“Kêu lớn lên.”
“Nghe sướng lắm.”
“… chú Trịnh…” Mộng Thanh nhìn xuống đũng quần của Trịnh Nhược Quân thì nhìn thấy dưới đũng quần anh chẳng biết từ lúc nào đã phồng lên thành một khối…
“Chú… chú nghe… nghe được…”
Trịnh Khải Thiên không trả lời câu hỏi của cô mà nghiêng đầu, mỉm cười: “Cô nghĩ thế nào?”
Đậu móe…
“Tự sờ có sướng không?”
“!!!”
“Cô đúng là người cởi mở nhỉ?”
“…”
“Ngang nhiên th* d*m trước mặt đàn ông à…” Hai từ kia từ miệng Trịnh Khải Thiên nói thẳng ra chọc cho tâm trạng vốn đang phồng to như bong bóng của cô vỡ tan tành. Mộng Thanh lấy tay che ngực, run lẩy bẩy: “Cầu xin chú… đừng nói nữa…”
“Nói cái gì?” Trịnh Khải Thiên chòm người về phía Mộng Thanh, chậc lên một tiếng.
“Nói là cô kêu nghe sướng à?”
“Hay là chuyện cô kêu làm tôi cứng?”
“À, hay là chuyện… cô…”
“ĐỦ RỒI!” Mộng Thanh hét to lên, bộ ngực phập phòng theo từng nhịp thở, do cánh tay cô đang ôm lấy chúng nên chúng bèn tạo thành một cái khe ngực.
Trịnh Khải Thiên vén vài lọn tóc đang vươn trên trán của cô, đều đều đáp: “Cô đang xấu hổ à?”
Ngón tay anh lành lành chạm nhẹ vào da thịt cô, chỉ đơn giản là lướt qua thôi mà đã gây nên cảm giác khác lạ. Mộng Thanh vừa muốn tránh né, lại vừa muốn hưởng thụ sự động chạm ấy. Cô chớp mắt nhiều đến mức mắt đã chảy nước, tựa như cái khe huyệt ở giữa hai chân.
Trịnh Khải Thiên chạm tay lên vai cô, đẩy một bên dây áo ngực xuống. Mộng Thanh giật mình lùi về phía sau, trừng mắt nhìn anh.
“Chú… chú muốn làm… làm cái gì…”
Trịnh Khải Thiên tiếp tục hành động của mình, anh lại đẩy dây áo lót bên vai còn lại của cô xuống. Anh nhìn cô, môi nhếch lên: “Tôi muốn b.óp n.gực cô.”
“… chú… chú… chú…” Mộng Thanh như trẻ sơ sinh bị mất khả năng nói chuyện, cô chẳng biết làm gì ngoài việc lặp đi lặp lại một từ. Không thể ngờ được, một người đàn ông có vẻ ngoài sáng sủa như vậy lại nói những câu như thế…
“Tôi b.óp sẽ sướng hơn nhiều.”
Tiếp đó, anh tách hai cánh tay đang ôm lấy ngực của Mộng Thanh ra, cô há hốc mồm, muốn lùi về sau mà đã bị chặn lại bởi cửa xe. Cô ôm lấy ngực mình, vùng vẫy: “Chú… chú đừng có động vào tôi… tôi… tôi báo cảnh sát…”
Bỏ qua bên ngoài lời nói của Mộng Thanh, Trịnh Khải Thiên vẫn thành công tách tay cô ra. Anh đẩy áo ngực cô lên phía trên, trả lời: “Vậy cô báo đi, thưa cô Mộng. Tôi luôn sẵn sàng hầu tòa.”
“Chú… chú không thể làm như vậy với tôi… chú là… chú của Trịnh Nhược Quân…” Trịnh Khải Thiên bắt lấy một bên ngực cô, bắt đầu xoa nắn: “Thì sao? Thế thì tôi không phản đàn ông à?”
Ngón trỏ lẫn ngón giữa Trịnh Khải Thiên kẹp lấy một bên n*m v* của cô lắc lư, bàn tay anh to lớn bao phủ hết một bên bồng đào mềm mại, đầu móng tay sạch sẽ gọn gàng, khi anh sờ một bên ngực cô các khớp xương hơi nổi lên, trông cứ như cái nan quạt. Anh không biết xấu hổ, mà đều đều phun ra từng từ: “Tôi cũng có phản ứng sinh lí bình thường, thưa quý cô.”
Anh lắc lư bầu ng*c nhè nhẹ, nụ hồng ẩn hiện trong từng cái vuốt ve. Đỉnh nhọn cư*ng cứng như hạt đậu nhô ra trong kẽ tay anh. Dẫu không muốn thừa nhận, nhưng mà… nhưng mà thật sự rất thoải mái…
Mộng Thanh thở hắt ra một hơi, cô không dám nhìn vào hình ảnh trước mắt mình. Dẫu cô là một tác giả viết truyện người lớn. Song, cô vẫn còn là một cô gái trong trắng không có chút kinh nghiệm gì trong chuyện đó.
“Cô có hay th* d*m không?”
Một câu khêu gợi trắng trợn được phun ra, đây là lần thứ hai trong ngày anh nói ra hai từ đó với giọng điệu bình thản. Anh không ngại, cô ngại.
Ngại muốn c.hết…