Cậu ấy chạy vọt vào cửa, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi.
Hình như cậu ấy đang thật sự rất kích động, hai tay múa loạn hết cả lên, sổ ra một tràng bằng tiếng Đức, đôi chỗ lại pha cả tiếng Ý sứt sẹo nữa.
Tôi nghe cũng hiểu được chút ít, hình như cậu ấy đang nói, vì sao lại đi tìm chết, anh không làm sai, anh sẽ không bị làm hại nữa…
Tôi cảm tưởng như cậu ấy thậm chí còn khua cả chân lên để nói chuyện với tôi.
Tôi ra hiệu bảo cậu ấy bình tĩnh một chút. Tôi nói,
có thể là cậu hiểu lầm rồi, chỉ là lâu rồi tôi không đụng tới súng, vừa nhìn trên ngăn tủ có một khẩu súng, có chút hoài niệm nên mới cầm lên thử để ngắm tí thôi.Bộ dạng của cậu ấy giống như không tin cho lắm.
Tôi khẽ nhún vai,
tôi cũng từng là quân nhân, rất thích súng, không hề có ý gì khác.Cậu ấy rốt cuộc cũng có vẻ tin lời tôi nói. Cậu ấy bảo,
tôi…tôi biết anh từng là quân nhân, nhưng sau này anh không nên đụng tới súng nữa…Tôi không đáp lại lời của cậu ấy.
Sau đó, tôi thấy có mấy người quần áo tả tơi tiến vào trong phòng.
Bọn họ đều bị trói tay trói chân, đầu cúi xuống, bị bắt quỳ trên mặt đất.
Cậu ấy hỏi tôi
, anh có nhận ra bọn nó không?Tôi đảo mắt nhìn, không lên tiếng.
Đương nhiên là tôi nhận ra rồi. Tôi cũng không phải là cố ý muốn nhớ diện mạo của bọn họ, nhưng mặt mũi của người đã từng ‘làm’ tôi, tôi đương nhiên là vẫn nhớ được.
Đám người này đều là cái lũ đã cường bạo tôi trong đêm mưa đó.
Cậu ấy đưa cho tôi một con dao nhỏ, đầu hơi cúi thấp, rồi lại ngại ngùng mà cười với một một cái.
Tôi bắt bọn nó tới đây rồi, anh cứ tùy ý mà ra tay đi.Nghe xong, tôi cau mày nhìn con dao nhỏ trong tay.
Tôi trả lại dao cho cậu ấy.
Cậu ấy trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tôi, như không thể tin nổi, vẻ mặt có chút bị tổn thương, giống như cảm thấy tôi không hề biết cảm kích ý tốt của cậu ấy vậy.
Tôi bảo,
bỏ qua đi, hơn nữa bây tôi vẫn chưa thể đi xuống giường được.Cậu ấy hiểu ý tôi, gật gật đầu, vẻ mặt “hóa ra là như vậy”, rồi lại cười với tôi một cái.
Ngay sau đó, tôi thấy cậu ấy cầm con dao nhỏ, đi tới trước mặt một người, không chút do dự rạch lên thân thể của người đó.
Nhát rạch đó không hề nhẹ, bởi vì tôi còn nhìn được cả một nửa thân dao đã cắm gần hết vào người của người đó rồi. Tôi hoài nghi rằng, có lẽ nội tạng của người đó cũng bị rạch thủng rồi.
Bên tai là tiếng thét chói tai.
Cậu ấy lại đâm một nhát xuống trước ngực người đó, tạo ra một cái lỗ hổng dài, trước ngực người đó đều là máu thịt trộn lẫn, toàn thân run rẩy ngã xuống mặt đất.
Cậu ấy vẩy vẩy máu thịt vẫn còn dính ở trên dao.
Cậu ấy đi tới chỗ tôi, ngồi ở bên giường nhìn tôi. Mặt cậu ấy bị dính máu, cậu ấy đưa tay quệt đi, thế là thành ra cả nửa gương mặt đều bị dính máu. Nhưng phía bên mặt trắng nõn còn lại thì lại đang dần đỏ ửng lên.
Anh…anh có vừa lòng không?Cậu ấy ngượng ngùng cúi đầu, như một đứa trẻ đang chờ đợi được khen ngợi.
Mãi mà chưa nhận được lời đáp lại của tôi, đầu cậu ấy cúi càng thấp,cảm tưởng như mất mác vô cùng.
Tiếp đó, cậu ấy liền chậm rãi tới trước mặt một người khác.
Cậu ấy đâm mấy nhát vào bụng người kia.
Máu tươi lại văng lên đầy người và khắp mặt của cậu ấy.
Ruột trong bụng của người kia đều lòi hết cả ra, màu đỏ tươi, vẫn còn phập phồng.
Tiếng gào thét thê lương vang lên, mùi hôi thối của máu tươi và nội tạng tràn ngập khắp phòng.
Cậu ấy cúi thắt lưng, đâm dao vào một khối nội tạng vẫn còn đang thoi thóp.
Cậu ấy xoay chuôi dao mấy lần vào chính giữa nội tạng.
Sau đó cậu ấy dùng chân hung hăng giẫm lên trên.
“Bụp” một tiếng, nội tạng bị chia năm xẻ bảy.
Người kia không giống như người đã chết trước đó, trái lại vẫn còn ý thức. Cậu ấy lại tiếp tục hành hạ thân thể của người đó.
Đột nhiên “Pằng” một tiếng.
Giữa trán người đó ăn một phát đạn, cả người ngã rạp trên mặt đất.
Cậu ấy phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía vừa mới nổ súng.
Cậu ấy ném dao đi, bước nhanh tới chỗ tôi, đoạt lấy súng trên tay tôi.
Cậu ấy nói,
anh làm gì thế, không phải đã bảo anh là không nên đụng vào súng nữa rồi cơ mà, vì sao lại muốn giết tên đó?Lúc sau cậu ấy lại bày ra vẻ mặt suy nghĩ,
hóa ra là anh muốn tự động thủ hả? Chỗ kia vẫn còn mấy thằng còn sống, anh có thể nổ súng giết chết bọn nó.Cậu ấy nghiêng người, như rất kiêu hãnh mà ngắm nhìn.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cậu ấy cũng nhìn thấy, trước mặt là hai thi thể bị sát hại một cách tàn nhẫn, máu và nội tạng của bọn họ đều đang hòa vào nhau.
Cậu ấy bừng tỉnh, nhanh chóng gọi người tới dọn dẹp phòng. Tôi đoán cậu ấy nghĩ rằng cảnh tượng trước mắt làm bẩn mắt tôi, khiến tôi cảm thấy không được khỏe.
Hai tay cậu ấy đang cầm bàn tay vừa rồi đã cầm súng bắn của tôi, trên bàn tay ấy vẫn còn khói thuốc súng.
Cậu ấy cau mày, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, bộ dạng như đang rất đau lòng.
Tôi rút tay mình lại, nằm lên trên giường, quay lưng về phía cậu ấy, kéo chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.
Tôi cảm nhận được cậu ấy ngồi dậy, đứng ở bên giường tôi một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài.