Là Em Tự Huyễn Hoặc

Chương 9: Cô đơn




Tôi quyết định đi đến quán pub trong chung cư, có rất ít người đến đây nên xem ra tôi sẽ được yên tĩnh một chút. Tôi cầm ly rượu vang lên, nhẹ nhàng đưa môi lên thành ly và thưởng thức hương vị của nó. Đúng lúc đó, một người con trai bước lại và ngồi xuống bên cạnh tôi. Nụ cười cậu ta trông vẫn ranh ma giống hệt như thường ngày:

- Đôi môi đó đã hôn bao nhiêu cô gái rồi hả? Hôm nay lại có thêm một cô bé sa lưới rồi sao?

- Nói nhiều. Cút về nhà mày luyện đàn cho ngày mai đi.

- Lạnh lùng quá vậy? Muốn xem thử trình độ tao thế nào không? Ở đây có cây đàn piano, tao đàn thử cho.

Chẳng đợi câu trả lời của tôi, cậu ta ngay lập tức rời đi và bước tới cây đàn sang trọng đó. Sao không nói thẳng là muốn khoe mẽ đi? Làm màu rằng muốn tôi xem thử trình độ làm chi, vốn dĩ từ ban đầu đã muốn đàn rồi.

Tôi không thèm quay mặt lại nhìn, nhưng âm thanh của từng nốt nhạc nhẹ nhàng sâu lắng nhưng mang một nét buồn rười rượi vang lên từ cây piano đó tôi đều lắng nghe hết. Vô cùng chuyên nghiệp, như một nghệ sĩ piano thực thụ vậy, mà chắc đó cũng là nghề của cậu ta trong tương lai mà.

Nó tên Trương Minh Triết, trái ngược với cái tên, thằng đó không hề thông minh hay sáng suốt chút nào, ngược lại còn vô cùng ngu ngốc và có chút khốn nạn, còn rất khó ưa và ồn ào nữa. Âm nhạc là thế mạnh duy nhất nó có. Mấy thứ còn lại như học tập, ngoại ngữ, thể thao, mỹ thuật nó đều tệ như nhau.

Sau khoảng hai phút, giai điệu đó cũng kết thúc, giống hệt như bị thôi miên, nó đã khiến cho tất cả mọi người trong pub bị quyến rũ bởi tiếng đàn piano và buộc họ phải chìm đắm vào nó. Mọi người trong quán liền vỗ tay như một lời khen ngợi cho tiếng đàn của cậu ta, tất nhiên là trừ tôi. Sau khi quay về chỗ ngồi, nó nhìn sang phía tôi và hỏi:

- Thế nào?

- It's Your Day phải không? Được đó, nhưng có một chỗ nhanh hơn so với bản gốc, đây là bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng nên mày đàn nhanh thì nghe nó buồn cười lắm.

- Tao lỡ tay! Hơn một năm rồi chưa nghe lại, không nhớ kĩ lắm nên đàn nhanh một chút... Cơ mà chỉ là một đoạn nhỏ thôi mà mày cũng nhận ra được sao?

Tôi thở dài trước lời bao biện của thằng bạn. Nếu đã quên nhịp thì chọn bài đó làm chi? Nói chung việc lâu rồi chưa nghe lại mà có thể đàn được tốt như thế này thì đứng đầu khoa piano cũng phải, với cái trình độ đó thì cậu ta nên đi du học ở các trường nghệ thuật lớn mới đúng, ai bảo trình độ tiếng anh còn thua cả học sinh cấp ba bình thường làm chi. Tuy nhiên, vẫn phải nghiêm khắc với cậu ta, không thể xí xóa mấy lỗi lặt vặt được, đúng là chỉ sai một đoạn ngắn, nhưng nó lại là cả linh hồn của bản nhạc, đánh sai nó là phá vỡ hết cả dòng cảm xúc của người nghe.

- Nội trong sáng ngày mai khắc phục đi, nếu không thì buổi biểu diễn không đạt là chắc.

- Nè, ngày mai tao biểu diễn một bài tự sáng tác nhé!

- Không biết nó sẽ thành hệ thống gì nữa.

Nói xong, tôi lại uống thêm một ngụm rượu. Mùi vị thì không tệ nhưng mà nồng độ cồn lại quá cao. Nhiều lúc, tôi thấy rất bực bội với tửu lượng kém như sên của mình. Chỉ uống một chút thôi đã say rồi. Hoàn toàn khác với người bất tử như Tây Dương, dù cả hai là anh em sinh đôi.

Nhắc tới say, hình như ngày đầu tiên tôi gặp Minh Khuê, tôi đã uống khá nhiều rượu mạnh thì phải. Dù không tỉnh táo lắm rồi, nhưng tôi vẫn cố uống. Tôi nhớ, tôi đã định đến nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo lại, vậy mà không biết tại sao cuối cùng tôi lại lao về phía cô ấy. Nói chung, ký ức về ngày hôm ấy mơ hồ quá, chủ yếu là tôi được nghe kể lại thôi. Nhưng mà cuộc gặp gỡ hoàn toàn ngẫu nhiên chẳng hề được sắp đặt trước ấy, có phải đấy là thứ người ta thường gọi là định mệnh không nhỉ?

- Mày đang nghĩ về ai thế?

Bị nói trúng tim đen, tôi giật mình. Không lẽ khi nãy gương mặt tôi u sầu lắm sao? Tôi không dám phủ nhận, cũng không thể khẳng định, chỉ biết nói lại rằng:

- Vớ vẩn.

Chúng tôi chưa quen biết nhau lâu, cũng không có gặp nhiều, nhưng hình như tôi đã nghĩ về cô gái đó nhiều quá rồi, phải biết hạn chế mới được. Mà ba mươi phút trôi qua rồi, chắc cổ cũng đã lên giường ngủ. Bây giờ chỉ mới khoảng tám giờ, còn quá sớm đối với tôi. Tôi chẳng buồn ngủ gì cả, nhưng hơi rượu khiến tôi chẳng tỉnh táo được.

- Nhìn mặt mày chán thế? Sao không đi đâu đó chơi?

- Tao đã nói với cô ấy là, nếu có việc gì thì cứ gọi, tao sẽ đến. Nên tao phải ở lại đây.

- Vậy lỡ như cô bé đó có gọi thật thì chỉ cần giả vờ không nghe thôi. Sau đó biện hộ là quên mở chuông điện thoại, thế là xong.

- Tao không có khốn nạn và thích đùa giỡn như mày đâu.

- Này này này! Nói tao như thế thì hơi quá đáng đó!

Mặc kệ những điều thằng Triết nói, tôi vẫn cứ ung dung mà uống tiếp, cho đến một lúc lâu, tôi mới rời khỏi pub này.

Việc Minh Triết biết tôi ở nơi này là chuyện hoàn toàn trùng hợp, tôi đã lỡ chọn đúng căn chung cư mà cậu ta đang ở. Tháng trước, trong lúc tôi nói chuyện với bảo vệ thì cậu ta đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và việc tôi đang bí mật ở đây đã bị bại lộ. Cho nên, việc nói với Minh Khuê rằng chưa có ai biết về nó hẳn là một lời nói dối rồi. Tôi thật tồi tệ, nhỉ? Chắc tôi chẳng tốt như những gì tôi vừa nói khi nãy đâu.

"Chóng mặt quá!" - Tôi vừa đi vừa nghĩ thầm, đáng lẽ tôi không nên uống nhiều rượu như thế. Đã biết bản thân có tửu lượng không cao rồi mà. Tốt nhất bây giờ bản thân tôi không nên đi đâu cả, về nhà thôi, loạng choạng quá lại gây ra rắc rối bây giờ. Giống như sự cố với Minh Khuê vậy, lần đó, Tây Dương đã trách móc tôi mãi, đến bây giờ vẫn lôi chuyện đó ra nói mỗi khi thấy tôi uống rượu.

Tôi bước vào thang máy thiết kế riêng cho chủ nhân của ba căn hộ sang trọng nhất chung cư, chẳng quá mười giây để tôi đi lên tầng nhà của mình.

Tôi bước chân vào ngôi nhà, sự im lặng của nơi đây vẫn khiến tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái, dù bây giờ tôi biết tôi không hề ở đây một mình. Phải rồi, cô ấy đâu rồi nhỉ? Tôi bước lên đầu, khẽ gõ vào cánh cửa của phòng tôi chỉ cho cô ấy khi nãy. Đợi mãi không có tiếng trả lời, tôi mới lén mở hờ cánh cửa. Quả thật, đập vào mắt tôi chính là một cô gái cuộn mình trong chăn, ngủ yên ắng trên giường. Trông bình yên thật nhỉ?

Dù tâm trí tôi kêu rằng, hãy rời đi để cho cô ấy ngủ và việc bước vào phòng của một cô gái đang ngủ chẳng khác gì biến thái, thế mà tôi vẫn quyết định bước vào, dù tôi thừa biết việc tôi đang làm là sai trái, đây chắc hẳn là tác hại của việc say rượu. Tôi ngồi bên giường cô ấy, lặng lẽ nhìn người con gái ấy đang chìm sâu trong giấc mộng.

So với những ngày trước, thì giờ tôi đã có nhiều thời gian để ngắm kĩ từng đường nét trên gương mặt cô ấy hơn. Thật sự, tin đồn về vẻ đẹp dịu dàng mềm mại tựa như thần tiên của con gái ông Nguyễn Thiên Ân hoàn toàn không phải là hư danh. Minh Khuê không đẹp theo kiểu cá tính hay quyến rũ như hotgirl nổi tiếng trong giới thượng lưu là Lầu Hiểu Hằng, mà có thể nói rằng, đó là nét đẹp của các nàng tiên mà người đời thường hay ca tụng. Tính cách của cô ấy tựa như sinh ra là dành cho gương mặt này vậy. Quá ngây thơ và ngốc nghếch, lại còn không biết bảo vệ bản thân, không biết cổ có thật sự được sinh ra trong gia đình danh giá không nữa, với sự ngu ngốc đó thì cô ấy sẽ dễ dàng bị thị phi và sự giả tạo của giới thượng lưu nuốt trọn dễ dàng. Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đến nhà của một thằng con trai một mình như thế này.

Nhưng mà, đáng yêu và hồn nhiên, tôi từng rất thích những người con gái thế này thì phải? Cơ mà, giờ chuyện đó cũng quá xa xôi rồi.

Cô ấy xinh đẹp đến mức khiến ai cũng phải động lòng. Nhưng đôi mắt ấy, khi tôi nhìn vào nó, đều cảm giác có gì đó thật kỳ lạ. Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào. Chỉ là, trông cô ấy tựa như một con búp bê được điêu khắc tinh xảo vậy, đẹp nhưng vô hồn, không có dòng cảm xúc nào hiện lên trong đôi mắt ấy.

Tôi nằm xuống, ngắm nhìn cô ấy không rời mắt. Đến giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Chỉ biết là, với tâm trí không tỉnh táo đó, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

***

Nóng quá.

Tôi rất ghét nhiệt độ phòng như thế này. Không được rồi, phải đi tìm remote thôi. Tôi cố vớ cánh tay trái của mình mà lấy nó. Nhưng mà, tôi lại vướng phải cái gì đó và tôi còn cảm nhận được một hơi thở đều đặn của ai đó. Thế nên, tôi quyết định lờ mờ tỉnh dậy.

Minh Khuê? Trong cái ánh sáng yếu ớt ấy, tôi vẫn nhìn rõ gương mặt cô ấy.

Tôi bật dậy ngay lập tức, nhìn tôi chẳng khác gì cô ấy khi nãy trong xe cả. Nhưng may là chẳng ai nhìn thấy cảnh này, nếu không, tôi chẳng biết phải giải thích chuyện này thế nào nữa. Tôi cố gắng lục lại ký ức. Phải rồi, tôi đã ngủ gục trên giường của cô ấy! May là tôi tỉnh dậy trước, nếu không thì phiền lắm. Trông cô ấy vẫn ngủ ngon nhỉ? Vậy là ổn rồi.

Thôi, nhìn người khác như thế đủ rồi, tôi bước xuống giường. Tranh thủ chỉnh lại chiếc chăn cho cô ấy và rời đi.

Xem ra tôi đã tỉnh rượu rồi. Nhưng bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, mấy dịch vụ giải trí trong chung cư đóng cửa hết rồi, tôi nên làm gì trong lúc đợi trời sáng đây?

Thế nhưng, giờ đây tôi mới cảm nhận được sự khó chịu ở mắt, rõ ràng mắt tôi đã khô vô cùng nghiêm trọng! Phải rồi, tôi đi ngủ mà quên tháo lens, bất cẩn quá! Tôi ngay lập tức chạy khỏi phòng cô ấy đang ngủ. Bởi vì chai thuốc nhỏ mắt tôi để ở phòng tôi rồi.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng tôi cũng lấy cặp lens ra khỏi mắt thành công. Đi ngủ mà quên tháo lens thì nó sẽ rất khô và bị dính vào mắt, nếu cứ để vậy thì có thể sẽ ảnh hưởng đến thị giác, phải cấp ẩm cho nó mới được. Nhìn kỹ vào trong gương, may mà nó không bị mẩn đỏ hay ngứa. Nếu điều đó xảy ra thì tôi không thể đeo lens trong một thời gian được. Mà đôi mắt xấu xí này, tôi chẳng muốn ai nhìn thấy cả.

Tôi ghét đôi mắt này.

***

"Mày ngủ quá nhiều rồi đấy! Tỉnh lại đi!"

Cơ thể của tôi như có người báo thức, tự động tỉnh dậy không vì một lý do gì rõ ràng cả. Một giấc ngủ dài thoải mái thật. Tôi dụi mắt, trước mặt tôi là một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng tôi không ngạc nhiên đâu. Đây chính là căn phòng trong nhà của Đông Dương, tôi ngủ ké một đêm ở đây. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, kim giờ chỉ sáu giờ, xem ra tôi ngủ hơi nhiều rồi. Chắc tối nay tôi chẳng ngủ được.

Nhưng...

Tôi đang ngủ trong căn hộ riêng của Đông Dương sao...

...

Sao tôi chơi ngu vậy chứ!

Hôm qua, cơn buồn ngủ che lấp tâm trí nên tôi đã lỡ đồng ý mất tiêu. Sao tôi có thể làm thế được chứ! Nếu có người nhận ra thì sao đây? Mà quan trọng là tôi không biết đối diện với anh ấy thế nào nếu hôm qua tôi có làm gì khùng điên mà không nhớ.

Phải rồi, không biết anh ấy dậy chưa nhỉ? Trước khi bước ra ngoài, tôi tắm rửa, thay đồ và rửa mặt, chải lại đầu tóc sao cho gọn gàng nhất. Tôi nhìn vào gương, được rồi, vậy là ổn.

Tôi bước ra ngoài, một căn phòng khách lộng lẫy hiện ra trước mặt tôi, nhưng chẳng thấy Đông Dương đâu cả, hẳn anh ấy chưa tỉnh dậy. Buồn chán, tôi dựa vào lan can, tự nhìn ngắm và cảm thán về nơi đây. Nó vô cùng rộng rãi, tiện nghi, xa hoa, chỉ dành cho giới siêu giàu trở lên, rất hợp với anh ấy. Nhưng mà, nơi đây thật thiếu hình ảnh của con người. Nói thẳng ra, nó thật cô đơn mà.

Dù thế, tôi lại thích như vậy. Bởi vì tôi cũng cô đơn mà. Một người cô đơn mà đến những nơi đông người, tràn đầy niềm vui thì buồn lắm. Chẳng thà là đến một nơi yên tĩnh, lặng lẽ còn hơn.

Phải, tôi cũng giống như cảnh vật nơi đây,

đều cảm thấy thật cô đơn.

...

Khi dòng suy nghĩ ấy kết thúc, một đôi tay không biết từ đâu ôm lấy tôi từ đằng sau. Tựa như lần trước, đó là một cái ôm thật nhẹ nhàng như sợ tôi cảm thấy đau vậy. Hơi ấm từ anh ấy không còn khiến tôi lạnh lẽo nữa. Anh ấy dựa vào vai tôi khiến tôi có chút nhột, nhưng không hiểu tại sao, lúc này đây tôi lại không muốn đẩy anh ấy ra.

Cô đơn,

- Chào buổi sáng! Em ngủ ngon không?

- Ngon... Ngon lắm ạ! Còn anh? - Tôi ngại ngùng không dám nói rõ lời.

- Cũng giống em thôi. À phải rồi, đi ăn sáng thôi! Em thấy đói rồi phải không?

- Thì... - Anh ấy nói không hề sai, tôi ngủ mà quên ăn cả bữa tối, giờ bụng tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả - Em cũng thấy có chút đói.

- Vậy thì đi thôi!

Chưa đợi tôi trả lời, Đông Dương kéo tay tôi đi. Anh ấy lúc nào cũng vội vã như thế, chẳng chịu chờ ai. Nhưng mà, tôi lại không muốn khoảnh khắc này kết lúc, còn lý do thì hẳn tôi sẽ không bao giờ hiểu.

... liệu có phải không?

Đông Dương dẫn tôi đến một nhà hàng nằm bên trong chung cư, tên quán nghe quen quen vậy nhỉ, hình như tôi từng vào ăn rồi. Sáu giờ sáng, nơi đây chỉ vừa mới mở cửa nên chúng tôi chính là khách hàng đầu tiên. Tôi với anh ấy chọn chỗ ngồi thoải mái nhất, có cả cửa sổ để ngắm cảnh bên ngoài.

Ở phía bên kia, trên con đường, bây giờ chỉ đang sáng sớm tinh tinh mơ thôi, nhưng tôi đã thấy có vài chiếc xe đang chạy trên con đường lớn này. Trời chưa tỉnh nhưng con người thì tỉnh rồi. Họ đang cố gắng vì cuộc sống mai này tốt đẹp hơn, cố gắng để không lãng phí tuổi trẻ, cố gắng vì cả gia đình đang chờ họ phía sau. Nhìn họ mà tôi ngưỡng mộ thật đấy, ít ra là họ có mục tiêu, có đam mê để cố gắng, còn tôi, tôi chẳng biết mình nên làm gì cả, tôi chẳng biết đâu là là điều mình thích, đâu là điều mình muốn.

Món ăn đem ra thật sự rất ngon, Đông Dương lúc nào cũng chọn đúng nhà hàng xuất sắc nhất. Khác với tôi, nếu là tôi, tôi hẳn sẽ chọn đại là chủ yếu.

Khoảng ba mươi phút sau, cả hai đều ăn xong bữa sáng, thật không biết đã bao lâu rồi tôi mới được ăn cùng người khác như thế này. Mọi khi về nhà, món ăn của tôi đều được các đầu bếp để sẵn trên bàn. Nhưng cái bàn ấy, có tới ba chiếc ghế, thế mà tôi chưa bao giờ thấy nó có đầy đủ người. Tôi luôn ngồi một mình, đối diện là chiếc ghế trống trãi. Những làn gió lạnh lẽo thổi từ chiếc máy lạnh phả vào người tôi, tuy nhiên nó không phải là lý do khiến món ăn trở nên nguội ngắt.

Sau khi đặt đôi đũa lên bát, Đông Dương đứng dậy, nhìn tôi rồi nói:

- Anh đi thanh toán, em chờ một chút nhé!

- Khoan đã! - Tôi vội kéo tay anh ấy lại. - Để em thanh toán cho!

Bị tôi kéo bất ngờ, anh ấy cứng đờ người lại rồi ngơ ngác nhìn tôi. Tôi có cảm giác ảnh đang suy nghĩ điều gì đó, tuy nhiên nó ngay lập tức biến mất. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, anh cười và đáp lại:

- À, không sao đâu, để anh trả cho.

- Không được, anh đã chi quá nhiều tiền cho em rồi.

Anh ấy nhìn ánh mắt kiên định của tôi mà thở dài, sau đó anh ấy nảy ra một ý tưởng khác:

- Vậy thì, quyết định thắng thua bằng trò kéo búa bao nhé?

Ban đầu, tôi nghĩ anh ấy sẽ chịu thua hay cố thuyết phục, chứ chưa bao giờ tôi nghĩ anh ấy lại bày ra một trò chơi của trẻ con thế này. Nhưng tôi cũng đâu thể từ chối được, đành phải gật đầu chấp nhận.

- Vậy thì... một... hai... ba

Theo những gì tôi từng đọc trên mạng, búa được sử dụng nhiều nhất. Hiển nhiên cái này chỉ là may rủi, nhưng nó vẫn chiếm tỷ lệ cao hơn. Vậy thì, tôi sẽ ra bao.

- Em, em thắng rồi, em đi thanh toán đây!

Quả nhiên số trời đã độ tôi mà, chắc chắn là trời muốn tôi tự trả.

- Ủa? Anh có nói người thắng thanh toán à?

- Hả? Ý anh là...

- Người thua sẽ phải trả, vậy nhé.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Đông Dương đã chuồn đi rồi. Tóm lại, mấy trò may rủi hay tips trên mạng cũng không thắng nổi những người láu cá. Tôi bị lừa hoàn toàn rồi.

***

Rời khỏi quán ăn, anh ấy quyết định đưa tôi đến sân vườn ngoài trời nằm ở giữa tòa nhà, ở độ cao này tuy không bằng EOZ Cafe ở Mitexco mà tôi đi tháng trước, nhưng cũng đủ để tôi ngắm cả bầu trời rộng lớn, ngắm cả bình minh đã lên cao dần nữa. Nơi đây gió thổi mạnh lắm, làm cho tôi có cảm giác nó đủ để kéo tôi đi thật xa. Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên có nhiều hộ gia đình đến đây vui chơi, tập thể dục và ngắm cảnh. Nếu mỗi buổi sáng đều được ngắm nhìn những thứ này thì tôi nguyện dậy sớm mỗi ngày. Đáng tiếc rằng, nhà tôi không sống ở chung cư. Và căn vườn ở nhà cũng được thiết kế theo kiểu cũ rích nhàm chán. Ngắm nó chẳng làm tâm trạng tôi vui hơn chút nào.

- Nơi đây mát mẻ thật nhỉ?

Tôi nhìn sang anh, mái tóc anh cũng bị gió cuốn đi, để lộ ra vầng trán mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Đẹp thật đấy, làm tôi không tài nào rời mắt khỏi anh được. Liệu tôi đứng kế bên thế này có xứng không? Tôi có cảm giác tôi là người giảm đi giá trị của anh vậy. Vì tôi quê mùa quá, chẳng hề có gu thẩm mỹ hay phong thái tiểu thư chút nào.

- Ừ, đây là lần đầu anh đến đây đấy!

Hả? Lần đầu tiên ư? Chẳng phải anh ấy sống ở đây lâu rồi ư? Chẳng đợi tôi hỏi, Đông Dương tự trả lời:

- Những lần trước, anh chỉ đến đây ngủ một đêm rồi về, hoặc ru rú ở trong nhà thôi. Cho nên, lần ngắm bình minh với em hôm nay, đối với anh chính là trải nghiệm đầu tiên đấy!

Mọi khi, anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với tôi, thế mà lần này, anh ấy quay mặt qua và nở một nụ cười thật rạng rỡ, cướp đoạt đi mọi hào quang của ánh mặt trời. Nụ cười ấy cũng chiếu sáng tâm hồn tôi, khiến tôi phải đắm chìm vào nó. Nguy rồi, tôi vội vàng quay mặt lại. Tự dặn lòng mình rằng không được phép bị hớp hồn bởi vẻ đẹp đó.

Sau đó, Đông Dương mở điện thoại lên, việc này rất bình thường cho đến khi biểu cảm anh ấy có phần khác lạ. Anh đứng suy ngẫm một chút, sau đó vội nói:

- Xin lỗi em nhé! Anh đi đây một chút, mười phút thôi.

Tôi ậm ừ xong thì anh ấy vội chạy đi, xem ra chuyện rất gấp, có gì xảy ra ư? Nhưng đó là chuyện của người khác, tôi không nên xen vào. Thế là tôi tiếp tục ngắm cảnh bình minh. Khác với lúc nãy - sự xuất hiện của con người vô cùng mờ nhạt thì bây giờ, những đoàn xe cứ nối đuôi nhau chạy về mọi phương trời. Con người hối hả, tấp nập, bận rộn như thể có ai đó đang thúc đẩy họ. Nơi đây chẳng kẹt xe tí nào nhỉ? Nghĩ về nó là tôi nhớ lại nỗi ám ảnh mỗi lần tôi đi học hay đi về ở trường cũ. Lúc nào đoàn xe cũng đông nghịt hết. Làm tôi muốn tắt thở mỗi lần đi qua con đường nào kẹt xe.

Nhưng mà thôi, nghĩ về những điều khiến mình khó chịu làm gì. Chỉ cần biết rằng, việc ngày hôm nay được ở đây ngắm bình minh là kỷ niệm quý giá đối với tôi, chỉ vậy thôi là quá đủ rồi. Trước đó, những gì tôi nghĩ về bình minh chỉ là ánh nắng gắt, phải dậy rất sớm, phải lên trên lầu cao này nọ, rất phiền phức. Nhưng giờ tôi nhận ra, những điều ấy rất xứng đáng. Bởi bình minh rất đẹp mà.

Trong lúc tôi không để ý, có một người lạ đã tiến đến gần tôi. Sau đó, cậu ấy như lấy hết can đảm mà gọi tôi:

- Nè bạn nữ ơi!

Nghe thấy tiếng kêu, tôi giật mình mà quay lại thì thấy có một chàng trai đứng kế tôi. Mái tóc xám nổi bật cùng đôi mắt dịu dàng như đưa người khác vào giấc mộng đẹp đẽ ấy đã làm tôi cứ ngỡ mình đang nhìn thấy một sứ giả của bầu trời. Trên tay cậu ấy cầm một đóa hoa màu trắng trông vô cùng đẹp, nó trông khá quen mắt dù tôi không tài nào nhớ nổi tên nó. Tuy nhiên tôi cũng không để bản thân đứng hình quá lâu, tôi vội cười đáp:

- À, có chuyện gì thế?

- Bó hoa này tớ mua dư, tớ có thể tặng nó cho cậu không? Trông nó vô cùng hợp với cậu đấy.

Tuy tôi chưa từng gặp cậu ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ sự chân thành của cậu ta khi tặng đóa hoa ấy cho tôi. Khuôn mặt ngại ngùng ấy làm tôi không sao từ chối được, và rồi tôi đón nhận nó từ tay cậu ấy. Nhẹ nhàng ngắm nhìn những đóa hoa nhỏ trắng xinh xắn dễ thương và tràn đầy ngọt ngào ấy đã làm tôi bất giác đưa nó lại gần mình, ngửi mùi hương đến từ nó.

- Cảm ơn cậu nhé!

Tôi đã nở một nụ cười thật hạnh phúc.

End chương 9