Vân Tử Lạc dằn mạnh từng chữ: “Vừa chưa chết lại không bịthương, thế nên không thể oán trách người khác phải không? Được! Vậy tasẽ đánh ngươi sống dở chết dở trước, sau đó sẽ cho người một ít thuốc để dưỡng thương!”
Dứt lời, tay phải của nàng đã nhanhchóng thò ra, chân trái hơi khuỵu xuống, quét một vòng ra sau hông, lậtngửa Thu Nguyệt xuống đất.
Thanh kiếm trong tay Thu Nguyệt rơi xuống đất, cô ta không có chút sức kháng cự nào, chỉ biết giương mắt kinh hoàng nhìn nàng.
Vân Tử Lạc không chút khách khí, giẫm một chân lên ngực cô ta. Thu Nguyệtbỗng chốc khó thở, trên gương mặt ánh lên vẻ giãy giụa trong đau đớn.
“Rắc rắc…”
Ở xương ngực bỗng chốc vang lên tiếng xương cốt vụn vỡ.
Vân Tử Lạc dồn sức mạnh vào mũi chân, chỉ có điều động tác xoay chuyển rất chậm chạm, càng khiến Thu Nguyệt thêm đau đớn.
Cơn đau kịch liệt ập tới, tiếng rên rỉ của Thu Nguyệt bật ra khỏi miệngkhông thể kiểm soát, biểu cảm trên gương mặt bắt đầu méo xẹo.
Sở Hàn Lâm ở bên cạnh lạnh giọng: “Vân Tử Lạc, người hà tất phải gây khó dễ với một đứa nô tài trong phủ của bổn vương?”
Nô tài… Trái tim Thu Nguyệt như bị một dao đâm mạnh, quên hết cả cơn đau trên ngực, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Mặc dù luôn tự biết mình là thuộc hạ của chủ tử nhưng khi bản thân rơi vàothế bất lực nhất, một tiếng ‘nô tài’ của Tứ vương gia hệt như giam cô ta vào địa ngục.
Bản thân mình trong mắt chủ tử chỉ là nô tài sao?
Vân Tử Lạc cong môi cười: “Một kẻ nô tài trong Tứ vương phủ đương nhiênkhông đáng để bổn tiểu thư đích thân ra tay. Nhưng mà có những con chóthích cắn người bừa bãi, chủ nhân có phải cũng nên quản lý một chútkhông? Súc sinh là loài tâm địa lang sói, người cũng vậy ư?”
Nói rồi, nàng rút chân lại, quay trở về.
Đầu mày Sở Hàn Lâm nhíu chặt lại, gương mặt đen thui, bờ môi mím chặt không nói một lời.
Còn gương mặt Thu Nguyệt thì hoàn toàn trắng bệch sau lời nói đó. Cô ta cắn chặt răng, lúc này đang quyết tâm đè nén cơn đau thấu tim, nhặt câykiếm bạc của mình ở dưới đất lên, rút ra khỏi bao, vừa đứng thẳng ngườidậy đã đâm mạnh về phía lưng Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc không quay đầu, bóng lưng vẫn lẫm liệt, nàng chỉ cười khẩy.
Hai tai phân biệt âm thanh, tốc độ rút kiếm công kích của Thu Nguyệt, thậtra chỉ có thể coi là hạng ba… So với độ nhanh nhạy của cơ thể hiện tạicủa nàng thì thật sự là làm nền.
Ánh mắt nàng tối đi, tính chuẩn điểm rơi của kiếm, tay trái nàng thò ra hai ngón đặt lênlưng. Chỉ đợi kiếm của cô ta vừa tới là có thể dễ dàng khống chế.
Sở Tử Uyên hoàn toàn không nắm được thân thủ của nàng, trong lúc cấp báchbèn đẩy chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh lục trên tay mình, nhắm về phía cổ tay cầm kiếm của Thu Nguyệt. Cũng may tính chuẩn thời gian, khi mũikiếm chạm tới, Thu Nguyệt có thể rút tay về!
Vậy mà sự việc xảy ra hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hai người họ.
Bọn họ đều bỏ quên mất một nhân vật.
“Tiểu thư!”
Đào Nhi nào có biết lúc này Vân Tử Lạc rất bình thản, không hề run sợ mũi kiếm nhắm vào lưng?
Những gì nó nhìn thấy là Thu Nguyệt đang ngầm ám sát tiểu thư nhà mình, màbản thân tiểu thư thì đang quay lại, không hề hay biết!
Sốt sắng muốn cứu chủ, Đào Nhi lúc này đứng cách Vân Tử Lạc chưa tới mộtbước. Nó đẩy mạnh Vân Tử Lạc ra, dùng lồng ngực bé nhỏ chắn trước mặtThu Nguyệt.
Mà với góc độ lao ra của Đào Nhi, sốnglưng vừa hay chặn đứng ám khí của Sở Tử Uyên nhưng lại đón lấy mũi kiếmsắc của Thu Nguyệt!
Sở Tử Uyên quát lên một tiếng nhưng đã không kịp nữa.
Đầu kiếm đâm vào cơ thể mềm yếu, phát ra những tiếng không sắc bén. Thanhkiếm nhỏ của Thu Nguyệt đâm thẳng vào ngực trái của Đào Nhi, máu tươilập tức bắn ra…