Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 2




"Lý do là gì?" Nghe Tả Oanh nói như vậy, Chúc Na hỏi ngược lại.

"Cứ trực tiếp nói thẳng ra như vậy thì nhàm chán quá đi." Tả Oanh nheo nheo mắt, nghiêng đầu, giọng điệu trấn tĩnh, trầm ổn giống như một bà lão, "Cô đã từng nghĩ tới quan hệ giữa tôi và cô chưa?"

"Cô muốn nói gì? Quan hệ gì?" Chúc Na bị câu hỏi của Tả Oanh làm cho mơ hồ, nhưng không ngờ rằng cô dần dần bị suy nghĩ của Tả Oanh dẫn dắt, "Chúng ta có quan hệ gì?"

"Nếu như cô không có tài liệu về tôi, cô quen tôi sao? Biết tên tôi, biết tôi sinh ngày tháng năm nào, biết tôi đã từng làm những gì, những điều đó nếu như cô không có tài liệu về tôi, cô làm thế nào để biết?"

Tả Oanh đột nhiên giống như biến thành một người khác, nói chuyện bắt đầu hùng hùng hổ hổ dọa người, nàng như vậy làm Chúc Na bị dọa một trận, cô hoảng sợ, lúng túng cầm lấy hồ sơ và tập thẩm vấn.

"Cô......"

"Cô xem, đây là chính là cầu nối để cô quen tôi, là sau khi tôi phạm tội, hồ sơ trong tay cô làm cho cô quen tôi." Tả Oanh đưa tay lên phía trước, cả người cũng nghiêng về phía trước khiến Chúc Na sinh ra ảo giác, cô cách Tả Oanh cực kì gần.

Cô cảm giác lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, lời Tả Oanh nói giống như một cơn bão ập tới cuốn trôi lí trí của cô, cô dùng tay vuốt vuốt sống mũi, muốn kéo lại tinh thần, từ lời nói của đối phương muốn lấy được những thông tin có ích để ghi lại.

"Điều này cũng chả nói lên cái gì." Chúc Na nói "Nếu không phải tôi thẩm vấn cô, thì cũng sẽ có người khác thẩm vấn cô".

"Không, người thẩm vấn tôi chắc chắn là cô, nhất định là cô". Tả Oanh nhếch khóe môi, mặc dù âm thanh dịu dàng nhưng có sức mạnh không tưởng, "Ở trên phố số lần cô cùng người khác lướt qua nhau có phải là rất nhiều không? Nhiều tới nỗi mà cô không có cách nào nhớ rõ từng gương mặt?"

"Những người mà cô lướt qua, sau khi rời đi sẽ đi tới đâu cô cũng không rõ, chỉ sau một giây, mấy người đã giống như những đường thẳng song song vừa cắt nhau, lập tức liền tách ra, cô không biết tên đối phương, địa chỉ nhà, có ấn tượng gì với cô, những điều này đều không hề có, bởi vì bọn họ chỉ là những người qua đường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, gương mặt cũng mơ hồ. Vài năm sau, nếu sếp hay đồng nghiệp của cô là một trong những người qua đường đó, cô cũng không hề biết."

"Cho dù biết thì sao?" Chúc Na nói, "Biết hay không biết cơ bản chả có tác dụng gì, chỉ có kẻ điên mới suy nghĩ vấn đề này."

"Cô cảm thấy tôi điên sao?" Tả Oanh nhìn tay mình, nàng dùng ngón tay kéo kéo còng số tám.

"Tôi có thể nhớ tất cả gương mặt của mọi người, kể cả cô".



"Cái gì......"

Chúc Na kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền hời hợt giống nhưng không tin những gì đối phương nói, cười mỉa mai.

"Làm sao có thể, cô làm sao có thể biết tôi là ai?"

Chúc Na cực kỳ chắc chắn đối phương không quen biết mình, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cô không hề nói tên của mình, hơn nữa tháng này cô vừa mới chuyển tới phòng thẩm vấn.

"Cô thật sự cảm thấy thế sao?" Tả Oanh lắc nhẹ đầu, nhìn Chúc Na với vẻ thích thú, "Từ nhỏ tôi đã có năng lực nhìn qua một lần là nhớ, năng lực ghi nhớ bản đồ so với nhớ văn bản tốt hơn nhiều, nói không chừng chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó, cô quên mất dáng vẻ của tôi nhưng tôi vẫn nhớ rõ cô."

"Không, không thể nào!" Chúc Na phản bác, cô chút nữa thì đứng bật dậy khỏi ghế, "Cho dù năng lực ghi nhớ của cô có mạnh thế nào, cũng không thể nhớ gương mặt của tất cả mọi người được."

"Thế sao?" Tả Oanh nhún nhún vai, "Nếu cô đã không tin thì thôi vậy. Chủ đề có vẻ đi hơi xa rồi nhỉ? Cô bé ạ."

Cô đường đường là người thẩm vấn mà lại có thể bị người phụ nữ xấu xa này trêu chọc, tay cô siết chặt thành nắm đấm, rồi lại đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, vuốt vuốt cho phẳng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là tay của cô lại run liên tục, cô rất tò mò những lời đối phương nói có thật hay không, bọn họ thực sự đã từng gặp nhau sao?

"Cô tại sao lại muốn giết bọn họ?"

"Vì quan hệ."

Lần này Tả Oanh không có trêu đùa Chúc Na nữa mà trực tiếp trả lời, bởi vì nàng quá thẳng thắn làm Chúc Na có chút nghi ngờ đối phương có lại trêu đùa cô không, nhưng câu này với câu nàng hỏi cô "Cô có nghĩ qua quan hệ giữa tôi và cô không?" hình như cùng một ý nghĩa.

"Tôi muốn kiểm chứng suy nghĩ của bản thân có đúng hay không."

"Chỉ vì lí do này mà giết người?" Nếu không phải Chúc Na đã được đào tạo một cách bài bản, cô lúc này thật muốn thổi bay đầu chó của đối phương, "Cô muốn kiểm chứng cái gì? Nói một chút được không? Tôi ghi chép lại."



"Vừa nãy tôi có nói về những người qua đường nhỉ? Tôi muốn cùng với những người qua đường đó thiết lập một mối quan hệ, khi tôi nổ súng bắn chết bọn họ, bọn họ đã nảy sinh mối liên hệ với tôi, là bởi vì tôi gây ra cái chết của bọn họ, sau đó cái chết của bọn họ sẽ được ghi chép lại là liên quan tới mưu sát, cũng có thể nói là ngay bây giờ trong từng giây từng phút, bọn họ không phải những người qua đường mà là những đối tượng có ý nghĩa nghiên cứu, mà cảnh sát các cô vì chuyện này mà phải tiến hành điều tra, nghiên cứu tìm ra điểm chung của những người này để tìm mục đích tại sao tôi giết bọn họ."

"Tôi nói đúng không?"

"Dựa theo thủ tục tư pháp thì không sai." Chúc Na vừa ghi chép vừa nói.

Tả Oanh xoay xoay ngón tay, nói "Mối quan hệ giữa người hiện đại và người cổ đại khác biệt quá lớn, nếu cố gắng nắm bắt mối quan hệ trong hiện trạng như vậy thì quá là khó và không phải chỉ nói một hai câu là có thể tính là có quan hệ." . Ngôn Tình Tổng Tài

"Điều tôi muốn tìm là tầng nghĩa sâu xa hơn kìa."

"Tại sao cô lại cố chấp với điều này? Hà tất vì chuyện này mà giết người?"

"Cô cảm thấy sao?"

"Tôi không biết."

"Cô không có cách nào hiểu được những gì tôi đang nghĩ." Tả Oanh xoay xoay cổ tay, động tác này giống như vừa nghe bài hát vừa chơi theo nhịp điệu, "Giống như cô không thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra vào ngày mai."

"Không, tôi có thể nói với cô, việc tôi muốn làm nhất bây giờ."

"Hửm?"

Tả Oanh nheo mắt, thấp giọng nói: "Lấy bút của cô, viết lên cổ của cô ba chữ "Tôi yêu em!"

Edit: Mặc

Beta: Bò quon