Làm Càn

Làm Càn - Chương 34: Người ấy thích tôi




Chương 34: Người ấy thích tôi

[Cô Dao muốn gọi điện cho chị]

Quan Hạm chuyển lời của Đường Nhược Dao.

Hôm nay tâm trạng Tần Ý Nùng quá kϊƈɦ động, tình trạng tinh thần buổi tối càng tồi tệ, vừa thấy đến cả Quan Hạm cũng phạm lỗi ngu ngốc như thế liền không thể kiềm chế sự nóng nảy trong người.

Cô ấy hung hăng chọc lên ấn đường, kiềm chế cơn giận lại, gửi tin nhắn thoại.

Quan Hạm mở ra, bên trong truyền đền một âm thanh tối tăm, u ám quỷ quái phảng phất như ma quỷ trong đêm tối: "Hiện tại tôi và em đang ở cùng nhau sao? Làm thế nào để gọi cho em ấy? Não của em đâu?"

Quan Hạm rụt vai lại, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, trả lời: [Em biết rồi ạ]

"Ngủ rồi." Cô ấy trầm ngâm, lại gửi một tin nhắn thoại.

Tia đỏ trong mắt Tần Ý Nùng nổi lên, tùy tiện vứt điện thoại lên trêи chiếc chăn mềm mại, bưng cốc rượu trêи tủ đầu giường lên, uống một hơi cạn.

Những giọt rượu lạnh lẽo chảy từ cổ họng tới dạ dày, uống quá nhanh, Tần Ý Nùng bị sặc ho lên, một tay chống lên mép giường, bám vào ga giường, đầu ngón tay đã trắng bệch, một tay khác giữ lấy lồng ngực của bản thân, cong lưng ho sặc sụa.

May mà chỉ có một mình cô ấy ở trêи tầng hai, cơn ho này cũng không thể đánh động tới Kỷ Thư Lan và Tần Gia Ninh đang say ngủ.

Tần Ý Nùng đợi cơn ho lui đi, lại rót thêm rượu, ngồi trêи chiếc sô-pha đơn trước cửa sổ, phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn tường, nơi càng xa càng mờ đục, khi đến trước cửa sổ, chỉ có thể chiếu tới khuôn mặt không rõ biểu cảm bị bóng đêm bao trùm của Tần Ý Nùng.

Cô ấy nghĩ, thật sự Đường Nhược Dao nghe không hiểu sao?

Hay là nghe hiểu, cố ý giả vờ như không hiểu, lấy lùi làm tiến.

Trải qua chuyện thuốc mỡ lần trước, Tần Ý Nùng không đánh giá thấp sự mẫn cảm và thông thái của cô, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến cô ấy. Cho dù cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, Tần Ý Nùng sẽ không dao động nữa.

Đoạn đường cần đắp cô ấy đã đắp sẵn rồi, nếu cô tiếp tục không biết đi thế nào...

Tần Ý Nùng nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, lông mày nhíu chặt lại, hai tay nắm thành quyền...

...

Đường Nhược Dao nhận được đáp án phủ nhận, cũng không nhụt chí.

Sau khi cảm ơn Quan Hạm và ân cần nhắc nhở đối phương ngủ sớm, Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, ngồi xuống ghế trong phòng sách, mười ngón tay chống cằm, ánh mắt lướt qua một ý cười nhỏ bé.

Có sự chứng thực của Quan Hạm, cô nghĩ cô không hiểu sai ý của Tần Ý Nùng, nhất thời lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Tuy nói biểu hiện không tranh với đời bên ngoài của cô, không quá liên quan với bản thân Tần Ý Nùng, nhưng với sự "thiết tha chờ đợi" của Tần Ý Nùng, cô vẫn cảm thấy như đang trong giấc mơ.

Giới giải trí là nơi nào, Đường Nhược Dao sớm đã biết. Đặc biệt là mấy năm gần đây gặp được đủ các loại chuyện, liệu cơm gắp mắm, nịnh bợ người trêи chà đạp kẻ dưới, bạn cùng phòng đấu đá, đâm sau lưng nhau đã là chuyện hết sức bình thường, cô được Tần Ý Nùng bảo vệ rất tốt, nhưng không đại diện cho việc mắt cô không biết quan sát, cô luôn quan sát, đang tích lũy, đang tổng kết, giống như con chim di cư chuẩn bị cho hành trình kéo dài, âm thầm tích lũy sức lực sau khi rời khỏi Tần Ý Nùng.

Tốc độ của cô rất chậm, cô sợ Tần Ý Nùng phát hiện cô "hai lòng". Từ đầu chí cuối cô vẫn nhớ khung cảnh trêи bàn rượu kia, Tần Ý Nùng cười cười nói nói chỉ vào cô, đường hoàng đĩnh đạc đưa cô rời đi, người bên cạnh không ai dám dị nghị, cho dù kim chủ đã định sẵn của cô, cũng biểu thị cô đã có chủ, một tay Tần Ý Nùng chống cằm như cười như không, người đàn ông kia không dám lên tiếng, kim chủ vốn đã định của cô, thậm chí dưới sự ám chỉ của bạn bè, còn chủ động tặng cô đi, đẩy vào lòng Tần Ý Nùng.

Khi đó Đường Nhược Dao liền nhận ra, Tần Ý Nùng rất hùng mạnh, là một nhân vật mà người bình thường không dám trêu chọc trong giới giải trí, đắc tội với cô ấy, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với kim chủ vốn đã định của cô. Cô được Tần Ý Nùng bao nuôi, cho dù đối phương có tốt với cô thế nào, trái tim cô vẫn luôn thấp thỏm không yên, bởi vì cô không biết lúc nào Tần Ý Nùng sẽ nổi giận, trước mặt Tần Ý Nùng, cô giống như một con kiến tùy tiện cũng có thể bóp chết, ai sẽ coi sự sủng ái của quân vương là thật? Cô ở trong giới, sống, hay chết, chỉ đơn giản là một suy nghĩ của cô ấy.

Đường Nhược Dao vâng lời cô ấy, can tâm làm tơ hồng vàng dịu dàng dựa vào nhau để sinh tồn, là vì giữ lại cho bản thân một đường lui. Hợp đồng đáo hạn, cô vẫn muốn tiếp tục sinh tồn trong giới giải trí, cô có con đường mới, có không khí mới, có khoảng trời mới, cho nên cô càng không thể phạm lỗi gì trong thời gian hợp đồng có hiệu lực. Chắc chắn không quá bốn năm, lúc đó cô mới tốt nghiệp Đại học không lâu, con đường đời còn rất dài, cô chờ đợi đến ngày có lại được tự do.

Cô thích Tần Ý Nùng cũng là thật, những năm tháng trẻ tuổi, con người có lúc không kiềm chế được tình cảm của bản thân, làm ra những chuyện kϊƈɦ động, cũng sẽ nảy sinh những ảo tưởng không hợp thời, dù sao con người cũng không thể vĩnh viễn mang theo lí trí. Nhưng sinh mệnh của cô không phải chỉ có tình yêu, tình yêu với cô mà nói cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, ít nhất lúc này không phải, cô còn chưa đủ năng lực để có được một cuộc tình, đặc biệt là tình cảm của Tần Ý Nùng.

Niềm tin của cô rất kiên định, từ đầu chí cuối luôn là giống nhau, cô muốn tồn tại, muốn tự do.

Ngay đến việc đứng vững chân còn chưa làm được, yêu đương cái nỗi gì.

Trước đây cô cho rằng Tần Ý Nùng cần một con thỏ con, cô thuận theo tự nhiên làm con thỏ con ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ chọc cô ấy không vui. Bây giờ Tần Ý Nùng muốn để cô làm đại bàng săn mồi, vừa hay rất thích hợp với kế hoạch một năm sau của cô, chỉ là không biết giới hạn câu nói kia của Tần Ý Nùng nằm ở đâu, trong trò chơi nuôi dưỡng, cô ấy hi vọng bản thân cô làm đến mức độ nào.

Nếu bản thân lập tức lộ ra sự sắc sảo, liệu cô ấy có phát hiện trước giờ cô đều đang ngụy trang, từ đó mà nổi trận lôi đình.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, buông hai tay đang chống cằm xuống, ngón tay thon dài chầm chậm gõ lên mặt bàn, quyết định vẫn phải từng bước tính toán.

Vậy mượn tay Nguyễn Cầm thử xem, xem xem Tần Ý Nùng có phản ứng gì, rồi mới quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.

Nhớ tới Nguyễn Cầm, ngay từ đầu Đường Nhược Dao đã suy nghĩ, cô ta có phải là tai mắt mà Tần Ý Nùng cố ý đặt ở cạnh mình, sau đó cảm thấy Nguyễn Cầm quá ngu ngốc, cộng thêm hiểu biết về cô ta trước khi cô gặp Tần Ý Nùng, dần dần gạt đi suy nghĩ này.

Đường Nhược Dao xác định mục tiêu, đến phòng tắm rửa mặt, về phòng ngủ, nằm ngửa ra, chớp chớp mắt nhìn trần nhà.

Lí trí là lí trí, sau đó là thời gian phóng túng bản thân.

Một trong ba sai lầm lớn nhất của đời người – người ấy thích tôi.

Đường Nhược Dao cũng không phải ngoại lệ, đặc biệt là một chút thay đổi từ người trong lòng, cũng đủ khiến cô nghĩ tới phương diện này. Câu nói "không chỉ có một mình em là nhân tình" của Tần Ý Nùng đã đánh cô trở lại nguyên hình, ban ngày gặp Kỷ Vân Dao khiến tim cô như tàn tro, nhưng buổi tối sau khi nhận được cuộc điện thoại kia lại khiến cô ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Thuộc về trực giác, không có cách nào giải thích.

Cô đem tin nhắn dài dằng dặc của Quan Hạm đọc lại thêm lần nữa, không cần hoài nghi, ý của Quan Hạm chính là ý của Tần Ý Nùng, trước khi Quan Hạm gửi tin nhắn chắc chắn đã xin chỉ thị của Tần Ý Nùng, nhờ phúc "thành tích Ngữ văn không tốt" của cô, trực tiếp nói toẹt ra, trong những câu chữa kia đều lộ ra sự quan tâm dành cho cô.

Không nhìn thấy Quan Hạm nói sao, lần trước bị Nguyễn Cầm cho một bạt tai, lần này bị cướp vai diễn, còn có những chuyện rất lâu về trước, Tần Ý Nùng đều nhớ rõ, yêu càng sâu trách nhiệm càng lớn, cho nên mới không nhịn được nữa, nổi trận lôi đình. Tần Ý Nùng ngoài dạy cô diễn xuất, lúc nào từng nói một đoạn dài như thế với cô, cho nên lần này cẩn thận giả ngờ nghệch vẫn thu được lợi ích, ít nhất cũng thấy được suy nghĩ chân thật của cô ấy, không phải tiếp tục đoán bừa.

Đường Nhược Dao đổi tư thế, cuộn hai đầu gối lại, vùi đầu vào gối, lộ ra ý cười.

Cô rất rõ mình rõ người, loại rõ mình rõ người này khiến cô tiêu hóa rất nhanh những ngôn từ lạnh lẽo của Tần Ý Nùng, cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại từ những lời dỗ dành dịu dàng của cô ấy, không để bản thân mê muội, được sủng mà kiêu, từ đó có thể gây ra tai họa. Trước giờ cô chưa từng không biết lượng sức mình mà đặt địa vị của bản thân ngang hàng với đối phương, đây là suy nghĩ dốt nát không thể cứu vãn.

Tần Ý Nùng thích cô, đương nhiên cô thích, không thích cô, cũng sẽ không đau lòng quá lâu, bởi vì việc đó như là lẽ đương nhiên. Quan hệ của bọn họ là dùng xác thịt và tài nguyên làm giá trị trao đổi, những thứ khác Tần Ý Nùng cho cô là tình cảm, không phải trách nhiệm.

Đường Nhược Dao của hôm nay ôm ấp suy nghĩ Tần Ý Nùng thích cô tiến vào giấc ngủ, trong mộng rất ngọt ngào.

...

Hai ngày sau.

Truyền thông Tinh Nhuệ.

"Tổng giám đốc Cao, em muốn đổi người quản lí." Đường Nhược Dao đứng trong phòng làm việc của lãnh đạo cấp cao trong công ty, nói với cấp trêи của cấp trêи của Nguyễn Cầm.

Lãnh đạo cấp cao họ Cao, tên Cao Hải, tướng mạo phúc hậu, tính cách hiền hòa, là cấp trêи tương đối tốt tính, quan trong là lá gan tương đối nhỏ, làm việc yêu cầu phải an toàn. Đường Nhược Dao liền chọn hắn.

Sau khi việc kia xảy ra, cô không tố cáo Nguyễn Cầm, là bởi vì không nhất thiết phải thông báo với đối phương. Với tính cách của Nguyễn Cầm, chắc chắn muốn náo loạn cho cả thế giới cùng biết, không chừng còn muốn chèn ép trở mặt với cô trước mặt lãnh đạo cấp cao, Đường Nhược Dao lười phí lời với cô ta.

Cao Hải ngẩn ra, chầm chậm đứng dậy khỏi bàn làm việc, dịu dàng nói: "Ngồi trước đã."

Đường Nhược Dao ngồi xuống sô-pha, thư kí của Cao Hải rót cho Đường Nhược Dao một chén trà, Đường Nhược Dao nhận lấy bằng hai tay, ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị Tiểu Chu."

Thư kí của Cao Hải không ngờ cô lại nhớ họ của mình, hai người dường như chưa từng gặp mặt, ở công ty cũng không có quan hệ gì với nhau, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, lộ ra một nụ cười chân thành thân thiện.

Thư kí Chu rót trà xong, lui ra ngoài, ân cần đóng cửa lại, giây cuối cùng còn nhìn vào trong quan sát Đường Nhược Dao đang ngồi im.

Cao Hải ngồi trước mặt cô, cười híp mắt hỏi: "Sao đột nhiên muốn đổi người quản lí?"

Đường Nhược Dao là dị thể trong Truyền thông Tinh Nhuệ, Truyền thông Tinh Nhuệ không phải là công ty giải trí quy mô lớn chiếm giữ một mảng trời trong giới, cũng mới có chút tên tuổi ở mức độ nào đó. Đường Nhược Dao vào công ty được một năm bắt đầu bộc lộ tài hoa, tiếp nhận phim của đạo diễn nổi tiếng, danh tiếng tăng lên, vốn dĩ công ty nên dốc toàn lực bồi dưỡng, nhưng quản lí cấp cao lại để cô như ve sầu ngủ đông, coi như không có người này. Tầng lớp của Cao Hải vẫn không đủ cao để biết được chân tướng, hắn chỉ mơ hồ suy đoán, có người đang che chở cho cô.

Sự nghiệp của cô được người khác nắm trong tay, cho nên cô không chủ động nhắc, công ty cũng không có suy nghĩ đổi người quản lí cho cô. Quản lí giỏi cũng chỉ có hai ba người, dẫn dắt một nghệ sĩ trong công ty nhưng không thuộc về công ty đồng nghĩa với việc cướp đi tài nguyên nghệ sĩ nhà mình, công ty cũng không muốn làm chuyện thua lỗ như thế.

Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Người nhà cảm thấy em tốt nghiệp rồi, nên để bản thân ra ngoài thử thách một chút."

Cô cố tình qua loa không rõ ràng, trong lòng Cao Hải thoáng giật mình một cái, đột nhiên đầu óc chuyển biến qua mười tám ngã rẽ.

"Người nhà" có lẽ là người phía sau lưng cô, cho nên "người nhà nói" trong truyền thuyết của người bên ngoài là thật? Lí lịch của Đường Nhược Dao ở công ty, tuy danh sách người thân liên hệ trực tiếp không có gì đáng chú ý, nhưng chưa hẳn không có họ hàng thân thích hiển hách, liên tưởng tới người nhà họ Kỷ đột nhiên xuất hiện ngày hôm qua, trong lòng Cao Hải giật thót.

"Đúng, người trẻ tuổi nên thử thách một chút, người nhà em nói đúng lắm." Cao Hải cười phụ họa.

"Năng lực của Nguyễn Cầm đến đâu, có lẽ tổng giám đốc Cao biết rõ." Ánh mắt Đường Nhược Dao nhuộm lên một tia không vui, "Ngoài việc náo loạn, còn lại hoàn toàn không có giá trị."

Nụ cười của Cao Hải khựng lại, người dưới tay mình, Cao Hải có thể không rõ sao, Nguyễn Cầm ở công ty nhiều năm như thế, cũng coi là người có thâm niên, chẳng có bao nhiên bản lĩnh, nhưng có thể tạo ra lợi nhuận cho công ty, công ty cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Cao Hải ồ một tiếng: "Cũng không thể nói như thế, bình thường cũng rất vất vả mà."

"Tát người vất vả?" Đường Nhược Dao lạnh lùng nói.

"Hả?" Đột nhiên thay đổi đề tài khiến Cao Hải choáng váng: "Tát gì?"

Đường Nhược Dao tìm bức ảnh kia trong điện thoại, đưa tới.

Cao Hải nhìn bức ảnh, lại ngẩng đầu nhìn cô, chấn động nói không thành lời: "Cái này... cái này... cái này..." Giọng nói của hắn trầm xuống, mang theo chút cẩn thận, "Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Hai ngày sau lễ trao giải Kim Quế."

"Vậy sao bây giờ em mới..."

"Lúc đó em bận bảo vệ luận văn tốt nghiệp, lại chuẩn bị chuyện tốt nghiệp." Đường Nhược Dao nhíu mày, "Sau đó lại quên mất, gần đây vừa nhớ ra." Giống như rất hối hận vì đã quên chuyện này.

"Người nhà em..."

"Bọn họ không biết." Đường Nhược Dao xua tay.

Cao Hải thở dài một tiếng không để lại vết tích.

Gan hắn không lớn, nhiều năm như thế mới bò lên được vị trí lãnh đạo cấp cao, rất sợ không cẩn thận bước sai. Ngộ nhỡ Đường Nhược Dao tố cáo, sợ là đến hắn cũng không có ngày tháng yên ổn.

Đường Nhược Dao xác định Cao Hải không biết bối cảnh của cô, tiếp tục giương cờ "người nhà" rung cây dọa khỉ, rồi lại ném ra một quả táo ngọt: "Ý của người nhà em là, bắt đầu từ bây giờ căn cứ theo hợp đồng, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của công ty." Ngừng một lúc, cô bổ sung, "Chỉ cần không quá đáng quá là được."

Là một nghệ sĩ, từ khi xuất đầu lộ diện, đến khi tiền đồ chói lọi, giữa đường phải trải qua rất nhiều phong ba, tài nguyên phim ảnh, tài nguyên thời trang, tài nguyên quảng cáo đều không phải dễ như trở bàn tay mà có được, từ xấu tới tốt, từ bình thường đến đỉnh cao, đây là quá trình bắt buộc phải trải qua. Đường Nhược Dao cũng coi như vừa ra mắt đã đạt tới đỉnh cao, phim của đạo diễn nổi tiếng, đại diện thương hiệu cao cấp, rơi xuống đầu như mưa. Cho dù có tuột dốc, cũng sẽ không giống người mới, dù sao đã có phần khung. Công ty cũng sẽ lưu tâm đến bộ khung của cô, suy xét chất lượng thích hợp. Công ty muốn kiếm tiền, cô có thể nhận phim thương mại, trong đó có rất nhiều chỗ có thể thương lượng. Tầng mây gia thế của cô còn có thể hữu ích một khoảng thời gian, công ty nhỏ có cái lợi của công ty nhỏ, không dám mạo hiểm đắc tội với người sau lưng cô. Đợi công ty phát hiện cô không có bối cảnh, trong tay cô đã có thêm rất nhiều con bài để đàm phán.

Quan trọng nhất là, những thứ đó đều là thứ cô có thể nắm trong tay mình, thật sự là thứ thuộc về cô.

Ánh mắt Cao Hải khẽ sáng lên, hiển nhiên dao động với đề nghị của cô.

Trong công ty có một cây rung tiền nhưng chỉ có thể nhìn nó từ xa, mấy vị lãnh đạo cấp cao thường ngày tụ họp đều than ngắn thở dài, bây giờ cây rung tiền nói cô muốn kiếm tiền cho công ty, bọn họ chắc chắn đều được chia lợi tức.

Nói chuyện xong, Cao Hải đích thân tiễn Đường Nhược Dao ra cửa.

"Chuyện này chúng tôi cần mở cuộc họp thảo luận, có kết quả tôi sẽ thông báo cho em." Cao Hải niềm nở căn dặn, "Chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, mấy ngày này đừng gặp lại Nguyễn Cầm nữa, tránh cho cô ta lại phát điên."

"Vâng ạ, cảm ơn tổng giám đốc Cao." Đường Nhược Dao chân thành gật đầu, nụ cười nho nhã, thong dong tự nhiên.

...

Hai ngày nay Nguyễn Cẩm cứ cảm thấy tinh thần bất an.

Mỗi lần cô ta có loại cảm giác này, đều liên quan đến Đường Nhược Dao. Khiến cô ta vừa mở mắt liền nhìn điện thoại, xem có phải Quan Hạm lại gọi điện đến giáo huấn cô ta hay không. Đã mấy ngày cô ta không gặp Đường Nhược Dao, gửi tin nhắn không trả lời, hỏi trợ lí Tân Tinh của cô, Tân Tinh nói Đường Nhược Dao đang ở trường cùng với nhóm bạn cùng phòng.

Nguyễn Cầm có chút yên tâm.

Gần đây cô ta không làm chuyện xấu.

Mãi đến một ngày tháng Bảy, Cao Hải gọi điện thoại bảo cô ta tới văn phòng.

Trong phòng làm việc, ngoài Cao Hải còn có hai người nữa, một là Đường Nhược Dao, người còn lại là người quản lí Mục Thanh Ngô thuộc phòng Quản lí

Nghệ sĩ. Nguyễn Cầm chào hỏi Cao Hải, vốn muốn chất vấn Đường Nhược Dao một câu rằng tại sao không trả lời tin nhắn của cô ta, nhưng cô ta nhìn thấy Mục Thanh Ngô, liền cúi đầu, cái rắm cũng không dám thả.

Mục Thanh Ngô là người quản lí chính trong Nhuệ Tinh, tiểu hoa đán nổi tiếng nhất lúc này của Tinh Nhuệ là do Mục Thanh Ngô quản lí, ngay đến Cao Hải cũng phải nể cô ấy đôi phần.

Cao Hải bày ra chiêu bài nụ cười phật Di Lặc, cười khà khà nói: "Nguyễn Cầm, em bàn giao cho Thanh Ngô một chút, sau này Nhược Dao giao cho Thanh Ngô quản lí, em không cần quản nữa."

Nguyễn Cầm khó mà tin được nhìn sang Đường Nhược Dao: "Cô dám..." Trong ánh mắt có đôi phần nghiến răng nghiến lợi.

Đường Nhược Dao: "Chị Mục, chúng ta đi thôi."

Mục Thanh Ngô ừ một tiếng, ánh mắt nhìn Nguyễn Cầm lộ ra chút mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Đừng lãng phí thời gian, bàn giao xong tôi còn phải lên máy bay."

Cô ấy không nhìn nổi những kẻ không có năng lực, phòng Quản lí có Nguyễn Cầm thật là điều rất đáng hổ thẹn.

Nguyễn Cầm dám tức giận nhưng không dám nói, lên trước dẫn đường.

Hoàn tất bàn giao, Đường Nhược Dao không nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Nguyễn Cầm, đi thẳng đến phòng làm việc của Mục Thanh Ngô theo cô ấy.

Người với người hoàn toàn bất đồng, có thể nhìn ra từ khí chất, khác nhau một trời một vực. Mục Thanh Ngô đứng ở đó, mặc bộ đồ công sở màu trắng cho nữ, đi đôi giày cao gót, sống lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm chỉnh, một tay cầm tập tài liệu, lấy bút vẽ trêи đó, cũng không biết đang vẽ cái gì.

Bị khí thế trêи người của người quản lí mới chèn ép, Đường Nhược Dao khẽ mím môi lại.

Mục Thanh Ngô cúi đầu, tiếp tục vẽ gì đó, nhưng không nhìn cô, giọng điệu tùy tiện: "Tôi nghe nói em chọn tôi."

"Vâng."

"Lúc nào thì nhìn trúng tôi?"

"Khụ." Đường Nhược Dao bị sặc, cho rằng bản thân nghe lầm.

"Hỏi em đó, lúc nào thì nhìn trúng tôi?" Mục Thanh Ngô lặp lại câu hỏi một lần, đột ngột ngẩng mắt lên, sắc như đại bàng, nghiêm giọng nói, "Nói thật."

"Vừa vào công ty không lâu." Đường Nhược Dao do dự, vẫn nói thật lòng.

Cô được Nguyễn Cầm tìm về, ở công ty đi qua đi lại mấy vòng. Có một lần Mục Thanh Ngô, Mục Thanh Ngô đang giải quyết việc gấp, cô nhìn thấy qua cửa kính, cảm thấy mạnh mẽ dứt khoát, rất có khí thế, là người quản lí lí tưởng của cô.

"Chân thành, có nhãn quang." Mục Thanh Ngô tùy tiện vứt tập tài liệu lên bàn trà, nói với cô, "Ngồi đi."

Đường Nhược Dao ngồi xuống, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng trêи mặt vẫn không lộ ra bất kì điều gì.

"Em có kì vọng gì với tương lai của bản thân không?" Lo lắng Đường Nhược Dao không hiểu, Mục Thanh Ngô đổi cách diễn đạt, "Chính là kế hoạch cho sự nghiệp, em muốn đi con đường nào?"

"Giống như hiện tại được không ạ?" Đường Nhược Dao hỏi.

"Có thể." Mục Thanh Ngô sảng kɧօáϊ đáp ứng, cự tuyệt càng sảng kɧօáϊ, lưu manh nhún vai một cái, "Nhưng tôi không làm được."

"Phì."

Đường Nhược Dao nghe thấy tiếng cười.

Lúc đầu cô tưởng là của bản thân phát ra, còn thầm nói tại sao bản thân lại không bình tĩnh như thế, lúc phản ứng lại mới phát hiện là Mục Thanh Ngô đang cười.

Khuôn mặt nghiêm túc của Mục Thanh Ngô vẫn không đổi, cười nói: "Nếu em đã kí với tôi, hai chúng ta chính là một thể, tôi nói lời thật lòng với em nhé, những tài nguyên kia của em đến quá nửa tôi đều không kiếm được, cho nên em muốn duy trì nguyên trạng, căn bản là không có khả năng."

Hóa ra ban nãy chỉ đang thăm dò cô.

Đường Nhược Dao gật đầu, thái độ vô cùng khiêm tốn: "Em biết, chị Mục, chị nói thế nào thì là thế ấy."

Mục Thanh Ngô nâng mày, lấy lại tập tài liệu có bản phác thảo trêи bàn trà, giọng điệu thả lỏng: "Nói thế nào thì là thế ấy thì không cần, tôi không phải độc tài. Đây là kế hoạch sự nghiệp tôi làm cho em, em xem xem có chỗ nào khó xử không, chúng ta thương lượng sửa lại."

"Vâng, để em xem."

Sau một buổi nói chuyện, Đường Nhược Dao phát hiện tính cách Mục Thanh Ngô rất tốt, có phong cách của chị cả, sẽ không nói những câu như "em nhất định phải" mà sẽ thương lượng, khiến cả hai đều hài lòng.

Không biết có phải cấm kị "bối cảnh" của cô hay không, cảnh tượng này khiến Đường Nhược Dao thầm thở phào một hơi.

Tuy cô quan sát Mục Thanh Ngô rất lâu, nhưng bắt buộc phải đích thân tiếp xúc mới có thể yên tâm.

"Chị Mục, trước khi chạy lịch trình, em muốn xin nghỉ phép." Đường Nhược Dao nói.

"Làm gì thế?"

"Về quê một chuyến."

"Được." Mục Thanh Ngô nói, "Cần bao nhiêu thời gian, tôi giúp em lùi lịch lại."

"Một tuần ạ."

Trí nhớ của Mục Thanh Ngô rất tốt, nói: "Nửa tháng sau gia nhập đoàn làm phim "Nam Sơn Hạ", lúc về em còn phải chạy lịch trình, không có nhiều thời gian chuẩn bị trước, ở nhà nhớ phải chuẩn bị bài vở, tính tình đạo diễn Lâm rất xoi mói, thích bới lông tìm vết."

Đường Nhược Dao gật đầu.

Mục Thanh Ngô hỏi: "Em có danh sách vai diễn của bộ phim đó không?"

"Không ạ." Đường Nhược Dao thật thà đáp.

Mục Thanh Ngô nhỏ tiếng mắng chửi mấy câu tục tĩu, Đường Nhược Dao không nghe rõ cô ấy mắng cái gì, có lẽ mắng Nguyễn Cầm, mắng xong liền miết ấn đường, nói: "Lát nữa tôi chỉnh sửa một phần rồi gửi gmail cho em, em chú ý đọc chỗ tôi ghi chú cho em đấy."

Ghi chú?

Đường Nhược Dao lại gật đầu.

"Được rồi, về nhà đi." Mục Thanh Ngô hất tay, "Ở đây hết chuyện cho em rồi."

Buổi tối Đường Nhược Dao nhận được gmail của Mục Thanh Ngô mới biết tại sao cô ấy nhắc tới ghi chú. Bởi vì bối cảnh câu chuyện nên "Nam Sơn Hạ" lựa chọn rất nhiều diễn viên trẻ tuổi, giới giải trí là một vòng tròn, cô ấy đặc biệt ghi chú lại lí lịch, công ty, ghi lại việc gây hấn, tin tức tạo nhiệt độ trước đây, thói quen tăng tên tuổi của nhóm diễn viên trẻ kia, tâm tư bất chính, còn có người đức hạnh khiếm khuyết, dặn dò cô phải chú ý hơn, có diễn viên nam, ghi chú đời tư hỗn loạn, thích tụ tập ăn chơi đàn đúm, phía sau còn có ba dấu X đỏ chót, dấu còn chưa đủ, còn thêm ba cái biểu tượng cảm xúc hai tay đan chéo với nhau biểu thị kiên quyết phản đối.

Đường Nhược Dao đọc xong ngây ra rất lâu, cô bị Nguyễn Cầm nuôi thả tự nhiên không thăm không hỏi, thậm chí còn phải giúp cô ta chùi ʍôиɠ lâu như thế, bỗng lại gặp được người vừa có tâm vừa có tầm thế này, thật là có chút không dám tin tưởng.

Thì ra một người quản lí tốt là như thế này sao?

Thật ra vốn không phải, phong cách của mỗi người quản lí sẽ khác nhau, Mục Thanh Ngô dẫn dắt nghệ sĩ như một bà mẹ chăm con, chỉ sợ nghệ sĩ của mình trượt chân.

Cô nhấp vào mục trả lời, gõ chữ "cảm ơn", lại cảm thấy quá qua loa, thế là tìm chiếc điện thoại bên cạnh, gửi một tin nhắn: [Nhận được rồi ạ, cảm ơn chị Mục, em sẽ căn cứ vào đó để làm việc]

Mục Thanh Ngô không trả lời, hai tiếng sau, trả lời một cử chỉ tay "OK", nói: [Tôi vừa xuống máy bay, không sớm nữa, em mau ngủ đi]

Dưới tay Mục Thanh Ngôi còn có nghệ sĩ khác, tiểu hoa đán nổi tiếng, hợp đồng còn nửa năm nữa mới hết hạn, lông cánh của tiểu hoa đán cứng cáp rồi, có lẽ sẽ ra ngoài mở Phòng làm việc. Đường Nhược Dao quay "Nam Sơn Hạ" mất khoảng ba bốn tháng, đến lúc đó sẽ không có lịch trình chồng chéo.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đường Nhược Dao có thể nắm chắc việc Mục Thanh Ngô sẽ đồng ý đảm nhận cô.

Đường Nhược Dao: [Ngủ ngon]

Mục Thanh Ngô: [Ánh trăng]

...

"Mục Thanh Ngô?" Tần Ý Nùng ngồi ở phòng khách trong nhà, trước mặt bày ra tư liệu người quản lí hiện tại của Đường Nhược Dao, tỉ mỉ đọc kĩ từng trang từng trang, bình luận: "Lí lịch cũng chói lọi đấy, nhưng tiểu hoa cô ấy dẫn dắt trước đây đi con đường phim truyền hình, liệu có đảm đương nổi phim điện ảnh?"

Phim điện ảnh và phim truyền hình có cách biệt, không chắc Mục Thanh Ngô sẽ giành được tin tức các buổi thử vai của đạo diễn nổi tiếng.

Quan Hạm giả vờ không nhìn thấy khóe môi không khống chế được mà cong lên của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao đổi người quản lí, bởi vì hai người đều nổi tiếng ở Tinh Nhuệ, tin tức lan tỏa rất nhanh, việc đầu tiên Truyền thông Tinh Nhuệ làm là thông báo cho Quan Hạm. Quan Hạm mang theo tư liệu của Mục Thanh Ngô, việc đầu tiên là chạy tới thông báo tin vui cho Tần Ý Nùng.

Cô nhớ Tần Ý Nùng nghe được tin xong, quay đầu lại, vẻ mặt sửng sốt, câu đầu tiên là: "Nguyễn Cầm gặp tai nạn xe sao?"