Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 30: Chúng ta kết hôn đi




Những ngày ở bên anh cô dường như lại cảm nhận được sự ân cần như thế, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Lâm Hạ thật tâm rất muốn có được đứa bé này. Ban đầu cô vốn một lòng suy nghĩ rằng đứa bé này cho dù là của ai đi chăng nữa, cô cũng là một người mẹ, cô không thể nào để con của mình chưa sinh ra đời đã chịu nhiều hắt hủi, vậy nên cô nhất định sẽ không thể đứa trẻ dời xa khỏi cô.

Hiện tại đối mặt với Tang Kiệt cô càng cảm thấy mình khó khăn hơn. Cô trông mong đứa bé, nhưng dường như anh cũng vậy, anh thậm chí còn có đôi chút ngóng trông nhiều hơn cả cô.

Lâm Hạ có suy nghĩ về chuyện muốn nói với Tang Kiệt, tại vì chính bản thân cô nhìn thời gian đến khi tuần thứ mười càng đến gần, cô càng lăn tăn không biết có nên nói hay không. Cuối cùng Lâm Hạ vẫn quyết định nói với anh. Tang Kiệt ngồi bên cạnh cô cũng thở dài không nói thêm điều gì nữa. Đến cuối cùng anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ cô anh nghẹn ngào lên tiếng.

- Lâm Hạ, chuyện lần này là do anh sai, nếu không phải lỗi do anh thì chuyện sẽ không đến mức này. Nhưng anh vẫn mong em có thể lo lắng cho sức khỏe mình trước tiên được không. Anh sẽ cùng em trải qua tất cả những điều sau này. Chúng ta kết hôn đi được không. Anh lần này mang tính mạng mình ra để đảm bảo, anh nhất định sẽ tin tưởng em vô điều kiện được không?

Lâm Hạ yên lặng, bởi vì chuyện kết hôn đối với cô lúc này quả thực cô chưa bao giờ nghĩ đến. Kể từ khi ở bên cạnh anh cô dường như không hề nghĩ đến chuyện kết hôn, phải như năm cô mười bảy tuổi, khi đó chỉ cần anh đồng ý nói lời này, có lẽ cô sẽ đồng ý vô điều kiện. Nhưng hiện tại thì sao? Đã có bao nhiêu lần anh chưa từng tin tưởng cô, không phải chỉ là một lần khiến trái tim cô dường như chẳng thể tin tưởng anh nữa.



- Tang Kiệt, thời gian qua chúng ta đang rất tốt, có lẽ điều đó tốt nhưng chưa đủ, em không hề có dũng khí tin tưởng anh, trải qua thời gian, trải qua tình cảm, em tự nhận thấy chúng ta không hợp nhau, vậy khoan đừng nói đến chuyện kết hôn được không?

Ánh mắt Tang Kiệt nhìn Lâm Hạ chất chứa sự buồn rầu, bản thân anh biết anh đã mất đi lòng tin của cô nhưng chính anh cũng không ngờ được cô lại thẳng thừng từ chối anh đến như vậy. Tang Kiệt thở dài sau đó nằm xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bé, đầu anh gối nhẹ lên đùi cô, thân người anh cao lớn lại nằm lên đùi cô khiến anh chỉ có thể nằm được phần lưng, còn nguyên đôi chân anh lại vắt vẻo trên thành sô pha nhỏ bé.

Hai người lại rơi và không gian yên lặng. Vậy là cô từ chối trở thành vợ anh rồi.

Thật ra như lúc này đây, có lẽ Lâm Hạ đang suy nghĩ sang một điều khác. Cô thực sự rất muốn ở bên anh, không cần danh phận Tang phu nhân, cũng không cần cái gọi là mẹ của con anh, cô muốn anh là toàn tâm toàn ý, cho dù cô có đứa nhỏ hay không có đứa nhỏ anh vẫn muốn cưới cô. Nhưng cô quả thực không dám tin vào điều đó. Lâm Hạ đành để thời gian sẽ giúp cô trả lời chính những câu hỏi trong lòng mình vậy.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến ngày mà bản thân cô lo lắng hơn tất cả. Buổi sáng hôm nay cô không còn muốn ngủ thêm một chút mà trở dậy rất sớm, bồn chồn lo lắng đi ra vào nhiều lần vẫn không cảm thấy lòng nhẹ đi chút nào. Cho đến tận bây giờ, Tang Kiệt cùng cô ngồi trước cửa phòng khám cũng không thể khiến cô yên lòng ngồi chờ đợi. Thi thoảng cô lại thở dài, sau đó nhìn thật lâu vào cánh cửa phòng khám.

Đến khi vị y tá gọi đến tên cô cũng khiến cô ngây ngốc không thôi.



Vị nữ bác sỹ kia nhận ra cô, khi cô bước vào bà liền nở nụ cười hiền từ nhẹ nhàng đưa cô vào buồng siêu âm sau đó kỹ lưỡng giúp cô kiểm tra từng chút một. Sau gần ba mươi phút cô liền ra ngoài cùng Tang Kiệt ngồi chờ kết quả.

Từ khi Lâm Hạ bắt đầu vào khám đến khi chờ được kết quả là hơn bốn tiếng đồng hồ, nhưng cả hai người dường như vẫn một mực ngồi ở đây chờ mong. Đến khi hai người được vị nữ bác sỹ kia gọi vào căn phòng trả kết quả khám.

- Cô Lâm, qua khám nghiệm sơ bộ thì có lẽ đứa trẻ vẫn đang phát triển hoàn toàn bình thường, chỉ có duy nhất một điều đó chính là có vẻ cô gặp thai nghén khá nặng, tôi kiểm tra liền phát hiện cơ bụng cô có hiện tượng co thắt rất nhiều.

- Thời gian trước quả có nôn nghén rất nặng, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, ăn được nhiều món hơn, và ít nôn hơn nhiều rồi ạ.

- Vậy tôi bắt đầu kê thuốc bổ cho cô nhé, hiện tại là tuần thứ mười rồi, cũng lên bắt đầu uống thêm vitamin rồi, khuyên cô nếu cảm thấy nghén nặng quá có thể uống thêm sữa bầu để bổ sung thêm chất dinh dưỡng.

- Vâng.

- À, còn có, vị tiên sinh này là chồng cô sao, vậy tôi dặn luôn nhé, hai vợ chồng tuyệt đối không được sinh hoạt vợ chồng nhé. Cả sức khỏe của mẹ và bé đều không tốt, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ dẫn đến sinh non.

- Vâng bác sỹ.

Tang Kiệt nghe được vị nữ bác sỹ kia nhận mình là chồng của cô liền nở nụ cười thật tươi như hoa. Bà ấy thật là có mắt nhìn, thoáng qua một chút như vậy liền có thể nhận ra được anh là chồng của cô. Quả nhiên thông thái.

Bước chân ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của cả hai người đều vui vẻ giống như trút được bầu tâm sự ra khỏi chính mình. Điều Lâm Hạ lo lắng nhất đã không sao, vậy hiện tại việc cô nên làm nhất đó chính là ăn thật tốt, nghỉ ngơi và làm việc thật điều độ, như vậy bé con của cô mới có thể khỏe mạnh được. Còn về phía Tang Kiệt, anh vui vì mọi người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, bởi anh đang được đi cùng vợ của mình, vậy là anh cũng đã có thêm một gia đình. Tuy là chưa hề chính thức, nhưng anh tuyệt đối không thể vì thế mà chán nản. Anh phải dùng chính tình cảm chân thành của mình, khiến cho cô rung động mà chấp nhận lời cầu hôn của anh.

Tang Kiệt trở về liền muốn Lâm Hạ nghỉ việc ở công ty của Viêm Thịnh, anh muốn cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chỉ cần cô an tâm tĩnh dưỡng sinh con, vậy anh cũng có thể nuôi cô đến răng long đầu bạc mà không lo hết tiền.