra xung quanh.
Cô đã nhìn qua, những cành hoa nguyệt quý đó không có gốc rễ, không sinh trưởng từ mặt đất, nó từ khe đá chui ra, hoặc giả thiết lớn mật hơn nữa đó là, hoa nguyệt quý giống như mọc từ trong người Mẫn Tiêu Tiêu ra vậy, sau đó phá tung cơ thể cô ấy rồi tiếp tục sinh trưởng hoang dã.
Nếu như là cây ăn thịt người hoặc hoa ăn thịt người thì nguyên nhân cái chết của Mẫn Tiêu Tiêu cũng dễ giải thích.
Thứ giết cô ấy là hoa nguyệt quý, một loài thực vật cực kỳ bình thường, sao nó lại thành hung thủ giết người? Điều khiến Kiều Giản khó hiểu hơn là, nơi hẻm núi này băng giá quanh năm, những nơi trong tầm nhìn đều không có cây cối, nhiệt độ đo được đại khái đều là âm ba mươi mấy độ, sao hoa nguyệt quý lại có thể nở rộ hoàn hảo trong tình huống không gốc không rễ này?
Kết luận pháp y đưa ra giống như suy đoán của cô, hoa nguyệt quý xuyên qua mạch máu của Mẫn Tiêu Tiêu, khiến cho cô ấy mất máu quá nhiều mà chết.
Nếu như không thường xuyên đi ở vùng Ngao Thái, nếu như chưa từng nhìn nhiều cái xác như vậy, thì khi Kiều Giản nhìn thấy hình ảnh này chắc chắn sẽ nôn thốc nôn tháo.
Là một người mẫu quốc tế, Mẫn Tiêu Tiêu có một gương mặt đẹp, hình ảnh liên tục được đăng lên trang bìa của những tờ tạp chí thời trang đều đẹp rực rỡ, trở thành nữ thần không thể với tới trong lòng rất nhiều chàng trai.
Nhưng nhìn gương mặt trước mắt.
Không, đã không được tính là một gương mặt nữa rồi, cành leo của hoa nguyệt quý chui ra từ mắt, mũi, miệng, tai của cô ấy, cả gương mặt giống như nơi nuôi dưỡng cành hoa, xương trắng âm u, da thịt khô khốc, liếc mắt qua đã khiến người khác không rét mà run.
Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cuối cùng lại trở nên thê thảm như vậy, khiến người ta thổn thức.
Cô vô thức ngoảnh đầu nhìn Tần Khải, muốn xem anh có phản ứng gì.

Đều nói anh hùng yêu người đẹp, là một người có năng lực xuất sắc giới thương nhân, đương nhiên sẽ có quan hệ với người đẹp như Mẫn Tiêu Tiêu, thậm chí sau khi cô ấy mất tích anh liền vung rất nhiều tiền, không tiếc sức lực tìm kiếm, có thể thấy Mẫn Tiêu Tiêu đã khoét đi một phần lớn giang sơn trong lòng anh.
Vậy bây giờ thì sao?
Đối diện với hình ảnh thảm thương này, gương mặt trước kia đã hoàn toàn biến mất, có phải anh vẫn sẽ yêu sâu đậm như trước kia không?
Từ góc độ này nhìn qua, sắc mặt Tần Khải vô cùng bình tĩnh, giống như bình thường vậy, ánh mắt không buồn không đau.

Tiếng gió lướt qua bên tai, loáng thoáng cuốn theo lời anh thành khẩn yêu cầu cảnh sát, hy vọng xử lý bí mật chuyện này.
Mẫn Tiêu Tiêu là nhân vật của công chúng, trong đó còn dây dưa đến Tần Khải, anh đưa ra yêu cầu này cũng rất bình thường, cộng thêm cái chết của Mẫn Tiêu Tiêu quá ly kỳ, vốn không nên công bố rộng rãi, tránh tạo thành khủng hoảng xã hội.
Nhưng Kiều Giản cho rằng chắc hẳn Tần Khải biết nhiều hơn nữa.
Nếu không anh sẽ không đồng ý tăng giá cho cô.
Nếu không anh cũng sẽ không tự mình đến đây.
Càng nếu không thì giây phút nhìn thấy Mẫn Tiêu Tiêu bị hoa nguyệt quý ghim chặt lên vách đá, anh không hề có phản ứng gì, khi đó Kiều Giản nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Tần Khải không ngạc nhiên không run sợ, trong mắt chỉ có bình tĩnh, giống như cách chết của Mẫn Tiêu Tiêu không hề vượt ra khỏi dự đoán của anh.
Thái độ của Tần Khải khiến cô thấy kỳ lạ hơn gấp bội.
Theo như lời của Tần Khải, Mẫn Tiêu Tiêu không có người nhà, anh toàn quyền phụ trách xử lý hậu sự của Mẫn Tiêu Tiêu, cho nên sau khi được sự đồng ý của anh, cảnh sát đang cẩn thận xử lý thi thể trên vách đá.

Từng nhánh dây leo nguyệt quý bị kéo làm vườn cắt xuống cho vào túi vật chứng, sau đó lại gỡ từng mảnh xương xuống, toàn bộ quá trình đều toát ra khí lạnh thấu xương.
Kiều Giản đứng ở đó, hai tay khoanh lại ôm trước ngực.

Gió luồn qua nách, trộn lẫn cái lạnh ẩm của tuyết, cô siết chặt ngón tay mới cảm thấy đầu ngón tay lạnh cóng tê rần.
Cô từng nhìn thấy thi thể.
Không ít thi thể, đủ loại tư thế chết.
Trên tuyến đường xuyên qua Ngao Thái, con người giống như con kiến, bất cứ lúc nào cũng bị thiên nhiên rộng lớn ép thành đủ loại hình dáng.

Cô từng gặp qua thứ ý chí kiên định nhất, cũng từng trải nghiệm lòng người đê hèn nhất, cho nên khi đối mặt với sự thay đổi nhanh chóng của sinh mệnh, Kiều Giản vốn nên bình thản, nhưng Mẫn Tiêu Tiêu giống như trước mắt vẫn khiến cô thổn thức.
Khi sống thì rực rỡ như hoa mùa hạ, chết đi lại chẳng thể đẹp và tĩnh lặng như lá mùa thu.
Cái chết như vậy, ngay cả cô nhìn cũng sởn gai ốc, sợ hãi không thôi.

Cho dù cô chỉ là một người rất đỗi bình thường cũng biết một sự thật, cách chết của Mẫn Tiêu Tiêu đã vượt quá phạm vi chấp nhận của người bình thường.