Lạc Nhi Ý

Chương 87




Hơn trăm bóng hình cường tráng mượn bóng đêm yểm hộ, lao từ trong đêm đen ra, đao thương gươm kích, vô số tia sáng bạc lấp lánh, nhằm về phía mấy chục cao thủ Lưu Ly các trên bình nguyên.

Tiếng kèn xung kích vang lên, bốn phía bao phủ bởi tiếng chém giết rầm trời.

Nhiếp Chính vương đã phi ngựa về chỗ cũ, tìm kiếm bóng dáng Vân Tử Lạc. Nàng đang đứng dưới ngựa của Quỷ Hồn, nói chuyện với Đào Nhi.

Sở Tử Uyên bước đến, đứng sánh đôi với Nhiếp Chính vương, nhìn về phía chiến trường cuồn cuộn bão táp.

Thanh âm đầy nghi ngờ bật ra khỏi miệng hắn: “Đừng nói với ta, mọi chuyện tối nay do ngài sắp xếp.”

“Ta không hiểu cậu nói gì.” Nhiếp Chính vương khẽ nói.

Sở Tử Uyên hất cằm, chắp tay sau lưng, gió đêm thổi tung vạt áo dài của hắn, lướt qua những sợi tóc lơ thơ trước trán.

“Bình Nhi hẹn ta gặp mặt ở tửu lầu thành Đông, lúc đó ngài cũng ở Tứ vương phủ, chuyện này sao thoát khỏi mắt của ngài được, ngài có dám phủ nhận không?”

“Đúng là ta biết.” Ánh mắt Nhiếp Chính vương kín đáo, giọng nói trầm thấp.

“Lưu Ly các xưa nay luôn nghe theo sự chỉ huy của ngài, không dám không nể ngài vài phần, ngài có dám phủ nhận không?”

“Đại đa số tình huống là vậy.”

Nhiếp Chính vương hoàn toàn không che giấu.

Sắc mặt Sở Tử Uyên trầm xuống. Hắn nghiêng mặt qua, nhìn chàng chằm chằm: “Ngài sắp đặt cho người của Lưu Ly các bắt cóc Đào Nhi, trên giấy lại viết Lạc Nhi phải tới tửu lầu thành Đông là để muội ấy nhìn thấy ta ở cùng với Bình Nhi, có khúc mắc trong lòng, sau đó lại dùng Hách Liên chi hồn diệt trừ Lưu Ly các, cứu Đào Nhi, để muội ấy cảm kích ngài! Kế này quả nhiên tinh vi kín kẽ! Tâm tư của Nhiếp Chính vương, bổn vương không sánh kịp!”

Một nụ cười dấy lên trong ánh mắt Nhiếp Chính vương, rất lâu sau, chàng nói: “Bát vương gia có thể nói được một kế hoạch không chút kẽ hở như thế, tâm tư của cậu mới là bí hiểm khó dò nhất.”

Hắn nhìn cả một khoảng mây âm u bao trùm lên ánh trăng, hạ thấp giọng: “Bổn vương thừa nhận từ nhỏ đã nhiều mưu hơn những người khác nhưng tuyệt đối không giở thủ đoạn hèn hạ với muội ấy!”

Nói xong, hắn rảo bước đi về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc cũng quay đầu nhìn về phía này, bỗng thấy phía sau tảng đá to, một bóng đen thoắt hiện, một binh khí sắc lẹm bay về phía nàng.

“Tiểu thư cẩn thận!”

“Lạc Nhi cẩn thận!”

Mấy giọng nói cùng vang lên một lúc.

Vân Tử Lạc đã chuẩn bị ứng phó, không ngờ lưng bỗng cong lại, cả người đổ ra sau, lăn xuống đất, lăn liên tiếp mấy vòng, cứ thế lăn xuống một vũng nước giữa đường, tránh toàn bộ những ám khí liên tục bắn ra.

Hai cổ tay nàng cũng đồng thời xoay chuyển, mấy chiếc kim đao lấp lánh ánh vàng phản kích về phía hướng gió.

Có tiếng vó ngựa gấp gáp băng qua bên tai nàng, một bàn tay lớn giơ ra, nhấc một Vân Tử Lạc vừa ướt vừa bẩn lên lưng ngựa. Gió lướt qua tai, ngựa đã lao nhanh về phía bóng đen chạy trốn vào khu rừng núi trên dốc bình nguyên.

Nhiếp Chính vương dùng sức của hai cánh tay kẹp chặt eo Vân Tử Lạc, một tay giữ dây cương, tay kia rút ra từ sau mông ngựa một chiếc cung vàng.

Vân Tử Lạc dựa vào lồng ngực chàng, giơ tay vuốt mái tóc rối bung bét qua một bên, đôi mắt sắc bén nhắm về phía bóng đen trước mặt.

Nhiếp Chính vương không lập tức bắn tên ngay, ngựa chạy chậm lại.

Một con ngựa trắng đã từ phía sau đuổi kịp, Sở Tử Uyên gấp gáp hỏi: “Lạc Nhi có sao không?”

“Ta không sao.”

Vân Tử Lạc lên tiếng, chất giọng hơi khàn.

“Phía trước có hai con đường, cậu đi sang bên phải!”

Nhiếp Chính vương dặn dò một câu rồi tăng tốc, lao nhanh về phía con đường nhỏ bên trái, chẳng mấy chốc người và ngựa cùng một màu đen đã hòa làm một với bóng đêm, không còn nhìn thấy nữa.

Sở Tử Uyên thấy Vân Tử Lạc bị đưa đi, chỉ do dự giây lát rồi phóng ngựa men theo con đường bên phải rượt đuổi.

Hắc phong xuyên qua bụi cây rậm rạp, đã nhìn thấy con đường nhỏ quanh co trên đỉnh núi và dưới chân núi.

Nhiếp Chính vương cắn chặt cung vào miệng, tay phải lấy ra một mũi tên dài, giương cung bắn tên, hơi nheo mắt lại, nhắm chuẩn vào bóng đen phía trước. ‘Soạt’ một tiếng, mũi tên dài đã lao vút đi.

Vân Tử Lạc cảm nhận được luồng sức mạnh ấy lướt qua tai, khả năng bắn tên của người đàn ông này vừa nhanh, vừa mạnh vừa chuẩn xác!

Còn chưa kịp kêu, bóng đen kia đã ngã oặt xuống.

Bốn chân hắc phong lao đi như rải mực, xông thẳng tới, còn chưa dừng lại, Nhiếp Chính vương đã thu được tên về, cắm vào giỏ tên sau lưng ngựa.

Chàng kẹp hai chân, hắc phong lao về phía đỉnh núi đối diện.

“Đi đâu vậy?” Giọng Vân Tử Lạc không có chút nhiệt độ nào.

“Phía trước.” Nhiếp Chính vương trả lời rất ngắn gọn.

Vân Tử Lạc nhướng mày, quay đầu lại, đang định chất vấn.

Bỗng nhìn thấy gương mặt chàng đã trắng bệch, không còn hột máu, bên khóe môi còn vương một vệt máu đỏ tươi chưa khô.

Chàng khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu hút, bình thản đối mặt với nàng, không né tránh.

“Ngươi bị thương rồi… Ban nãy… ngươi dùng nội lực?”

Vân Tử Lạc bừng tỉnh trong khoảnh khắc.

“Phải.”

Nhiếp Chính vương đáp một tiếng, khẽ nhếch môi, mỉm cười.

Trên gương mặt nhợt nhạt, nụ cười ấy được ánh trăng chiếu rọi, rõ ràng có chút bất lực nhưng lại vô cùng sạch sẽ.

“Mũi tên ấy đã lấy hết sức lực của ta.” Cơ thể Nhiếp Chính vương đã hơi dựa vào sống lưng mềm mại mà thẳng tắp của nàng, cằm khẽ mượn sức nơi bả vai nàng.

Vân Tử Lạc sững người nhưng không động đậy.

“Nếu quay về lúc này, gặp phải kẻ địch sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa Bát vương gia đang ở đó.”

Nàng chỉ cảm thấy có một hơi thở vừa tê dại vừa mềm yếu phả vào cổ mình, long diên hương thoang thoảng cùng thứ mùi nam tính đặc biệt vòng quanh người nàng.

Vân Tử Lạc khẽ nhướng mày: “Tử Uyên sẽ không cơ hội như vậy, huống hồ còn có ta.”

Nhiếp Chính vương cười khẽ.

Chàng từ từ nói: “Vì quyền lực, tiền bạc, còn có chuyện gì không làm được đây? Nàng tưởng cậu ta sẽ nghe nàng sao? Nàng còn chưa hiểu Sở Tử Uyên à?”

Trái tim Vân Tử Lạc thắt lại.

Nàng nhớ lại tối đó, Tử Uyên từng nói bên tai nàng những lời gần như điên cuồng.

Nếu một đầu là nàng, một đầu là quyền lực, huynh ấy sẽ chọn lựa thế nào?

Huynh ấy sẽ vì nàng bỏ qua cơ hội tốt đến thế này sao?

Có lẽ huynh ấy sẽ giết Nhiếp Chính vương trước rồi từ từ vỗ về nàng, giải thích với nàng… Nhưng, dẫu sao Nhiếp Chính vương cũng vì cứu Đào Nhi mới… Nếu là vậy, nàng sẽ bứt rứt cả đời.

Nàng không bao giờ làm những chuyện không chắc chắn, cũng không hoàn toàn tin tưởng người nào.

Khẽ thở hắt ra một hơi, nàng lên tiếng: “Đi thôi!”

Ở phía sau lưng trong đôi mắt Nhiếp Chính vương chỉ còn lại nhu tình, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng. Chân chàng dùng sức, tốc độ của hắc phong nhanh như chớp giật, lao thẳng về phía bóng đêm phía xa…

***

Một vầng nhật nguyệt, lác đác sao trời, đường núi mênh mông, hỏi đâu là tận, nơi nao là nhà của kẻ lãng du?

Ánh lửa lập lòe, trước một hàng rào tre, hắc phong một mình đứng ăn cỏ trong sân.

Vân Tử Lạc đứng giữa sân, nhíu mày nhìn bốn xung quanh.

Đây là một thôn xóm, chỉ còn ánh lửa của nhà này còn sáng, một khoảng sân rộng, ba gian phòng rộng rãi, lại chỉ có một đôi vợ chồng già sống ở đây.

Lòng mặc dù vương vấn bên kia nhưng lại không yên tâm thương tích của Nhiếp Chính vương.

Nàng thực sự rất khó xử.

“Lạc Nhi, qua đây tắm rửa đi.” Nhiếp Chính vương bước ra từ căn phòng phía Tây, cất tiếng gọi, trong phòng hơi nước đã mù mịt. “Cẩn thận nước nguội.”

Vân Tử Lạc khó xử bước lên: “Chẳng phải ngươi không còn sức sao? Sao còn lấy nước? Ngủ tạm một đêm là được.”

“Chút chuyện này vẫn làm được, nhìn lại nàng xem.” Nhiếp Chính vương giựt giựt trang phục cưỡi ngựa dính đầy bùn đất của nàng, thúc giục: “Đi đi, nước nguội mất không tốt.”

Nói rồi, bà lão thắp một ngọn nến bê tới: “Cô nương à, quần áo sạch tôi để trên ghế gỗ, quần áo bẩn từ múc nước dưới giếng lên mà giặt. Thời tiết này gió thổi một đêm, hôm sau là khô ngay.”

“Được ạ, cảm ơn bác gái, bác nghỉ ngơi đi ạ.”

Vân Tử Lạc bước vào trong phòng, rồi đột ngột quay đầu, trừng mắt với Nhiếp Chính vương: “Không được nhìn trộm!”

Nhiếp Chính vương đang dắt con hắc phong, chuẩn bị đi ra sau vườn, nghe thấy mặt bỗng hơi đỏ, quay đầu rời đi.

Vân Tử Lạc đóng cửa phòng, đi tới bên bồn tắm, thò tay vào thử nước, vừa hợp, khóe môi nàng nở một nụ cười thoải mái, cởi quần áo rồi bước vào trong.

Vừa mới rưới nước sạch lên người, kỳ cọ bùn đất thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ thúc giục.

“Lạc Nhi!” Giọng Nhiếp Chính vương có phần gấp gáp: “Ngựa của Sở Tử Uyên đi về bên này rồi.”

Nói xong, chàng đã mở tung cửa sổ nhảy vào, giơ tay vỗ tắt nến, cả phòng bỗng chìm trong bóng tối.

“Ầm” một tiếng, cả người Vân Tử Lạc chìm vào trong nước, mặt nước sủi bọt tăm, chỉ còn đầu nàng thò ra ngoài. Nàng có chút tức giận: “Ngươi còn không mau tránh đi? Không được nhìn!”

“Ta không nhìn!”

Nhiếp Chính vương giơ tay lên bịt mắt, hạ giọng nói: “Tốt nhất đừng để họ phát hiện ra tung tích của chúng ta, cầm quần áo ra sau màn đi! Còn cả giày nữa, đừng để lại!”

Nói xong, chàng cởi bỏ chiếc trường bào đen, ném về phía nàng: “Khoác tạm đi, không kịp nữa rồi.”

Ánh mắt khẽ liếc không theo kiểm soát, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng chiếu, mái tóc dài đen nhánh của người con gái xõa trên mặt nước, phần cổ nổi lên trên trắng như tuyết.

Yết hầu bỗng căng ra, gương mặt chàng đỏ bừng, vội vàng quay đi, ra phía sau giường trước.