Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 41: Vô cùng nhớ nàng




Ta một mình xem xong suất chiếu này, nhưng vì tâm tình bị ảnh hưởng nên dù là phim hoạt hình hài hước, ta cũng không cười được vui vẻ như người khác.

Tâm trạng bị kéo xuống nặng nề, bởi vì Thi Cảnh Hòa nói người yêu cũ của nàng tới Vân thành.

Tại sao lại nặng nề?

Ta tinh tế suy nghĩ, có thể là vì ta đi xem phim có một mình. Mặc dù ta luôn cho rằng một mình là tận hưởng.

Hoặc là......do Thi Cảnh Hòa có thể nhìn thấy người yêu cũ, ta ghen tị nàng có thể gặp mặt người ấy, mà ta thì không thể.

Tuy trên danh nghĩa ta không phải chỉ có quen một mình Khâu Vũ, nhưng cô ấy là tình đầu, cũng là người duy nhất ta xem là người yêu.

Thế nhưng ta không gặp được cô ấy, bởi vì cổ đã xuất ngoại, ta đến bây giờ cũng không biết cô ấy có về nước hay chưa.

Trong thế giới của mình, suốt mấy năm qua, ta không hề có tin tức về cô ấy. Ta không biết cổ ở nước ngoài sống có tốt không, có phải đã nâng cao được trình độ tiếng Anh - thứ ngoại ngữ mà cổ từng chán ghét.

Ta không có cách nào để biết những chuyện này, dù có tìm hiểu cũng không ai biết mà nói cho ta.

Cho nên khả năng lớn nhất gây ra tâm trạng tồi tệ này chính là bởi vì Thi Cảnh Hòa có thể gặp được mà ta thì không. Ta thấy bản thân bất lực trước sự ám ảnh mà Khâu Vũ để lại.

Ta có thể làm gì chứ? Ta cũng đã nỗ lực lắm rồi.

Một năm sau khi cô ấy rời đi, ta đã quen Dư Mặc, cũng thật cố gắng yêu thích hắn, nhưng không làm được.

Mỗi một người bạn trai lúc sau, ta đều không thể yêu, thậm chí trong lúc ở bên cạnh bọn họ, ta vẫn cứ liên tục nhớ đến Khâu Vũ.

Có phải cô ấy có bùa mê? Có phải đã hạ trường tình độc, làm ta đời này không thể nào quên được cô ấy?

Nghĩ đến chuyện này thật mệt tim, về tới nhà ta cũng không có tinh thần, lúc ra cửa thì vui vẻ, lúc về lại uể oải cả người.

Tắm xong ta liền uống thuốc ngủ, ta biết, ta lại bắt đầu vào trạng thái cá ươn.

Ta cũng rất phiền chán bản thân mình, nhưng ta thật sự không có biện pháp. Cơ hội nhào vào lòng ba mẹ để được họ ôm ấp cũng đã sớm bị ông trời cướp đoạt.

Hệt như những lần trước, mỗi lần cá ươn đều kéo dài liên tiếp mấy ngày, ta cần phải chậm rãi khôi phục.

Trong lúc này Mạnh Nhất Sênh có gọi điện cho ta, nói cô ấy ổn, ngữ điệu còn ẩn ẩn mang ý cười, ta thậm chí đã tưởng tượng ra được vẻ mặt của cô ấy khi nói những lời đó.

Nếu cô ấy cảm thấy tốt, vậy tạm thời tính là tốt đi.

Cô ấy không nói thêm chi tiết, chỉ dặn ta chú ý sức khoẻ, sắp qua tháng 11, đừng để bị cảm.

"Ừ, mình biết rồi." Ta nói xong, cô ấy cúp điện thoại, nụ cười tạm bợ treo trên môi ta nháy mắt cũng rơi xuống.

Mệt mỏi, nếu có thể thật sự ăn no chờ chết thì tốt biết mấy.

Ta mở ra đoạn chat cùng Thi Cảnh Hòa, vẫn là bị ba chữ 'người yêu cũ' đâm đến đau mắt.

Ta giơ tay xoa xoa mắt, hmm, có lẽ mấy ngày nay ngủ không được, uống thuốc cũng vô dụng, cho nên đôi mắt bị khô rát, chứ 'người yêu cũ' thì không có liên quan gì hết.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy là không được, nội tâm ta điên cuồng thét gào, kêu ta đi ra ngoài dạo phố, đừng vùi mình trong phòng.

Tạ Oánh cũng khuyên ta như thế, nhưng ta từ chối ngay từ đầu, bất quá đến ngày thứ năm - khi Viên Tâm Nhụy tìm tới ta, ta lại đồng ý.

Em ấy là khách hàng của ta, có thể tính là khách quen, vốn dĩ đã hẹn cuối tuần trước, nhưng vì Mạnh Nhất Sênh xảy ra chuyện, rồi ta lại cá ươn, nên đã kéo dài đến thứ năm hôm nay, nếu lại không đi thì sẽ không tốt lắm.

Ta không thích thất hứa, danh dự giá trị ở chỗ ta là rất quan trọng.

Vì thế ta thay đổi quần áo, còn trang điểm kĩ càng làm khí sắc tươi tắn hơn, mới yên tâm ra cửa.

Lúc ta đi, Tạ Oánh không ở nhà, cô ấy cũng đang làm việc. Hôm qua cô ấy nhận một cái đơn mới, thời hạn ba ngày, hiện tại mới là ngày thứ hai.

Lái xe tới Vũ đại, ta dựa vào trí nhớ tìm đường đến sân bóng rổ. Viên Tâm Nhụy nói vẫn chờ ta ở chỗ này.

Đã đi gặp em ấy một lần, nên bây giờ ta cũng không cần em ấy ra đón, ta rất nhanh tìm được Viên Tâm Nhụy ngồi trong đám người.

Em ấy vẫn một mình, thật sự cô đơn.

Ta nhìn ra sân, vẫn là khoa tiếng Trung đấu với khoa ngoại ngữ, điều này chứng tỏ bạn trai của người mà em ấy yêu thầm lại đang thi đấu.

Ta ngồi xuống bên cạnh em ấy, lúc vừa nhìn đến đỉnh đầu của ẻm, nhất thời ta có loại xúc động muốn giơ tay xoa xoa.

Nhưng ta đã nhịn xuống, bởi vì không thân. Nếu như là Kim Lâm, ta khẳng định đã ra tay. Mà hôm nay mới thứ năm, ngày mai Kim Lâm mới tan học, gần hai tuần không gặp em ấy, ta cũng có chút nhớ.

Viên Tâm Nhụy hơi ngẩng đầu nhìn ta, mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: "Chị đã đến rồi."

Ta gật đầu, lại lấy khăn giấy lót dưới mông: "Ừ."

Ta không bị cận thị, nhưng hôm nay ta có đeo mắt kính. Trước giờ ta chỉ đeo kính nếu nó cần thiết cho nhiệm vụ, lúc này đeo lên bất quá chỉ để che đậy - không muốn bị người khác nhìn ra quầng thâm mắt mà thôi.

Lần trước tới đây, tuy có nghe nhắc tới nhưng ta không biết đối tượng Viên Tâm Nhụy quan sát là ai.

Lần này cũng giống như vậy, em ấy nhìn thẳng ra sân bóng rổ, nhưng ánh mắt không có đuổi theo thân ảnh của bất kỳ người nào.

Trong sân thi đấu khí thế hừng hực, trên khán đài tiếng hô hào tiếng cổ vũ ầm ĩ không dứt bên tai, có một cậu bạn dường như rất hot, hắn có nhóm fans riêng, khi hắn ghi điểm vào rổ, mấy cô bạn đó liền thét lên chói tai.

Ta mím môi, hỏi Viên Tâm Nhụy: "Người kia, áo số 8, có vẻ rất được hâm mộ, chính là bạn trai của crush em sao?".

Lần trước ta hoàn toàn không có ấn tượng gì, không nhớ là có người như thế này ở sân bóng.

Viên Tâm Nhụy lắc đầu: "Không phải."

Ta gật gù vừa muốn nói "Vậy à", thì lại nghe Viên Tâm Nhụy nói tiếp: "Là crush em."

"......" Ta giật mình, thì ra chàng trai áo số 8 vừa cao vừa ngầu trong sân mới chính là nam sinh mà em ấy yêu thầm.

Trước đó ta cũng có nghĩ không biết gu của em ấy là như thế nào, có phải là dạng thư sinh một chút hay không?

Không ngờ lại là dạng mẫu điển hình được ưa thích ở đại học.

Viên Tâm Nhụy nhấp môi, ta cũng không biết mắc cái quỷ gì mà thời gian gần đây ta cứ hay để ý xem môi người khác có bị khô tróc da hay không. Vừa nhìn là biết em ấy có thoa son dưỡng, trông bóng mượt có độ ẩm.

Em ấy mở miệng nói: "Bạn trai cậu ấy bị thương, cậu ấy tới thay thế." Rồi nhẹ giọng cảm khái, "Thật ngọt ngào."

Ta: "......"

Ta suy nghĩ một giây: "Em gái, hay là em thay đổi đối tượng đi?".

Em ấy quay qua nhìn ta, thần sắc bình tĩnh, chẳng qua trong mắt có vẻ bất đắc dĩ. Em ấy nói: "Chị cho rằng em không có nghĩ tới sao?".

Lại quay đầu trở về nhìn thẳng: "Nhưng điều đó rất khó."

Đúng vậy, rất khó.

Ta cùng em ấy đều đưa mắt nhìn số 8 trên sân bóng, hắn mồ hôi đầm đìa, áo đồng phục đã thấm ướt, khi đồng đội ghi bàn, nụ cười trên mặt hắn hết sức rạng rỡ.

Ngay lúc đó ta lại nghiêng đầu nhìn Viên Tâm Nhụy, em ấy đang nở một nụ cười nhợt nhạt.

Ta âm thầm thở hắt ra, lại lần nữa cảm thấy tình cảm thật khó mà đoán được.

Tạ Oánh thích Lý Tử dù hắn đã có bạn gái, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện làm một cái lốp xe dự phòng, bị Lý Tử gọi thì tới đuổi thì đi, cho dù bị tổn thương cũng là tự khóc một hồi chứ không trách Lý Tử bất cứ câu nào.

Viên Tâm Nhụy thích cậu bạn số 8 này, mà số 8 lại thích một cậu bạn khác. Viên Tâm Nhụy thậm chí còn có ý nghĩ kỳ lạ, đó là nếu em ấy luyện chơi bóng rổ thì số 8 có thể nào thích em ấy không, dù em ấy cũng tự biết rõ là không thể nào.

Người như thế này là sao chứ? Đúng là điển hình của việc nhắm mắt đâm đầu vào tường.

Hiệp một còn chưa kết thúc, Viên Tâm Nhụy bảo ta cùng rời đi.

Ta đối với sân bóng đá đã có tâm lý bóng ma, trên đường đi ta thật lo lắng mình sẽ lại bị dẫn tới đó. Nhưng có lẽ em ấy cũng đoán được lòng ta, nên dẫn ta tới một nơi khác — bên hồ nước.

Hồ nước ở Vũ đại rất có tiếng, thường xuyên có khách từ địa phương khác đến chụp ảnh.

Bên hồ trồng hàng loạt dương liễu, dưới tàng cây là băng ghế dài, bên thành hồ còn có sinh viên đang học từ đơn.

Ta với em ấy ngồi ở một băng ghế, đối diện là thư viện phi thường rộng lớn rất có khí thế, từng gợn nước lay động làm bóng dáng thư viện phản chiếu trên mặt hồ cũng lắc lư.

Ta nhìn chằm chằm mặt hồ, ngắm.....mấy con vịt trời đang tự do tự tại chơi đùa.

Viên Tâm Nhụy an tĩnh ngồi không nói chuyện, ta lại chủ động mở miệng: "Môi trường sinh thái ở trường em thật tốt, xem bọn vịt trời nhảy nhót vui sướng chưa kìa."

"Hồi trước chị học trường nào?" Viên Tâm Nhụy hỏi ta.

"Chị hả? Chị học Vân Tài, cũng chính là đại học kinh tế tài chính Vân tỉnh."

"Chuyên ngành gì ạ?"

"Kế toán."

"Vậy sao chị không đi làm kế toán?"

"Không muốn, không tự do, không thích."

Viên Tâm Nhụy không nói gì nữa, ta nghĩ nghĩ, lựa lời tâm sự: "Hồi chị bằng tuổi em, chị có người yêu, người ấy có nhiều bạn bè, thành tích tốt hơn chị, ngoại hình cũng hơn chị. Lần đầu tiên gặp gỡ, chị cũng không có nghĩ tới chị sẽ với người ấy trong tương lai. Sau đó chị theo đuổi, cũng không tốn nhiều công sức thì người ấy đồng ý quen chị. Rồi ở bên nhau, ngày tháng cũng coi như là ngọt ngào, người ấy thích chọc chị khóc chứ không phải chọc chị cười, nói là thích nhìn chị khóc vì khi đó người ấy sẽ đau lòng, sẽ càng thêm yêu chị."

Có lẽ đè nén đã lâu, ta vậy mà bắt đầu nhắc tới Khâu Vũ, "Em cũng biết hiện tại chị đang làm công việc gì. Chị vẫn luôn cảm thấy chị diễn khóc là tốt nhất, có thể là đoạn thời gian ở bên người ấy đã giúp chị rèn luyện được kỹ năng này. Chỉ cần người ấy làm gì đó khiến chị không vui hoặc khổ sở, chị đều rơi nước mắt, dù là khóc ra tiếng hay khóc trong im lặng, chị đều muốn người ấy chú ý đến, để người ấy đau lòng mà càng thêm yêu chị, như vậy mới có thể không nỡ rời bỏ chị."

Viên Tâm Nhụy từ đầu đến cuối không lên tiếng, em ấy chỉ lẳng lặng nghe ta kể, cũng không lại chê ta nói nhiều.

Hốc mắt ta dần dần đỏ lên, nhưng ta nhịn xuống không khóc, ta hít mũi một cái, tiếp tục nói: "Chị cho rằng chỉ cần có đủ tình cảm, sẽ không thể nào cắt đứt quan hệ giữa cả hai, bọn chị vẫn sẽ là người yêu của nhau. Nhưng không phải như thế, lúc chị học năm hai, ba mẹ chị xảy ra tai nạn, ba mẹ rời đi, người ấy cũng rời bỏ chị. Người ấy nói chị xui xẻo, nói chị cả ngày chỉ biết khóc, khi đó chị mới biết được, thì ra đến cuối cùng tình cảm của người ta đã chết, cho dù có nhìn đến nước mắt chị thì họ cũng sẽ không thương không đau lòng, càng không thể yêu thêm."

Ta nói tới đây cũng gần như chết lặng, cảm xúc vốn dĩ bị kích động cũng bằng phẳng lại.

Trên mặt hồ mấy con vịt trời không biết đã bơi đi nơi nào, ta gỡ mắt kính xuống đặt một bên, nghe thấy Viên Tâm Nhụy hỏi: "Sau đó thì sao?".

"Sau đó tất nhiên là chia tay, người ta đi nước ngoài, chị không còn gặp nữa."

"Nhưng chị vẫn thường xuyên nhớ tới, có đoạn thời gian mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong mộng đều là hình ảnh người ấy nói chị xui xẻo, làm chị sợ hãi làm chị hoảng sợ, cứ lặp đi lặp lại. Thời gian đó, bầu trời đều một màu u ám, giống như sắc trời hôm nay, không thấy được ánh mặt trời, chỉ có một mình chị trong góc phòng tăm tối."

"Về sau chị cũng quên giai đoạn trầm cảm nặng đã trải qua những thứ gì, bất tri bất giác, đã vượt qua mấy năm."

"Vậy hiện tại chị vẫn còn nhớ tới người đó?"

"Còn, rất phiền não, thật muốn quên đi."

"Có lẽ chị thử quen ai đó khác xem sao."

"......Chị có thử quen vài bạn trai rồi, vô dụng."

Viên Tâm Nhụy có vẻ hoảng sợ: "Em tưởng là chị không có tìm người mới." Em ấy nói xong lại hỏi ta, "Vậy hiện giờ có ai làm chị thích không? Hoặc là người mà chị có thể thích?".

Ta chậm rãi gật đầu, nhưng giọng nói không chắc chắn: "Có lẽ có...".

Ta biết đáp án người này là ai, đó chính là Thi Cảnh Hòa, nhưng không dám chắc ta có thể thích nàng hay không.

Mấy ngày nay ta không có liên lạc với Thi Cảnh Hòa, rõ ràng trước đó cũng từng có thời điểm tương tự.

Nhưng lúc này đây, ta lại vô cùng nhớ nàng.