Kỹ

Chương 1




Tôi vừa mới nhập ngũ.

Tôi gặp được người đó trong quân đội, nghe nói anh ấy là quân kỹ cao cấp nhất ở đây.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng khi tôi rình coi được cảnh anh ấy hầu hạ dưới thân một sĩ quan qua khe cửa, lúc đó tôi không còn hoài nghi gì nữa.

Anh ấy thật sự có ‘vốn liếng’ để làm quân kỹ.

Anh ấy không thường lộ diện. Thỉnh thoảng bắt gặp được thân thể cường tráng hay gương mặt anh tuấn của anh ấy, tim tôi lại đập cực nhanh.

Trên người anh ấy dường như luôn tỏa ra một loại mùi hoóc-môn khiến tôi lâm vào trầm mê.

Hàng đêm tôi đều nghĩ đến anh ấy rồi tự ‘an ủi’.

Tôi rất muốn chạm vào anh ấy. Mặc dù anh ấy là quân kỹ, nhưng quân kỹ cao cấp không giống quân kỹ thường, anh ấy chỉ hầu hạ dưới thân của sĩ quan cấp cao mà thôi. Mà tôi chỉ là một binh sĩ nhỏ bé không có danh phận, ngay cả chạm vào anh ấy cũng không được.

Anh ấy chính là cổ tích mà tôi không thể với tới được.

Tôi chỉ có thể đứng bên khe cửa, lén lút ngắm nhìn anh ấy.

Đôi khi anh ấy sẽ hút thuốc, nửa người trên rắn chắc để trần trụi, ghé người vào ban công, ánh mắt dừng hướng về nơi xa xăm, vẻ mặt có chút mờ ảo, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Tôi nghe ngóng tin tức về anh ấy.

Nghe nói người anh ấy yêu cũng từng là quân sĩ trong quân đội, nhưng đã tử trận rồi.

Anh ấy không có nơi dựa vào, phải nương nhờ một người trong quân đội. Nhưng người này lại chẳng coi anh ấy là người yêu, trái lại còn để cho một vài sĩ quan Đức giở trò với anh ấy.

Dần dần, anh ấy trở thành quân kỹ.

Đám lính có vẻ cực kỳ thích làm nhục đàn ông có thân thể cường tráng như anh ấy.

Từng có lúc tôi nhìn thấy được cảnh anh ấy ở cùng một chỗ với mấy sĩ quan.

Tôi hoài nghi rằng, tất cả các sĩ quan có chút mặt mũi ở trong quân đội đều nhìn trúng anh ấy.

Anh ấy là quân kỹ.

Nhưng lại là quân kỹ mà tôi không chạm vào được.

Năm 1945, chúng tôi thua trận.

Trong quân đội chỉ có đúng mình tôi là không sao cả, bởi vì tôi chính là tên phản quốc.

Từ rất sớm tôi đã bắt đầu làm tình báo cho địch quốc.

Năm 17 tuổi, tôi được thăng lên chức sĩ quan, dù cho nơi đó không phải là đất nước của tôi, dù cho tôi không hề biết tiếng Anh.

Đêm đó, anh ấy bị mấy đám quân Mỹ kéo tới một nơi thật xa.

Đám quân Mỹ cười đùa, hình như bọn chúng đang nói rằng anh ấy chính là quân kỹ nổi danh trong quân đội.

Sau đó, quần áo anh ấy bị xé rách trước bao nhiêu người, rồi lại bị đám quân Mỹ cường bạo.

Không chỉ có vậy, đám quân Mỹ kia còn tùy ý mà giẫm lên người anh ấy.

Mặt anh ấy bị đánh sưng lên, bị đánh gãy mất mấy cái răng, trong miệng đều là máu, thân thể khỏe mạnh từng chút từng chút bị bầm tím, ngay cả tóc cũng túm chặt.

Cửa hậu môn chảy đầy chất dịch màu đỏ, có lẽ hậu môn đã bị rách ra rồi.

Trong toàn bộ quá trình, anh ấy không hề kêu rên một tiếng, chỉ có vẻ mặt làm lộ ra sự thống khổ của anh ấy.

Đám quân Mỹ phát tiết xong liền rời đi.

Lúc này, trời lại nổi mưa.

Anh ấy thương tích đầy mình, quỳ rạp trên mặt đất, bộ dạng như sắp chết đến nơi rồi.

Đám lính Mỹ cấp thấp đứng từ xa nhìn anh ấy, vây thành một vòng tròn nhốn nháo, có người vui cười, có người sợ hãi.

Anh ấy tựa hồ như không đứng lên nổi, chỉ có thể bò trên mặt đất, bò một cách cực kỳ chậm chạp.

Máu chảy xuôi trên đùi, bị mưa dội lên.

Anh ấy còn chưa lết được mấy bước thì lại bị 3-4 tên lính Mỹ đè lại.

Chúng vội vàng cởi quần, trực tiếp ‘đi vào’ hậu huyết vẫn còn chảy máu đầm đìa của anh ấy.

Anh ấy quỳ rạp trên mặt đấy, cả người không thể động đậy dù chỉ là một chút, chẳng khác nào xác chết.

Đám lính liên tiếp đến ‘làm’ anh ấy.

Cả buổi tối đã bị tràn ngập mùi tinh dịch cùng mùi máu.

Mưa vẫn rơi, càng lúc càng to, dường như không có ý định ngừng lại.

Cũng không biết qua bao lâu, dần dần, xung quanh cậu ấy không còn ai nữa, bởi vì anh ấy đã bị gần hết đám lính ‘làm’ rồi.

Anh ấy thoạt nhìn rất thoi thóp, thật giống như sắp chết.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, rồi lại tiếp tục bò tiếp.

Trong mưa, cơ thể anh ấy hơi co rúm lại, những giọt mưa lúc này đối với anh ấy mà nói thì chẳng khác nào như những con dao nhỏ, đang liên tiếp cứa vào sau tấm lưng đã đầy những vết thương của anh ấy.

Tốc độ của anh chậm hơn rất nhiều so với tốc độ vừa nãy, qua một lúc lâu chắc cũng mới chỉ bò được một mét.

Nhưng anh ấy vẫn cố hết sức mà bò.

Xung quanh anh ấy đã không còn ai, đêm tối cũng sắp tàn.

Mưa dần nhỏ lại.

Tay anh ấy chậm chạp đụng vào mũi giày quân đội.

Anh ấy khó khăn ngẩng đầu lên, ngũ quan đã bị tàn phá thoạt nhìn có chút kinh ngạc, sao vẫn còn một người đứng ở đây thế này?

Tôi cúi đầu, nhìn bộ dạng của mình ở trong mắt anh ấy.

Tôi ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay anh ấy.

Cả người anh ấy chỉ có thể suy yếu tựa vào người tôi.

Tôi cởi áo của mình ra, khoác vào tấm lưng trần trụi của anh ấy.

Mưa dần ngừng lại, xa xa dường như còn có thể nhìn thấy được một chút ánh nắng ban mai.