Cổ họng khô khốc đến nỗi Trần Hòa Nhan liếm đôi môi nứt nẻ mở miệng, giọng nói yếu ớt, thanh âm mỏng manh nghẹn ngào, "Mẹ...mẹ, mẹ..."
Tần Tuyển ở bên cạnh nhìn, liền cầm lấy cốc nước trên bàn cạnh đầu giường, dùng tăm bông thấm nước rồi nhẹ nhàng bôi lên môi Trần Hòa Nhan, cô hiện tại không thể uống một ngụm nước lớn để giải khát chỉ có thể làm ẩm đôi môi nứt nẻ của mình.
Trần Hòa Nhan vô thức liếm láp nước trên môi, có chút gấp không chờ nổi, chỉ cần Tần Tuyển làm ướt môi cô là lập tức bị liếm đưa vào miệng, cứ làm như vậy vài lần, cô thấy cổ họng không khô như trước.
Mẹ Trần ở một bên nhìn mà đau lòng một hồi, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cúi người ghé sát tai Trần Hòa Nhan nói, "Đây, mẹ ở đây, đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói."
Trần Hòa Nhan cố gắng duy trì hơi thở ổn định, hỏi: "...Hòa Nam đâu? Mẹ, Hòa Nam ở đâu? Em ấy ổn chứ?"
Nghe con gái bỗng dưng không đầu không đuôi nhắc đến con trai, mẹ Trần hơi kinh ngạc, nhưng bà cũng tự lí giải, hai chị em song bào thai, một đứa kêu đau thì đứa kia khóc, tình cảm từ nhỏ đã tốt đẹp, con gái chịu nhiều đau khổ thử thách sinh tử như vậy rồi nhớ đến em trai là chuyện bình thường.
Vì thế bà nhẹ giọng nới với Trần Hòa Nhan: "Thằng bé đang ở trong quân đội, con quên rồi sao? Trước đó hai ngày mẹ có gọi điện cho thằng bé, nó nói tất cả mọi việc đều ổn."
Mẹ Trần cũng không nói với con gái, con trai hiện đang có nhiệm vụ cho nên thời gian trước không thể liên lạc, nhưng hai ngày trước thằng bé có gọi điện về. Bà cùng lão Trần do dự không biết có nên nói cho nhi tử về việc của con gái, khi ấy bà nhịn không được mà kích động khóc lóc, liền đem việc Nhan Nhan hôn mê có khả năng trở thành người thực vật nói ra, thằng bé bên kia điện thoại liền nóng nảy, nói muốn xin nghỉ phép và trở về một chuyến.
Nghe mẹ nói em trai không sao, Trần Hòa Nhan trong lòng yên tâm hơn vài phần, cô cũng lo lắng hỏi: "Còn bà...bà nội đâu? Bà khỏe không ạ?"
Ba Trần trả lời, "Bà nội con rất khỏe, bà chân cẳng mà không sao là sẽ đến thăm con ngay rồi, hiện tại bà đang ở nhà, mới nãy ba gọi điện về thông báo cho bà nói con đã tỉnh làm bà cao hứng đến hỏng rồi, bảo phải đi nấu cơm cho con, nấu xong liền mang đến bệnh viện thăm con."
Tần Tuyển rõ ràng cảm giác được sau khi bố vợ nói xong, vẻ mặt của vợ mình cũng giãn ra, hắn đem tăm bông trên tay xuống, kéo giường thấp xuống nhỏ giọng nói: "Nếu mệt thì ngủ một lát, không cần sợ, mọi người đều ở đây."
Trần Hòa Nhan cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, hoàn toàn thả lỏng, gật gật đầu chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ nghe thấy người đàn ông ở bên tai cô nhẹ giọng nói---
"Nhưng nhất định phải tỉnh lại."
Trần Hòa Nhan gật gật đầu, mí mắt không chịu được mà liên tục đánh nhau, mệt đến không cầm cự được, cuối cùng vẫn là nhắm mí mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ...
...
Tin tức Trần Hòa Nhan tỉnh lại truyền đi thực nhanh, không bao lâu Tần Tuyển và ba mẹ Trần đều nhận được điện thoại, tin nhắn từ những người thân và bạn bè.
Tần Tuyển đứng ở hành lang phòng bệnh, tắt cuộc gọi với Tần lão gia tử, xoay người đối mặt với trợ lí Tưởng Lập vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh.
Tưởng Lập chờ cũng đã lâu, thấy sếp đã gọi xong anh ta liền nghiêm túc báo cáo công việc đã hoàn thành, "Chỗ ở của giáo sư Khải Luân Tư đã được an bài thỏa đáng, bọn bọ rất nguyện ý sẽ ở lại cho đến khi phu nhân sức khỏe hoàn toàn ổn định mới rời đi."
Tần Tuyển xuyên qua kính pha lê nhìn vào phòng bệnh.
Ba Trần vì thân thích trong nhà liên tiếp gọi điện thoại tới, sợ ảnh hướng đến việc nghỉ ngơi của con gái liền ra ngoài xử lí, trong phòng bệnh lúc này là mẹ Trần đang chăm sóc cô, mẹ Trần tay chân nhẹ nhàng dịch góc chăn giúp cô.
Quan sát một hồi Tần Tuyền quay đầu lại, gật đầu với Tưởng Lập, "Được, đã biết."
Tưởng Lập tiếp tục nói, "Còn có, ba của võng hồng kia nghe nói phu nhân đã tỉnh, còn đi sang Phương gia thỉnh giáo, ý tứ muốn giúp đỡ được gặp mặt phu nhân để xin lỗi..."
"Không."
Mặt Tần Tuyển trong nháy mắt lạnh lên, trực tiếp đánh gãy lời Tưởng Lập, "Cùng luật sư Chu bên kia nói chút, nên làm cái gì vẫn phải làm, không cần quan tâm cái gì Phương gia, sau này cậu cũng chặn đám người rối loạn lung tung kia đi, đừng để họ tới làm phiền Nhan Nhan."
Tưởng Lập gật đầu đáp lại.
Nữ nhân đẩy ngã phu nhân vào bệnh viện là một blogger chuyên đăng tải những câu chuyện phiếm về giải trí để thu hút sự chú ý. Hôn lễ của nhị thiếu gia hôm đó là nữ nhân kia dùng một số tiền lớn vào yến tiệc giả làm nhân viên quét dọn.
Sau khi cô ta lỡ tay đẩy phu nhân làm sau ót chảy máu liền vội vàng bỏ chạy, thời điểm bị bắt, cảnh sát khám xét đồ vật cô ta, phát hiện đúng là cô ta thực sự chụp rất nhiều ảnh, thậm chí còn có hai tấm là một nam minh tinh Khương Hân mời đến, thời điểm hắn ta đi vệ sinh cũng bị chụp lén...
Võng hồng này lập tức bị tạm giam và bị khởi tố bởi tội danh gây thương tích nặng cho người khác, địa vị Tần gia ở đó, chứng cứ cũng rõ ràng, kết luận vụ án xảy ra rất suôn sẻ nhanh chóng, hơn nữa đều là đoàn luật sư tinh anh của Tần gia tham gia vào, cứ như vậy ước tính sau khi tuyên án, cô ta phải ở trong nhà giam cũng mấy năm.
Nhưng võng hồng kia cũng mới có hơn hai mươi tuổi, nghe nói vẫn còn là sinh viên, ba mẹ cũng lo lắng, lấy không ít quan hệ muốn cùng Tần gia xin lỗi và mong được thông cảm, kì vọng có thể giảm án, nhưng Tần gia cùng ba mẹ Trần, với tư cách người nhà của người bị hại đã nói rằng họ sẽ bỏ yêu cầu bồi thường dân sự, mong được phán xét nghiêm khắc.
Tưởng Lập cũng tận mắt chứng kiến, khi bác sĩ thông báo phu nhân có khả năng trở thành người thực vật, trên người sếp phát ra hơi thở đáng sợ, trong một khắc kia thực sự Tưởng Lập chân thực cảm giác được sếp hắn thật sự muốn xé nát võng hồng kia.
Bố của võng hồng cũng là một người cha tốt nghe tin con gái mà rầu thúi ruột, nghe nói phu nhân tỉnh, nghĩ cục diện cuối cùng cũng có thể chuyển biến tốt đẹp. Người cũng đã tỉnh chắc tâm tình người nhà cũng đã tốt hơn, hắn ta muốn đến xem thử nói chuyện lại, mong muốn có thể giảm mức án nhẹ hơn.
Người ba kia cũng được coi như có bản lĩnh, ông ta thông qua tam thiếu gia Phương gia mà biết hắn ở đây, vốn Tưởng Lập cũng không muốn để ý tới nhưng tam thiếu gia Phương gia ăn chơi trác táng đầu óc trộn lẫn lỡ mồm nói ra, hắn vẫn là cùng sếp nói một tiếng, tuy rằng phu nhân đã tỉnh nhưng sơn giận của sếp với tên đầu sỏ gây tội cũng không có thuyên giảm.
Sau khi báo cáo xong xuôi, Tưởng Lập nhìn thoáng qua phòng bệnh, so với vừa rồi xử lí công việc nghiêm túc, lúc này vẻ mặt hắn nhiều thêm vài phần chân thành quan tâm, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi Tần Tuyển: "Tần tổng, phu nhân khỏe rồi chứ, hẳn không có việc gì đáng ngại?"
Nếu người cũng đã tỉnh không có việc gì thì hơn mười ngày cuồng phong bão tố cũng nên nghỉ ngơi, tâm tình sáng sủa hơn, với tư cách là một nhân viên, Tưởng Lập rất hy vọng sếp tổng cùng vợ sếp mọi chuyện đều suôn sẻ khỏe mạnh bình an.
Tần Tuyển gật đầu, "Ừm, bác sĩ đã kiểm tra, xem như không đáng ngại."
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Tần Tuyển trong lòng vẫn có chút lo lắng, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng một chút liền cùng Tưởng Lập nói: "Đúng rồi, cô ấy vẫn luôn kêu cổ tay cô ấy đau, khoa chỉnh hình và điều trị đau ở bệnh viện này không kiểm tra được gì, cậu tìm giúp tôi mấy chuyên gia về phương diện này lại đây."
Tưởng Lập gật đầu tỏ ý đã biết, trước khi rời đi, hắn hướng ánh mắt sanh cánh cửa đóng chặt nhìn thoáng qua, thành tâm chúc phúc cho ông chủ, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng*!
(*) "Sau cơn mưa, trời lại sáng" mọi khó khăn, gian nan rồi sẽ qua, những điều tốt đẹp rồi sẽ đến.
...
"Sở Tương Tương thừa dịp lúc hai người bận rộn đính hôn đã phát một đống thông cáo báo chí. Em nhìn xem, cái gì...nữ hai Sở Tương Tương một bộ tân nương hồng trang áp đảo nữ một Khương Hân...Thật là một đám người tuyến mười tám, mới nổi được có mấy ngày liền quên mất chính mình có bao nhiêu cân lượng!"
Khương Hân ngồi trước bàn trang điểm nhờ nhà tạo hình làm tóc, nhắm mắt nghe người đại diện Ngọc tỷ nói chuyện.
Sở Tương Tương là nữ hai trong bộ phim truyền hình Khương Hân đóng đang được phát sóng, vì vai nữ hai nhân vật khá đáng yêu, cái này khiến Sở Tương Tương trong giới giải trí chưa được người người biết đến liền hồng lên một phen.
Nhưng từ khi Sở Tương Tương trên mạng có chút nhiệt độ, mấy ngày nay nhiều bài báo bay đầy trời với các tin như Sở Tương Tương diễm áp Khương Hân các loại, đối với loại dã tâm bừng bừng này, muốn bám vào Khương Hân để thượng vị dã tâm đã rõ như ban ngày.
Khương Hân thản nhiên nhướng mi, giơ một tay lên lười biếng ngắm bộ móng vừa làm xong, nghe người đại diện của mình nói xong liền cười nhạo một tiếng, có chút kiêu ngạo cùng khinh thường, "Cô ta lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên có cơ hội có thể bò lên trên thì tất nhiên...cũng không uổng công cô ta hầu hạ ông già béo tai to mặt lớn kia vô ích, Ngọc tỷ chị xem, những gì nên làm thì làm."
Trước mặt mọi người Khương Hân là một tiểu tiên nữ hiền lành tốt bụng ngọt ngào, nhưng vì xuất thân nên từ nhỏ đã quen được khen ngợi, người đại diện cũng đã quen với hai mặt của cô, Khương Hân có hậu trường vững chắc cũng chả thèm để kim chủ Sở Tương Tương vào mắt, cô nói "những gì nên làm thì làm" cùng với câu phong sát Sở Tương Tương chả khác gì nhau...
Người đại diện hiểu ý gật đầu, không nhiều lời.
Khương Hân nhìn thời gian trong điện thoại, cau mày oán trách lẩm bẩm, "Cũng gần bốn giờ, mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn như vậy, như thế nào còn chưa đến, muộn quá rồi!"
"Chắc là tương đối bận, mấy ngày nay công ty Tần Ngạn không phải có trò chơi mới thử nghiệm sao, bận rộn cũng là bình thường, nếu không tiểu Hân, em gọi điện hỏi thăm một chút." Người đại diện liếc nhìn sắc mặt Khương Hân có chút không tốt, liền cẩn thân giải vây.
Khương Hân gật đầu, đang chuẩn bị gọi điện thoại tới, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị người từ ngoài mở ra, Tần Ngạn vội vàng tiến vào, trên mặt mang theo chút kích động hưng phấn.
"Ai nha, anh đã tới ~ em định gọi điện cho anh." Khương Tín thấy Tần Ngạn ở đây, rất cao hứng, mềm mại giọng pha chút giận giận một câu, chỉ vào bộ tây trang treo trên giá nói với Tần Ngạn: "Nếu anh đã tới thì mau thay quần áo đi, đợi em chuẩn bị nốt kiểu tóc, chúng ta có thể đi..."
Ai ngờ Tần Ngạn vẫy tay với cô nói, "Chúng ta trước hết không đi yến tiệc, em cùng cô ấy nói xin lỗi một chút, sau này nếu có thời gian, chúng ta sẽ chuộc lỗi, Tiểu Hân em thay đồ đi, chúng ta đến bệnh viện."
Khương Hân ngẩn người, "Bệnh viện? Đi bệnh viện làm gì?"
Đại khái đến đây có chút vội vàng, Tần Ngạn rót cốc nước lạnh, uống mấy ngụm rồi mới nói: "Chị dâu tỉnh rồi, bây giờ chúng ta đến bệnh viên thăm."
Khương hân kinh ngạc, sững sờ một lúc liền buột miệng nói: "Chị dâu của anh tỉnh rồi? Thật hay giả? Không phải nói thành người thực vật sao? Sao lại tỉnh?"
Lời này làm Tần Ngạn có chút không vui, sao nghe như tin chị dâu hắn thực sự đang ở trạng thái thực vật, lúc này tỉnh lại mới cảm thấy khó tin.