Lạc Nhau Một Đời

Chương 123: Ngoại truyện 3




Vậy mà Thiên Hà lại nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh nhìn Nguyên Lộc, cô bước đến gần cậu ta nói khẽ vào tai

" Cậu…để mình suy nghĩ thêm đã, mình muốn cân nhắc một chút "

Bao nhiêu vui sướng đều hiện hết trên mặt Hạ Nguyên Lộc

" Thật sao? Cậu sẽ cân nhắc sao? "

" Ừm "

Đầu mũi Lưu Hiển cay xè, khóe mắt ửng đỏ, bàn tay lại vô thức siết chặt hơn. Vì cái gì chứ?

" Cậu để mình yên tĩnh một lát, mình cân nhắc về chuyện này "

" Được được, vậy mình đi trước. Mình đợi tin vui từ cậu "

Nguyên Lộc rời khỏi cô liền thích thú uống lấy một ngụm rượu vang, như thế còn không ghen chết anh sao?

" Anh định nghe lén đến khi nào? Còn không ra đây "

Không ngờ Lưu Hiển đã sớm bị cô phát hiện, anh xấu hổ bước ra ánh sáng, cúi đầu không dám đối diện cô

" Anh từ khi nào có sở thích nghe lén người ta nói chuyện thế? "

" Anh không có, chỉ là…"

Anh muốn hỏi lý do hôm nay cô giận dỗi cả ngày không vui với anh, Lưu Hiển thật sự rất khó chịu, không thể chấp nhận việc Thiên Hà không để tâm đến mình. Nhưng cuối cùng vẫn không thể can đảm nói ra

" Ngoài kia đối tác của Dương tổng đến chúc mừng rất nhiều, em là chủ nhân bữa tiệc nên chào hỏi một chút, anh đến gọi em…nên vô tình nghe thấy hai người trò chuyện "

Tên này cứ nói chuyện không đâu thật sự là quá ngu ngốc, chính Thiên Hà còn không hiểu vì sao bản thân lại thích người ngu ngốc không biết chủ động như vậy

" Quà của em đâu? "

Anh lúng túng đáp lời

" À ờ em thích gì anh mua cho em? "

Nội tâm Dương Thiên Hà chính là [ Anh hôn em một cái chẳng phải tốt rồi sao? Đồ ngốc này ]

" Lâu rồi không xem phim, ngày mai em rảnh rỗi anh mua vé đi "

Lưu Hiển gật đầu, anh lấy điện thoại ra thật sự chuẩn bị mua vé

" Em đi bao nhiêu người để anh đặt vé? "

Trời ơi không phải chứ, ngu ngốc tới cỡ này là cùng. Cô nghiến răng nghiến lợi

" Tôi với anh còn bao nhiêu người nữa? "

Nói xong liền xoay người bỏ đi, Lưu Hiển mất một lúc mới kịp nhận ra

" Hóa ra là muốn xem phim với mình "

Trong lòng lại trào dâng hạnh phúc, anh lên mạng đặt vé lại nhiều phim tới mức không biết nên đặt gì, xem đánh giá liền chọn một bộ phim tình cảm ướt át, con gái chắc hẳn sẽ thích thể loại này.



Rạp phim sáng đèn, màn hình hiện lên phần kết của bộ phim " Lạc nhau một đời " điều khiến khán giả để tâm là dòng chữ " Dựa trên câu chuyện có thật ".

Có nhiều người chửi bới trách móc cái kết, vài người lại khóc không thành tiếng. Duy chỉ Thiên Hà bình tâm suy nghĩ không để lộ chút biểu cảm gì dường như nhận ra câu chuyện này có hơi quen thuộc.

Lưu Hiển không rõ nội tâm của cô cũng không biết cô có thích nội dung phim hay không sợ bản thân chọn lầm làm cô mất hứng

" Em cảm thấy bộ phim thế nào? "

Cả rạp phim người đã rời đi gần hết, chỉ còn cô và anh ngồi lại

" Anh chọn phim hay thật, nữ chính tự tử còn nam chính thì chịu án tử hình. Còn là câu chuyện có thật "

Cô cầm chiếc túi xách đứng dậy rời khỏi rạp phim, Lưu Hiển đi theo phía sau trong lòng lo lắng

" Em không thích sao? Anh xin lỗi anh không biết em muốn xem cái gì, cũng không biết cái kết lại thảm như vậy "

Cô bình lặng lắc đầu, giọng nói có man mắc buồn lại có chút nuối tiếc



" Không đâu, đây chính là cái kết tốt nhất. Bọn họ có quá nhiều hiểu lầm vẫn là nên gặp lại nhau ở một kiếp khác không có đau thương không có thù hận. Bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau chỉ là không biết sớm hay muộn "

Đột nhiên cô khựng lại nhìn anh

" Hoặc có lẽ hiện tại họ đã gặp lại nhau rồi "

Cô và đi cùng nhau đi dạo bên bờ hồ, gió thổi lành lạnh Lưu Hiển liền cởi áo ngoài khoác lên cho cô

" Anh có để ý họ của nhân vật chính trong bộ phim rất giống chúng ta không? "

" Chúng ta sẽ không như vậy "

Thiên Hà chờ anh nói thêm mấy lời cuối cùng Lưu Hiển cũng chỉ im lặng, cô thật sự chịu không nổi nữa

" Anh không có gì muốn nói với em sao? "

Lưu Hiển không quản được con tim đập loạn xạ, miệng lại cứng không nói nên lời. Thiên Hà đang đi đột ngột dừng lại cô xoay người đứng đối diện anh nói một cách vô cùng nghiêm túc

" Ngày mai là đến hạn em phải cho Nguyên Lộc đáp án rồi, anh có gì muốn nói không? "

" Anh…anh…"

" Anh không nói thì em sẽ đồng ý với cậu ấy "

" Không được "

Thiên Hà thật sự không muốn dùng cách này bức ép anh đâu chỉ là Lưu Hiển mãi không chủ động cô cũng không còn cách nào khác

Cô hất cằm nhìn qua có hơi đanh đá giống như kẻ bắt nạt anh

" Vì sao không được? "

" Anh nói không được là không được, em không thể ở bên thằng nhóc đó "

Thiên Hà lớn tiếng quát vào mặt anh

" Em muốn bên ai là quyền của em, liên quan gì đến anh "

" Vì anh yêu em "

Giọng anh còn lớn hơn lấn át Thiên Hà khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình mà nhìn về phía bọn họ. Lưu Hiển sợ bản thân còn không nói ra thật sự sẽ mất cô vào tay người khác, anh không chịu được.

Vào lúc câu nói đó thốt ra từ miệng anh cô đã hoàn toàn…bật khóc rồi. Thiên Hà chờ bao nhiêu năm cuối cùng cũng chờ được câu nói đó từ miệng Lưu Hiển

Cô liên tục đấm vào ngực anh, lực của Thiên hà không nhỏ nhưng anh hoàn toàn không tránh né. Giọng nói của cô có phần tức tưởi, ủy khuất, cô cứ thế đấm anh để hả giận

" Vì sao? Vì sao bây giờ mới chịu nói? Cái tên này…tức chết em rồi "

Anh với tay ôm cô vào lòng, nước mắt Thiên Hà đã thấm ướt một phần bên vai. Lưu Hiển cũng lệ vương mi mắt

" Anh xin lỗi, xin lỗi…"

Cô chỉ chờ một câu nói này để tháo bỏ sợi dây ngăn cách của hai người, cuối cùng nguyện vọng cũng đã thành sự thật.

Thiên Hà siết eo anh không muốn buông tay, một lúc sau lại không nhịn được bật cười. Cô nghẹn ngào hỏi

" Nếu em thật sự đồng ý với Nguyên Lộc thì sao? "

" Thì anh sẽ…"

Lưu Hiển không dám nói, Thiên Hà không ngần ngại tiếp lời anh

" Anh sẽ đánh cậu ta như cách anh đã làm với đám con trai theo đuổi em thời cấp 3 sao? "

Lưu Hiển bỏ cô ra, anh nhìn Thiên Hà với vẻ mặt không dám tin

" Em biết hết sao? "

" Em đâu có khờ như anh chứ. Con người anh làm sao vậy…"

" Anh xin lỗi, anh không nên làm như vậy, anh sai rồi, anh biết em không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề mà vẫn làm…là lỗi của anh "

Thiên Hà vò đầu bức tai



" Không phải, sao em lại thích một người như anh chứ? Ý em là nếu anh chịu nói ra sớm một chút em đỡ phải mang cục tức suốt mấy năm qua "

" Em biết anh thích em từ khi đó luôn sao? "

" Em không có mù, kẻ đui cũng nhìn ra. Người ta đã mở lòng như vậy anh lại suốt ngày câm như con hến ấy, toàn làm mấy chuyện vô bổ thôi, có phải anh định đợi em gả cho người ta rồi mới ở đó khóc ông khóc cha không? "

Lưu Hiển nghe cô nói liền xoắn xuýt hết lên, sao cô có thể nói ra chuyện kinh khủng như vậy?

" Gả? Em muốn gả cho ai? Không được, tuyệt đối không được "

" Em nói giả sử, giả sử thôi, coi anh xoắn hết lên kìa "

Trong đêm tối Thiên Hà có thể nhìn rõ đôi mắt anh, long lanh ngấn nước

" Vì anh sợ, anh sợ không có em anh không biết nên tiếp tục sống thế nào? Giống như nam chính trong bộ phim vừa rồi, đau khổ day dứt "

Thiên Hà dùng tay áo lau lau nước mắt của anh, Lưu Hiển chưa từng bày tỏ lòng mình không ngờ trong suy nghĩ của anh cô lại quan trọng đến thế, Thiên Hà thật sự bị anh làm cho cảm động.

" Em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà, đời này em sẽ bảo vệ anh, em hứa đó "



Cả hai trở về nhà trời cũng đã quá khuya, người làm hết thảy đều đi ngủ, cô đứng trước cửa phòng níu tay anh luyến tiếc

" Anh cứ như vậy về phòng ngủ sao? "

" Không thì thế nào? Em ngủ sớm đi, mai lại đưa em đi chơi…hửm "

Thiên Hà thở hơi lên, cô hất tay anh bản thân quay về phòng ngủ

" Tạm biệt "

Trước khi đóng cửa cũng không quên mắng thầm anh mấy câu

" Không được thì không được, người như con trâu mà cái gì cũng không biết "

Nào ngờ anh đã bị câu nói của cô chạm vào lòng tự ái, Lưu Hiển xoay người bước vào trong còn đặc biệt chốt cửa. Cả thân người to lớn đứng trước mặt cô

" Không phải nói đi ngủ sao? Anh vào đây làm gì? "

Lưu Hiển từng bước ép sát, Thiên Hà thoái lui đến lúc chạm phải góc giường liền ngồi thỏm xuống, giọng anh trầm thấp

" Anh là đàn ông, em cứ không được không được rất động chạm đó "

Cô nghiêng nghiêng đầu không chút sợ hãi

" Rõ ràng là vậy "

Lưu Hiển đẩy nhẹ một cái Thiên Hà liền ngã ra giường, toàm thân mềm nhũn. Cái tư thế người trên kẻ dưới này vô cùng ám muội, hơi thở Lưu Hiển nóng bỏng tai cô

" Dương tổng không có nhà, anh ở phòng em làm loại chuyện cầm thú này không tốt chút nào "

Thiên Hà hất cằm

" Vậy thì anh quay về phòng mình mà làm người đi "

Ngón tay thon dài của Lưu Hiển vuốt ve gương mặt cô, từng cái động chạm đều như có tia lửa điện

" Không kịp, hóa thú rồi "

Anh luồn tay ra sau gáy nhắm thẳng vào môi Thiên Hà mà hôn xuống. Cảm giác môi thơm mềm mại thật sự giết chết đi lý trí con người, sau một hồi quấn bàn tay không an phận của anh cứ thế trượt sâu vào vạt áo

" Á Lưu Hiển "

Anh cắn môi cô còn không cho Thiên Hà có cơ hội trả thù

Giữ chặt lấy hai tay cô cố định trên đầu, từng chiếc cúc áo trên người lần lượt bị tháo ra. Đèn vàng lay lắt khiến mọi như dường như hư ảo, tiếng dây nịt lộp cộp bị anh ném xuống sàn. Lưu Hiển vùi đầu vào hõm cổ Thiên Hà, di chuyển xuống vai, ngực, eo. Nắm tay nắm chân của cô đều siết lại, người uốn cong.

Lưu Hiển toàn thân trần trụi không che đậy đứng trước mặt cô, trời quá tối không ai trông thấy gương mặt Thiên Hà đã đỏ tới mức nào.

Anh đặt tay lên đỉnh đầu vuốt ve lại nói khẽ vào tai cô

" Thật có lỗi với Dương tổng, nhưng hôm nay ông ấy có đánh chết anh anh cũng cam lòng. "

Mất quá nhiều năm để nói tiếng " yêu ", thời khắc có được người trong lòng cần gì quan tâm đến thân phận. Dù là kiếp trước hay kiếp này đều hết lòng vì đối phương, một đời lạc nhau là đủ, lần sau gặp lại nhất định là một kết cục khác, không bi thương, không chia lìa, không phải đắng đo suy tính thiệt hơn, cứ bình lặng mà ở bên nhau.